Nhìn cái gương vuốt lại những lọn tóc mai hỗn độn, không mua được cái váy nào. Anh kéo cô lên xe: “Váy anh sẽ tìm Vimes, ngày kia sẽ có.”
Vimes là nhà thiết kế thời trang quốc tế, thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí, nếu đã như vậy thì cô không cần lo vấn đề quần áo nữa. “Vậy sao anh lại dẫn em đến thử quần áo?”
“Là em muốn thử, cũng không phải anh muốn.”
Cô thở phì phì nhìn phía trước.
Đèn đỏ sáng lên, anh dừng lại xe: “Tức giận?”
“...”
“Được rồi, nói thật với em, sau khi em gọi tới anh mới kêu Vimes mang quần áo lại, nếu không phải là em, anh cũng không làm thế đâu.”
Cô liếc mắt nhìn anh, phát hiện anh đang nhìn mình: “Vũ hội kia anh cũng không muốn đi, nhưng không ngờ em lại mời anh, anh mới đi cùng em.”
“Tô Diệu?”
Tay anh sờ qua hai má cô rồi vỗ đầu. Đèn xanh bật sáng, anh cười cười: “Đi ăn cơm với anh thôi.”
Xe dừng trước một khách sạn, bên trong kín người, buôn bán rất đắc khách. Vào chỗ ngồi không lâu thì đồ ăn đã được bưng ra, ba món mặn cùng với một món canh nóng. Người phục vụ đang sắp xếp bát đũa thì Tô Diệu phất tay: “Anh ra ngoài đi.”
Sau khi phục vụ rời khỏi, anh tự tay xếp bát đũa cho cô.
Lương Dĩ giật mình nhìn anh, không hiểu vì sao thái độ của anh thay đổi như vậy, có chút bất an.
Đồ ăn mang lên có món cô thích nhất, ngô xào cần tây, bát là đồ sứ màu xanh lục và cái muỗng cùng màu: “Haha, ăn được không?”
Ngô rất mềm, cần tây vẫn giữ được hương vị. Cô vừa ăn vừa dùng sức gật đầu.
Anh cười cười: “Lần đầu tiên ăn ở đây có món này, anh nghĩ là em sẽ rất thích. Lương Dĩ, kì thật anh rất tốt với em, chỉ là em không phát hiện mà thôi.”
“...”
“Thật ra, anh vẫn luôn thích em, chưa từng quên. Chỉ cần em nguyện ý, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa, anh sẽ đối xử tốt với em.” Anh dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô, giọng nói rất nhỏ nhẹ: “Em đồng ý không?”
Cô: “Em...”
Anh cầm tay cô: “Ngoan. Cho anh biết đáp án của em.” Trên mặt anh nở nụ cười, chậm rãi tới gần, “Anh chỉ muốn biết, cho tới bây giờ, em có yêu anh không? Hiện tại thế nào, còn có trước kia nữa?”
Bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, thật thoải mái. Lương Dĩ cảm thấy may mắn có thể tìm được một người thích mình như vậy, cho dù giàu hay nghèo, đẹp hay xấu đều không quan trọng. Cô cảm thấy thế này là đủ: “Có. Từ lúc quen anh đến giờ em vẫn rất thích anh.”
Ánh mắt anh hơi lóe lên, hiện ra một tia phức tạp. Thong thả, ôn nhu đều thay đổi, biến thành ngữ khí ác liệt: “Em cho rằng anh nghĩ như vậy thật sao?”
“A?”
“Những lời anh nói vừa rồi em nghĩ là thật sao?” Anh buông tay cô ra, dùng sức bóp cằm cô: “Lương Dĩ, em cho là có thể xóa bỏ chuyện trước kia? Em cho là anh vẫn dại dột thích loại phụ nữ trăng hoa như em? Mục đích hôm nay không cần anh nói em cũng rõ ràng. Anh cảnh cáo em, đừng dùng loại thủ đoạn này muốn anh mềm lòng. Anh đã không còn thích em, hiện tại với em chỉ có ‘tính’ thú, chỉ cần ngoan ngoãn theo anh lên giường, anh sẽ không động đến Lương thị, hiểu chưa? Những điều khác, em đừng hi vọng có được!” Anh bỏ mặt cô ra, giống như chán ghét mà rút khăn ăn lau tay, đứng lên rời đi, lơ đãng hất chén trà nóng trên bàn. Trà đổ vào đầu gối của cô, đau đến mức cô bật tiếng kêu.
Tô Diệu đứng bên cạnh nhìn có chút giật mình, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì.
Cô dùng khăn ăn lau váy, giọng nói rất nhỏ: “Tô Diệu, bây giờ anh rất có tiền không phải sao? Thế này đáng giá không?”
Tô Diệu nhìn qua khuôn mặt cô, nhanh chóng nhăn mày: “Vậy còn em? Lúc trước ỷ mình có tiền không suy nghĩ gì đã chia tay với anh, thế nào, bây giờ mới có thế này đã không chịu nổi?”
Cô hút hấp cái mũi: “Không có.”
“Em có!” Anh chạm vào nước mắt trên khuôn mặt cô. “Thật khó tưởng tượng, lúc trước vứt bỏ anh thế nào cũng không rơi lệ. Từ khi gặp lại đến bây giờ em đã khóc mấy lần? Nhớ rõ trước đây em không thích khóc a. Hay là…” Anh bỗng dừng lại nở nụ cười: “Nước mắt này là giả, là cố ý cho anh xem? Em nghĩ rằng anh còn giống như trước kia dễ dàng bị em lừa gạt sao?”
Cô dùng sức đẩy anh ra, nước mắt chảy càng nhiều, cô ra sức lấy tay lau: “Chuyện trước kia em rất xin lỗi. Đã lâu như vậy anh muốn thế nào mới vừa lòng!”
“Như thế nào cũng không được!” Anh rống giận: “Anh thừa nhận anh rất đau, nên muốn em cũng nếm thử nỗi đau đó một lần. Anh đối với em là cả đời không quên!”
Cửa mở ra, anh nhanh chóng bỏ đi. Lương Dĩ nhìn chằm chằm cánh cửa bỗng nhiên khóc lớn. Khóc hồi lâu, cô lau nước mắt vào phòng vệ sinh trang điểm lại rồi ra ngoài như không có việc gì.
Lễ hội từ thiện cuối tuần diễn ra tại khách sạn Đế Đô. Trang hoàng xa hoa quá đáng, đâu cũng là mỹ nhân, nâng ly rượu sâm panh hoàng kim, tươi cười kiều diễm.
Mặc bộ lễ phục dạ hội màu tím nhạt được vận chuyển tới bằng máy bay, Lương Dĩ ôm lấy cánh tay Tô Diệu, chậm rãi đi vào hội trường.
Có người chào đón bắt chuyện với Tô Diệu, Tô Diệu ngẩng cao đầu, dáng vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi. Hiện tại anh đến đây là báo thù, những người lúc trước đã coi khinh anh.
“Đây không phải Lương Dĩ sao?”
Một vị phu nhân quần áo hoa lệ đi về phía cô, tươi cười thân thiết: “Vài năm không thấy, trở nên thật hấp dẫn!”
Mơ màng bắt tay, Tô Diệu nói nhỏ ở bên tai cô: “Đây là Viện Hi, là bạn trung học của em.”
“Ha ha, đã lâu không thấy, cậu cũng vậy.”
Viện Hi cao thấp đánh giá Tô Diệu: “Tô thiếu, có thể ượn Lương Dĩ để nói chuyện không?”
Tô Diệu gật đầu, hôn một cái lên trán của cô, cố ý ôn tồn nói: “Đừng để anh đợi lâu, sẽ nhớ em, biết không?”
“Vâng.”
Cô xoay người đi theo Viện Hi, lại bị Tô Diệu một phen kéo về: “Hôn anh một chút.”
Nghe lời hôn anh một chút: “Em sẽ nhanh chóng trở về, chờ em.”
Viện Hi cắt đầu tóc rất ngắn, xinh đẹp lại thời thượng, khoác một cái áo punk màu đen phong cách, trong một rừng lễ phục ở đây có vẻ như hạc giữa bầy gà, tươi cười sang sảng: “Oa, thật sự là đã lâu không thấy!” Kích động ôm lấy Lương Dĩ: “Cậu có biết hay không? Nghe tin cậu và Tô Diệu ở cùng một chỗ, mình vô cùng kinh ngạc! Nay tận mắt thấy mới tin!”
Cô nở nụ cười: “Cậu thì sao, gần đây thế nào?”
“Vẫn như vậy thôi. Nhưng mà mình có chút lo lắng nha.”
“Cái gì?”
“Không phải trước kia cậu đá hắn rất tàn nhẫn sao? Hắn… Không thể nào vẫn thích cậu chứ?”
Cô cúi đầu cười khổ một chút, lại ngẩng đầu lên mang nụ cười ngụy trang hoàn mỹ: “Hắn đối với mình tốt lắm, nguy cơ của Lương thị ít nhiều cũng nhờ vào hắn giải quyết.”
Viện Hi chớp đôi mắt to: “Đối tốt với cậu là được. Đúng rồi, mình ở nước ngoài có quen một người đàn ông, giới thiệu cho cậu biết luôn. Cậu cũng giúp mình nhận xét xem.”
Thật vui khi chủ đề đã thay đổi, cô vui vẻ đồng ý.
Lướt qua đám đông, cô nhớ tới Tô Diệu, vừa đi vừa nói với Viện Hi: “Mình xem qua người kia thì phải đi, Tô Diệu vẫn đang đợi mình.”
Viện Hi mơ hồ chấp thuận rồi dừng lại.
Hai cô đứng ở phía sau một thân thể mặc tây trang màu trắng thon dài, Viên Hi cười khẽ trừng mắt nhìn cô, ngón trỏ chỉ cái lưng của người đàn ông. Người đàn ông tóc húi cua, tóc mái ở trước rũ xuống che đi một bên lông mi trái. Cô như nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ nát trong không gian, nhìn người đàn ông đang xoay mặt lại đến si ngốc.
Viện Hi thân thiện giới thiệu: “Đây là người bạn tốt nhất của em: Lương Dĩ, đây là Nguyễn Phong.”
Cô ngơ ngác nhìn Viện Hi một cái: “Nguyễn…Phong?” Một chữ, một chữ lại nói ra, xa lạ đến không thể tin, nhìn người đàn ông có khuôn mặt sáng như ánh trăng kia: “Anh là, Nguyễn Phong sao?”
Nguyễn Phong mặt mày thật lạnh nhạt: “Vâng. Lương tiểu thư, xin chào.”
“Lương tiểu thư.” Cô nhắc lại ba chữ này, ngơ ngác nhìn Nguyễn Phong không trả lời.
Nguyễn Phong nghi hoặc nhìn về phía Viện Hi. Viện Hi đẩy cô: “Lương Dĩ?”
Lương Dĩ đột nhiên bắt lấy ống tay áo Nguyễn Phong: “Liêu Phong! Anh có quen biết người nào là Liêu Phong không? Anh có anh em không? Người có dáng vẻ giống với anh…”
Viện Hi đem Nguyễn Phong kéo về sau, cau mày: “Lương Dĩ cậu làm sao vậy?”
Lương Dĩ né qua Viện Hi muốn nắm lấy Nguyễn Phong, lại bị người ở phía sau kéo về, đi vào vòng ôm vô cùng ấm áp: “Bảo anh chờ em, em lại ở đây làm gì vậy?”
Âm thanh quen thuộc xuyên vào lỗ tại, cô mờ mịt quay đầu.
Đôi mắt tối tăm của Tô Diệu nhìn cô chằm chằm, như có cất giấu sự sắc bén ở bên trong: “Quả nhiên sự hứa hẹn của em tới bây giờ chưa bao giờ chính xác.”
Cô không có tâm tư để ý đến anh, quay đầu nhìn khuôn mặt phía sau Viện Hi: “Liêu Phong…”
“Phong, chúng ta đi bên kia.” Viện Hi nắm Nguyễn Phong rời đi. Nguyễn Phong nghi hoặc nhìn cô một cái, bị lôi đi.
Lương Dĩ muốn đuổi theo, lại bị Tô Diệu ôm: “Buông ra.”
Tô Diệu môi ghé bên tai cô: “Em muốn làm gì? Câu dẫn đàn ông khác sao?”
“Buông!”
Đau nhức từ vành tai truyền tới, Tô Diệu liếm liếm nơi anh vừa cắn cô: “Tỉnh lại chưa?”
“A?”
“Người kia cho dù dáng vẻ có giống hắn như đúc, nhưng cũng không phải là hắn, hiện tại đã tỉnh lại chưa?”
Cô nhìn anh không nói gì.
“Khi ở đại học em xảy ra những chuyện gì, anh đều biết rõ ràng. Liêu Phong xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi, người trước mặt em, chỉ là thiếu gia Nguyễn gia có dáng vẻ tương tự hắn: Nguyễn Phong.”
Cô run run kéo ống tay áo hắn: “Tô Diệu.”
“Sao?”
“Liêu Phong, anh ấy không có chết.” Cô thẳng tắp nhìn anh: “Em thường xuyên trông thấy anh ấy. Ở trên đường, ở nhà, em đều có thể anh ấy. Anh ấy nhất định không có chết, anh ấy nhắc nhở em rằng anh ấy vẫn còn sống, bảo em không được quên, bảo em chờ anh ấy…”
Câu nói tiếp theo đã bị nụ hôn nuốt lấy.
Cuối cùng giữa vũ hội đông người, anh hôn cô để khiến cô có thể thông suốt, lau đi nước đang tràn qua khóe mắt của cô: “Hắn đã chết rồi, Lương Dĩ.”