Ngục


Bởi vì mệt chết đi, nên rất nhanh cô đã ngủ say. Hôm sau tỉnh dậy phát hiện chính mình đang nằm trong lòng anh, trong lúc ngủ mơ anh mất đi vẻ bức người, nằm ngoan bên cạnh như một con mèo lớn, vừa ấm áp lại an toàn. Cô quay đầu đi, mắt nhìn về phía bức tường, tóc mây phất phơ trên mặt anh, anh không thoải mái hừ một tiếng. Cô vội vàng cẩn thận tựa đầu vào ngực anh, một cử động nhỏ cũng sợ làm anh tỉnh.
Cô vẫn kiên trì không nhúc nhích nhưng sau nửa giờ thì không thể duy trì được nữa. Cô liền đem một cánh tay rút từ trong lòng anh ra, cũng làm anh tỉnh lại. Anh dùng ánh mắt ngái ngủ nhìn cô một cái, sau đó lại nhắm lại: “Đã tỉnh rồi sao?”
“Ừ.”
Anh lại kéo cánh tay của cô vào trong ngực: “Ngủ tiếp một chút nữa đi.”
“Ngủ không được.”
Anh nói thầm: “Ngủ với anh thêm một lát nữa.”
Cô cố gắng không cử động khoảng năm phút, các tế bào đều căng lên, nói dối: “Em đói bụng.”
Anh ừ một tiếng, quờ tay đến đầu giường sờ linh tinh, đem ống nghe đặt ở bên tai, nhắm mắt nói: “Đưa bữa sáng lên giúp tôi, kiểu Trung Quốc.” Sau đó cúp máy, tiếp tục ngủ.
Cô cắn răng kiên trì thêm mười phút, thật sự không thể chịu được, đưa mắt thấy khóe miệng anh đang cười, hoàn toàn hiểu ra, rút bàn tay đang đặt trên mặt anh. Anh lập tức bắt lấy tay cô: “Sáng sớm tinh mơ như vậy nhiệt tình lừa dối anh sao?”
Mặt cô không tự giác đỏ lên: “Anh đang nghĩ cái gì?”
Anh hừ một tiếng: “Muốn thì nói là được rồi, em chỉ cần nói muốn thì anh tuyệt đối sẽ không thể không cho, em nói không muốn anh cũng sẽ không thể không theo…”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh cứ như đói muốn ăn vậy. Nhưng bà cô đây không thể tiếp đãi.” Cô đá anh văng xuống dưới giường, cẩn thận nhìn xung quanh tìm quần áo nhưng lại không thấy gì cả, quay sang trừng mắt nhìn anh một cái, kéo chăn che lại người.
Nhưng khi kéo chăn lại, liền đem anh lõa thể lộ ở bên ngoài. Cô vội vàng nhắm mắt lại, nghe thấy anh nói: “Đấy nhá, nói em dụ dỗ anh mà còn không chịu thừa nhận?”
“A” - Cô vội ôm chăn chạy vào phòng vệ sinh, đem chăn ném ra rồi đóng cửa lại, không quên rủa một câu: “Lạnh chết anh đi.”

Anh trần truồng tiến lại nhặt chăn, thanh âm ẩn hiện cách một cánh cửa thủy tinh nói: “Cũng không phải là còn chỗ nào chưa nhìn thấy? Còn khóa cửa sao?”
“Tránh ra.”
Bữa sáng rất nhanh được đưa đến, cô đã thay quần áo, đang rửa mặt, khi đi ra chỉ thấy anh bên hông quấn một chiếc khăn tắm ra mở cửa. Người phục vụ phòng mới hai mươi tuổi liền đỏ mặt.
Chờ người phục vụ phòng đi rồi, cô tức giận mắng: “Lưu manh.”
Anh khoanh hai tay: “Em đang nói ai?”
“Anh.”
“Mới sáng tinh mơ ai đã chọc giận em vậy?”
“Trước mặt một cô bé mà ăn mặc như vậy không phải lưu manh thì là gì?”
Anh nhìn khăn tắm một chút, nghiêng đầu nở một nụ cười, lập tức đi tới hướng mình, cô không khỏi lui về phía sau. Cô lui một bước thì anh tiến đến trước một bước, đến khi lưng cô đã chạm tường: “Anh muốn làm gì?”
Anh cười một tiếng: “Đừng nghĩ anh như lợn giống có được không?”
“Anh, anh cách xa em ra một chút.”
Anh cố tình đặt một tay lên tường, đem cô giam cầm trước ngực: “Anh liền bám lấy em, có được không?”. Nói xong liền đưa một chân lên cọ cọ vào chân cô.
Hai người hô hấp gấp gáp, ánh mắt anh có chút đen tối.
Cô liếm liếm môi: “Em đói bụng.”

Anh cười một tiếng: “Đúng lúc anh đang muốn ăn no em.” Nói xong ôm ngang người cô, đi thẳng tới giường.
“Này này, em không phải có ý đó. Em đã đói bụng, em muốn ăn cơm.”
Anh đem cô đặt trên giường, nhào tới: “Anh ăn xong sẽ đến lượt em.”
Đã thấy qua tinh lực tốt, nhưng không nghĩ tốt như vậy. Cô mệt mỏi nằm lì ở trên giường như con cá chết, anh cũng vui vẻ mà đem cháo bưng tới: “Ăn cơm.”
“Hừ.”
“Làm sao vậy, còn muốn sao?”
Thấy anh muốn tiến lên, cô liền bật dậy: “Đừng, để em tự mình đi đến.”
“Ừ, em ăn chậm thôi, anh đi tắm đã. Còn có một cuộc họp.”
Anh tắm xong đi ra ngoài, ăn vài miếng cháo chưa xong, định đi ra cửa thì cô gọi lại.
Lương Dĩ duỗi một cánh tay trắng muốt ra khỏi chăn: “Hết giận chưa?”
“…”
“Trước tiên liền hỗ trợ đưa Viện Hi ra.” - không đợi anh nói, cô đã tiếp một câu: “Em cam đoan về sau cũng sẽ làm như thế này.”
Anh nhìn cô cười cười, đôi mắt trong sáng lạnh lùng như băng giá: “Anh cũng không tin tưởng sự “cam đoan” của người khác.”
Năm ngày sau Nguyễn Phong và Viện Hi về nước. Chị em gọi điện thoại có nói với cô: “Cần rất nhiều tiền, nghe nói Nguyễn thị còn thiếu tiền để quay vòng. Chậc chậc, nhìn không ra Nguyễn thị lại thiếu những mối quan hệ như vậy…” Đoạn sau cô không còn nghe, cúp điện thoại suy nghĩ một chút, sau đó liền đến thẳng ngân hàng Tô thị.

Cô vốn định gọi điện thoại chất vấn, nghĩ thật sự có những chuyện, nên giáp mặt nói rõ ràng thì tốt hơn.
Đây là lần thứ hai cô đến văn phòng của Tô Diệu. Cô tiếp tân thực sự không biết cô, lòng vòng gây khó dễ một hồi mới cho qua, không quên tặng kèm một câu: “Phụ nữ tìm đến Tô thiếu quá nhiều, làm sao tôi biết cô là ai.”
Thôi, có lúc cô ta đã hối hận.
Tô Diệu đang cúi đầu làm việc, thấy cô đến liền chỉ chỉ đến sopha, ý bảo cô chờ. Như là đang thảo luận với các nhà thiết kế khác, hơn nữa không có cách nào nói nhiều chuyện trước mặt cô, khoảng ba câu sau cúp điện thoại, cười hỏi cô: “Cơn gió nào đưa em tới đây?”.
Cô tức giận trong lòng: “Hôm nay nhận được điện thoại của bạn, em có nghe nói là Nguyễn Phong đã về nước.”
Anh mặt không đổi sắc: “Có nghe.”
“Em nhớ rõ anh đã nói chỉ cần em có biểu hiện tốt, anh sẽ trợ giúp Nguyễn Phong. Em đã xem qua tin tức, anh đã không trợ giúp.” Lồng ngực phập phồng, cố nén cảm xúc. Chỉ thấy anh đi đến bàn làm việc, ngồi dựa lưng vào ghế: “Đúng là như thế.”
“Vì sao?” – Cô nắm chặt tay “Anh đang đùa giỡn em.”
Anh cười giống như một con mèo: “Phải không? Nhưng làm như vậy thì anh có lợi gì?
“Đủ rồi đấy Tô Diệu.” - Cô đứng lên, quát chói tai: “Từ khi chúng ta bắt đầu gặp mặt, anh luôn lấy cái này cái kia uy hiếp em, riêng em còn chưa đủ, lại lôi cả Nguyễn Phong vào, anh ấy chẳng qua giống Trương Thịnh, thế mà anh cũng lôi anh ấy vào, anh rốt cuộc là muốn cái gì?”
Anh không tránh né ánh mắt của cô, lẳng lặng nghe cô lên án.
“Trước kia là em thật sự có lỗi với anh, người trẻ tuổi nói yêu thương không hợp thì chia tay, có gì ghê gớm? Rồi sau đó không phải em đã đưa anh đi du học sao? Đó là trường nổi tiếng nhất môn kinh tế. Chả nhẽ cũng không đủ làm chi phí chia tay sao?”
Ánh mắt anh hơi nheo lại: “Còn gì nữa, chúng ta nói luôn đi.”
Cô chỉ đơn giản nói hết ra: “Cho dù anh oán hận em, thì chỉ mình em là được rồi. Em không đấu được với anh, tùy ý anh chém giết, còn nữa, không phải em vẫn nghe lời anh sao? Anh nói đông em không được nói tây, chẳng lẽ chưa vừa ý anh sao? Lại còn phải lôi thêm người vô tội vào mới được?”
“Nói xong chưa?”
“Đã xong”.

“Không ngờ nói một hồi lâu, hóa ra em nghĩ anh là vì em nên mới đối phó với Nguyễn Phong.”
“Chẳng lẽ không phải?” – Cô sững sờ.
Anh đi đến nâng cằm cô lên: “Lương Dĩ, em đã không còn giá trị như vậy.”
Sắc mặt cô trầm xuống, quay đầu đi.
Tay anh dùng sức quay mặt cô lại, bốn mắt đối nhau: “Như em, anh chỉ dùng một đầu ngón tay là phải chết, cần gì phí sức như vậy.” Anh cúi xuống hôn cô: “Đầu vẫn giống như trước không thể dùng được. Chỉ có thân thể là có giá trị thôi.”
Cô nghe được xanh cả mặt: “Lưu manh.”
“A, không phải là em thích anh lưu manh như vậy sao?”
“Anh” – Cô cầm túi xách đứng lên: “Em đi về trước.”
“Chờ đã.”
Cô xoay người.
“Anh không phải vừa mới nói sao, chả nhẽ em không nghe ra được tin tức quan trọng nhất.”
“?”
“Anh nói: “Đối phó với em, anh không cần phí sức.”.”
Cô vẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của anh.
Anh cười nhắc nhở cô: “Anh quả thật rất khổ tâm, còn dùng cả mối quan hệ với chính phủ Bồ Đào Nha. Nếu không nhằm vào em, em đoán xem, là vì ai?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận