Ngục


Cô ngơ ngác trả lời ngay: “Anh sẽ không phải là…”
Anh cười dài nhìn cô.
Cô tiến lên thêm mấy bước đứng trước mặt anh: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Anh xoay người cầm lấy điều khiển ti vi trên bàn trà, mở kênh kinh tế đang chiếu vụ án sao chép mẫu thiết kế châu báu: “Quán quân thiết kế châu báu nổi tiếng Venus, chủ tịch tập đoàn Nguyễn thị đang là kẻ khả nghi của vụ án, cảnh sát đang điều tra làm rõ. Ban tổ chức cuộc thi rất coi trọng vụ án này, ủy viên trưởng James Kim nói: “Vụ án này có liên quan đến danh dự của cuộc thi, chúng tôi nhất định sẽ cập nhật tiến triển của vụ án, nếu đây là sự thật, thì thí sinh sẽ bị xóa tên khỏi giới châu báu”…”.
Anh tắt ti vi, khóe miệng mỉm cười, đắc chí vừa lòng.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Sự tình còn chưa rõ ràng sao?”
Cô trừng mắt nhìn anh.
“Anh muốn toàn bộ Nguyễn thị.” – Anh tiến tới gần môi của cô: “Em cho là tiền của Trương Thịnh từ đâu mà ra? Hắn chính là con riêng của Nguyễn lão gia. Anh không trả thù hắn thì trả thù ai?”
“Anh, anh nói cái gì?”
“Anh nói Trương Thịnh.” – Anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào mắt cô: “Hắn là con riêng của Nguyễn lão gia, là em trai của Nguyễn Phong.”

Cả người cô đứng không vững. Chuyện này đã được mười năm, nhưng nhịn không được nghe thấy cái tên này lại đau lòng. Trên đời này, luôn luôn có một người như vậy, quên cũng không quên được, muốn xóa cũng không xóa được.
“Trương Thịnh anh ta, anh ta…” - Cô vừa nói nước mắt vừa rơi, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu làm Tô Diệu thương xót: “Như thế nào, nhắc tới anh ta em đau lòng? Anh ta năm đó mà vì em bị tai nạn giao thông qua đời…”
Ba!
Cô nắm chặt bàn tay, bất chấp mọi thứ, rống lên: “Không được nhắc tới anh ấy.”
“ Tại sao lại không thể nhắc tới? Không phải bị tai nạn giao thông qua đời sao? Bị em bảo ra ngoài mua đồ mà chết sao. Có cái gì…”
“A” - Cô lấy tay bịt hai tai điên cuồng kêu lên, xông đến trước mặt anh, hành động như kẻ điên, hoàn toàn không quan tâm đến kết quả. Anh lần đầu tiên thấy cô như vậy, sửng sốt một chút lại thấy cảm giác đau đớn trên cổ do móng tay truyền đến, chợt nắm lại tay cô: “Em điên rồi sao. Nổi điên cũng không phải ở đây.”
“Tô Diệu, em muốn giết anh” – Cô thét chói tai, đầu tóc vì không ngừng vung vẩy mà xõa ra, cây trâm bạc rơi trên mặt đất, tạo thành một tiếng vang nhỏ.
Cô quay đầu nhìn xuống đất, nước mắt cứ không ngừng không ngừng rơi.
Anh có chút thất thần, nắm lấy tay cô thả cũng không được, nắm cũng không được, há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó nhưng lại phát hiện tất cả đều dư thừa.
Đứng như vậy một hồi, cô khóc từ nhỏ đến lớn rồi lại từ lớn đến nhỏ, tự an ủi chính mình. Khuôn mặt lạnh lùng: “Buông ra.”
Anh buông tay cô ra.

Cô ngồi xuống nhặt cây trâm lên, phủi bụi trên lớp mặt. Thật ra phòng làm việc của anh rất sạch sẽ, căn bản mặt đất không có bụi. Nhưng cô coi nó như bảo bối, mặc dù không có bụi cũng phải lau, ngồi im lặng một hồi, đứng lên rồi nhìn hướng anh nói: “Anh… thật sự không có ý định bỏ qua cho Nguyễn gia?”
“Ừ.”
“Dù em có cầu xin thế nào, anh cũng không bỏ qua?”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt qua cửa sổ nhìn về bầu trời bao la: “Ừ.”
“Em đi về đây.” – Cô cầm lấy túi trên sopha, đi tới phía cửa.
Anh kéo cô lại: “Em đừng quên em đang ở trong tay anh, đừng có làm gì ngốc nghếch.”
Cô cười khổ: “Anh cảm thấy em còn có thể làm gì sao? Không phải là coi em như một chú chuột nắm mãi không buông sao?” – Ánh mắt của cô mất mát, thời điểm này cái gì cũng không có cách giải quyết, cũng không có lí do gì để cho anh cảm thấy sợ: “Tóm lại, em nên nhớ tới ba em, em chỉ chết trên tay anh.”
Cô rút tay về, bước đi.
Từ phòng làm việc đến thang máy đường rất dài, trên đường còn có thư kí hành chính cao cấp, cô vịn tường cố gắng kiên cường đi về phía trước, bước đi lảo đảo, hai chân như nhũn ra, so với bình thường mất thời gian gấp đôi mới tới thang máy. Cửa thang máy vừa khép lại cô dựa vào vách tường mà trượt xuống, ngồi bất động hai mắt vô thần, hô hấp dồn dập.
Cô là người trí nhớ không tốt, những người râu ria cho tới bây giờ không nhớ được nhưng căn bản là không giống nhau. Cố không nhớ lại quá khứ đã qua, biết đó là cái vực sâu không đáy, thật vất vả đi ra tuyệt đối không muốn quay lại, một khi bước vào đó chỉ là một màu đen, chỉ có tuyệt vọng và thống khổ.
Cùng lúc đó, vừa xuống máy bay Lương Thế Thần thấy bảng tin điện tử đưa chút tin về Nguyễn Phong, suy nghĩ gọi cho Lương Dĩ một cuộc điện thoại.

Lương Dĩ tới nhà hàng đã hẹn với Lương Thế Thần, ông có chút hoảng sợ: “Con không sao chứ?”
Lương Dĩ lắc lắc đầu, thấy vẻ mặt của Lương Thế Thần, cô lấy chiếc gương trong túi ra soi một chút. Hai mắt so với gấu mèo còn thảm hơn, chẳng trách dọc đường có nhiều người nhìn cô như vậy: “ Mới vừa rồi, vừa rồi cũng nhân viên bán hàng ầm ĩ một trận, bảo lấy size S mà lại lấy size M, còn không muốn đổi lại hàng. Thái độ phục vụ quá kém, con ở trong toilet khóc một trận. Haha, thảo nào khó nhìn thế.” Vừa nói vừa lấy khăn giấy ra nhìn gương chấm chấm, chột dạ không dám nhìn thẳng Lương Thế Thần.
Lương Thế Thần nửa tin nửa không: “Con có chút tin tức gì của Nguyễn Phong không?”
Lương Dĩ sửng sốt: “Ba biết sao?”
“Ừ.” – Lương Thế Thần chỉ chỉ vào túi hành lí: “Vừa rồi ở sân bay có thấy. Có nghiêm trọng không?”
Lương Dĩ nhớ tới Tô Diệu đã tỉ mỉ bố trí cạm bẫy, vẻ mặt buồn bã, gật đầu.
“Chuyện đó, định nói cho con biết sớm một chút, để con không suy nghĩ nhiều, hiện tại nếu chuyện này là thật, thì không thể không nói.” Lương Thế Thần dừng một chút: “Thật ra, Nguyễn Phong với Trương Thịnh là anh em cùng cha khác mẹ.”
Thấy Lương Thế Thần ấp úng như vậy, Lương Dĩ đã lường trước được nhất định là chuyện quan trọng. Nếu không phải là Tô Diệu đã nói cho cô biết, chỉ sợ cô ngạc nhiên quá mà làm đổ tách cà phê trong tay.
Thấy vẻ mặt của cô như thường, không có gì là ngạc nhiên, Lương Thế Thần đoán: “Con đã biết rồi sao?”
Lương Dĩ gật đầu: “Tô Diệu đã nói cho con biết.”
“Cậu ta cũng biết sao?” – Lương Thế Thần trầm ngâm: “Sớm muộn gì cậu ta cũng biết, đúng là người thông minh.”
Lương Dĩ cười khổ: “Ba cũng cảm thấy anh ấy là người thông minh?”
“Đó là đương nhiên” – Lương Thế Thần thán: “Mặc dù cậu ta trước mặt ba luôn giả bộ làm người tốt, nhưng ba con năm mươi năm ăn cơm, ai khôn ai đần chỉ cần liếc qua là biết.”

“Theo như ba thấy, thì Tô Diệu là người tốt hay người xấu?”
“Cái này…” - Lương Thế Thần sờ sờ đầu: “Cái này cũng khó nói. Tốt hay xấu đều có tiêu chuẩn không giống nhau. Cái tên Tô Diệu này cho người ta có cảm giác như đang đối đầu với mãnh thú. Nếu không động vào cậu ta thì không có gì, nếu động vào thì thật đáng sợ. Thế nào, Lương Dĩ, hai người không có chuyện gì chứ?”
Lương Thế Thần vẫn tưởng cô và Tô Diệu đang yêu nhau, những nhận xét về tính cách Tô Diệu khẳng định rõ ràng là đáng sợ như vậy, không thể để ba bận tâm, lắc đầu: “Dĩ nhiên không có chuyện gì. Anh ấy rất tốt với con.”
“Hắc hắc, ba thấy tên kia thực sự thích con. Không phải là ba khen a, ba đã thấy nhiều thiếu gia như vậy, nhưng cậu ta đối với con là có lòng nhất, con thích cái gì không thích cái gì, có bệnh gì cậu ấy đều hỏi qua ba một lượt…”
“Cái gì?” – Lương Dĩ khiếp sợ: “Ba nói con thích cái gì không thích cái gì anh ấy đều đã hỏi qua ba?”
“Còn chuyện năm đó của Trương Thịnh…”
Lương Thế Thần xoa xoa tay: “Chuyện đó ba cũng đều đã kể đầu đuôi cho cậu ấy nghe, con sẽ không trách ba chứ? Ba thấy cậu ta thật sự thích con, trong lòng con cũng có cậu ấy, ba là vì tốt cho con nên mới nói. Không sao chứ? Lương Dĩ, sao sắc mặt con kém thế?”
Khó trách… khó trách tại sao anh ấy biết Trương Thịnh chết như thế nào, khó trách… khó trách trong thời gian gần đây anh ấy luôn làm cô cảm thấy tức giận, hóa ra anh ấy đang có kế hoạch về sau. Làm ình quay lại đối đầu với ba, chiêu này của anh thật cao tay! Tất cả đầu ngón tay đều vì tức giận mà run rẩy, nhưng cũng không thể phát hỏa. Cô chỉ có người thân duy nhất này, cũng không thể làm cho ba lo lắng vì anh: “Không có gì đâu ba, con chỉ là nhắc tới Trương Thịnh có chút thương tâm thôi. Ba, về sau chuyện của Trương Thịnh đừng nói cho Tô Diệu nữa.”
“Dĩ nhiên, ba biết là cậu ấy không nên biết quá nhiều về chuyện quá khứ, đó là do Tô Diệu hỏi nên ba mới nói.”
“Về sau cho dù anh ấy có hỏi cũng không được nói.” – Lương Dĩ giải thích: “Tô Diệu tâm tư hẹp hòi, ba nói quá nhiều, anh ấy sẽ giận con. Ba biết là bảo bối của ba lười dỗ người khác mà.” Lương Dĩ vừa cười vừa rót trà cho ba.
Lương Thế Thần gật gật đầu: “Ba biết rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận