“Diệu, sao anh chưa đến?” Tin nhắn điện thoại, cô đang tìm anh.
Anh đứng ở quảng trường công viên, nhìn gác chuông đồng hồ thật lớn, đếm thời gian kết thúc một ngày: Mười, chín, tám…Tay cầm di động để trong tuyết đỏ bừng, anh một chút cũng không thấy lạnh, dường như đã chết lặng: “Lễ giáng sinh cuối cùng của trung học, thầy giáo muốn cùng anh bàn luận chi tiết, sinh nhật của em…anh sợ không thể tham gia được.”
“Nha,” Cô dừng lại một chút, không nghe được là vui hay không vui: “Vậy xong rồi thì đến, em chờ anh.”
“Không cần, đã khuya.”
Phanh!
Pháo hoa thật lớn nở rộ trên bầu trời sau gác chuông, từng chùm sáng tỏa ra long lanh màu sắc vô cùng xinh đẹp, đây là món quà sinh nhật anh đã mất ba tháng tiền tiêu vặt mà chuẩn bị cho cô.
“Phải không... Vậy em cắt bánh ngọt đã, các bạn đang chờ. Anh đến thì gọi cho em.”
Anh cúp điện thoại, ngón tay gần như đông lạnh đến nỗi không thể cử động. Vì sao lại như vậy? Ở trong miệng cô, bạn bè vĩnh viễn quan trọng hơn anh, bởi vì sự yêu thích của cô mà anh luôn nhượng bộ. Anh thích vận động cho đến đổ mồ hôi, nhưng cô lại chán ghét như thế vì sợ bẩn, vì thế, đã bao lâu anh không thoải mái đánh một trận cầu?
Trên mặt đột nhiên ẩm ướt, đưa tay sờ qua mới biết là nước mắt. Anh thật không có tiền đồ, lại có thể vì cô mà rơi lệ. Nước mắt này, pháo hoa này, cuối cùng cũng không thể đổi một chút hạnh phúc mà anh hằng mong muốn.
Có lẽ, từ lúc cha qua đời, gia sản phân tán, hạnh phúc đã ngoài tầm với của anh.
Ngày hôm sau, cô chất vấn anh vì sao không đến, anh nhìn gương mặt xinh đẹp quen thuộc này, đột nhiên kéo cô đi. Anh lôi cô vào phòng vệ sinh nam, tìm một phòng trống mà tấp vào. Trong không gian nhỏ hẹp, anh gắt gao dán chặt vào cô đang giãy dụa, nhìn gương mặt tức giận của cô rồi hung hăng lên đôi môi anh hằng ao ước.
Cô phẫn nộ đánh anh một tát: “Bệnh thần kinh!”
Tô Diệu cười khổ sở, nơi bị đánh nhanh chóng nóng rát, anh nghĩ: Nếu anh mạnh hơn, mạnh đến mức cô có thể cầu xin anh bảo vệ cô, cô có dám như vậy với anh không? Vì thế Tô Diệu nắm tay Lương Dĩ ấn vào tường, không để ý cô giãy dụa mà dùng sức hôn xuống.
Có nam sinh vào toilet, theo thứ tự tìm kiếm các phòng rảnh rỗi. Cô có ý bảo người sắp đến không cần làm ra tiếng động, ánh mắt mở lớn, hàm chứa sự cảnh cáo. Nhưng có quan hệ gì, cô sợ người khác thấy, anh sợ sao?
Anh lợi dụng khe hở giữa hai người nhanh chóng cởi nội y của cô, dùng sức ôm cô khiến cô hô đau, nhưng mọi tiếng la đều bị anh nuốt vào miệng. Phải làm cô đau, anh muốn cô đau, đau giống anh!
Lương Dĩ nhăn mày, đau đớn làm ánh mắt trong suốt ngập nước, theo khóe mắt lăn xuống dưới. Anh vươn đầu lưỡi liếm đi, khóe môi gợi lên nụ cười: “Đêm qua, em làm gì?”
Cô hoang mang lắc lắc đầu.
Anh tàn nhẫn nhìn cô, cởi bỏ trói buộc của thân thể, trước vẻ mặt trừng trừng tức giận của cô mà động thân tiến vào. Cô đau đơn đến nỗi cả khuôn mặt nhăn lại, mồm mở to hô hấp. Nhưng mà, cứ mỗi khi cô hé miệng lại bị anh vội vàng hôn xuống, không chừa khe hở nào.
----Kết thúc hồi ức----
Rất đau, cô chỉ nhớ rõ rất đau, lại thực sợ hãi, nước mắt cứ như mưa chảy không ngừng. Loại đau đớn này cô nhớ rất rõ, tựa như lần cái đêm lần đầu gặp lại kia anh cưỡng bức cô vậy.
Đem ảnh chụp để lại trong hộp, cô ôm lấy đầu: Xong đời rồi, lúc đó chia tay lại biến thành như vậy. Không được, dù sao cũng phải nghĩ ra biện pháp gì đó, cứ như vậy cô còn sống được sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, cô nghĩ đến phương pháp lấy lòng anh. Vì thế trầm tư nhớ xem anh thích gì, nghĩ nửa ngày cũng không ra, quả thực trí nhớ của cô vô cung kém.
Vừa vặn cuối tuần có vũ hội từ thiện. Tô Diệu nhất định sẽ đi, mà cô cũng nhận được thiệp mời. Khi cô gọi qua rõ ràng anh rất kinh ngạc: “Em muốn đi cùng anh?”
“Ân.” Cô lo lắng hỏi, “Không phải anh có bạn gái khác chứ?”
“Kia thật không có.” Dừng một chút, “Chính là không nghĩ em muốn đi cùng anh.”
Cô cười cười: “Em nghĩ mua váy dự tiệc, anh là bạn trai có thể cho em ý kiến không?”
Anh không nói gì.
“Được không?”
“Ân. Buổi chiều 5 giờ anh đến đón em.”
Kỳ thật, lấy tiền tài của anh mà nói, bạn gái muốn mua lễ phục đều là do nhà thiết danh tiếng của pháp mang qua. Nhưng cô đã muốn anh đi, thì anh phải đi nhìn xem cô muốn giở trò gì.
Đột nhiên, có chút chờ mong.
“Cái này được không?” Cô mặt bộ lễ phục bằng tơ tằm, có một sợi dây buộc quanh thắt lưng mảnh khảnh, trước ngực thêu một đóa hoa đủ màu sắc.
Anh ngồi trên ghế sô pha, ngón tay vuốt môi dưới, lắc lắc đầu.
Cô nổi giận: “Đã là cái thứ sáu, em mệt chết rồi, không muốn thử nữa.”
“Mặc cái thứ nhất đi, cái đó đẹp nhất.”
“Anh,” Cô trừng mắt, “Anh cố ý chỉnh em sao?”
Anh nhíu mày: “Là em nói muốn anh cho ý kiến, không thích thì anh đi.” Anh nói xong thì đứng lên.
“Đừng, đừng!” Cô cắn cắn môi, “Em thử là được?” Cô thở phì phì tiến vào phòng thay đồ, chưa kịp đóng cửa thì anh cũng xông vào.
“Anh vào làm gì?” Cô kinh ngạc nhìn anh.
Tô Diệu ôm lấy thắt lưng cô: “Hôn anh.”
“A?”
Anh cúi đầu, môi tiến gần từng tấc: “Hôn anh.”
“Nhưng là nơi này...”
Anh nhướng mày, cô nhắm miệng anh hôn xuống một chút.
Tô Diệu ôm sát thắt lưng Lương Dĩ, đem cả người cô vào trong lòng, dễ dàng khóa hai tay, sau đó hôn xuống dưới. Cô không thể né tránh, nhưng có thể làm trong này sao? Thân thể ma sát vào nhau có thể cảm nhận rõ ràng biến hóa thân thể của anh, đẩy anh ra: “Đừng ở chỗ này…”
Anh mới mặc kệ quản nhiều thứ như vậy, muốn thì sẽ làm, cô chỉ là một món đồ chơi mua bằng tiền.
Cô giãy dụa khẽ gọi: “Tô Diệu!”
Anh ở cổ của cô ngẩng đầu, ánh mắt đen sâu thẳm: “Ngoan, lấy lòng anh đi.”
“Không cần, không cần ở trong này.”
Tay anh theo vạt áo tiến vào trong: “Không ở nơi này, hay em muốn ra ngoài?” Tô Diệu cầm lấy tay cô để phía dưới của anh. Mặt cô đỏ hồng, khẩn cầu nhìn anh: “Kia, anh nhẹ một chút.”
Anh cười cười, xoay mặt cô lại, đầu lưỡi liếm một vòng trên môi cô: “Nếu em hầu hạ tốt anh sẽ nhẹ nhàng.”
Nữ nhân viên hướng dẫn đứng bên ngoài phòng thay đồ nghe thấy những âm thanh này thì đỏ mặt yên lặng đi nơi khác: May mắn Tô thiếu đã bao toàn bộ cửa hàng, bằng không thật không biết giải thích với khách hàng thế nào đây.