Giang Ly tựa vào thanh cầm trong phòng tập, trong ánh mắt thoáng qua một tia hoang mang.
"Quy tắc của cô" là gì? Cô chưa từng nghĩ rằng việc dạy múa, vốn dĩ là giúp đỡ, lại trở thành quy tắc áp đặt lên người khác.
Nhớ lại thời gian mới gia nhập Giang Ngu, Giang Ly cũng giống như Tần Yểu Yểu bây giờ.
Mọi cảm xúc đều bộc lộ ra bên ngoài, sạch sẽ như một tờ giấy trắng.
Nhưng khác biệt là, cô không bao giờ yếu đuối cầu xin Tiêu Nghiễn Chi giúp đỡ như vậy.
Cô hiểu rõ, trong vấn đề tiền bạc, cô đã từng nhờ vả anh.
Nhưng trong công việc, cô luôn cố gắng làm mọi thứ thật tốt để không làm phiền anh.
Lúc mới vào nghề, Giang Ly cũng không biết làm gì.
Vì muốn nhanh chóng trở thành một nghệ sĩ có vị trí, cô đã không ngừng học tập, luyện tập ngày đêm.
Cho đến khi thành thạo mọi kỹ năng và trở thành ngôi sao sáng của Giang Ngu, cô mới được công nhận như một diễn viên hàng đầu.
Cô từng không có gì nhưng bằng nỗ lực không ngừng nghỉ, cô đã đạt được tất cả.
Lúc ấy, Tiêu Nghiễn Chi từng nói với cô rằng, nếu muốn anh giúp đỡ, cô phải có đủ năng lực để khiến anh tán thưởng.
Cô đã làm được điều đó.
Nhưng giờ đây, anh đối xử với Tần Yểu Yểu như thế nào?
Giang Ly nhìn Tần Yểu Yểu một lúc, sau đó đột nhiên mở lời:
“Tiêu tổng, nếu anh không hài lòng với cách dạy của tôi, có thể để Tần Yểu Yểu đổi giáo viên khác.”
Cô không muốn tiếp tục dạy nữa.
Tiêu Nghiễn Chi hơi nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt:
“Tôi có nói là tôi không hài lòng với cô khi nào?” Anh nhìn cô, giọng điệu dịu lại một chút:
“Tôi chỉ nhắc nhở cô rằng, Yểu Yểu không giống cô.”
Đúng vậy, Tần Yểu Yểu hoàn toàn khác.
Mỗi lần mở miệng, anh đều gọi tên cô ấy là Yểu Yểu, còn cô - người đã ở bên cạnh anh suốt bốn năm, vẫn chỉ là một cái tên vô cảm "Giang Ly."
Bầu không khí giữa họ trở nên lạnh lẽo.
Đúng lúc này Tần Yểu Yểu lên tiếng sau một hồi im lặng:
“Tiêu tổng, không phải anh nói tối nay có hẹn sao? Chúng ta nên đi thôi, muộn một chút nữa sẽ kẹt xe.”
Giang Ly khẽ dừng lại, chợt nhớ hôm nay là ngày 15.
Mỗi tháng vào ngày này, Tiêu Nghiễn Chi sẽ đi uống rượu cùng nhóm thiếu gia, và thường dẫn cô đi để tránh bị chuốc rượu.
Nhưng hôm nay, có vẻ như người anh đưa đi là Tần Yểu Yểu.
Giang Ly cúi mắt, do dự một lát rồi không thể không nhẹ giọng nhắc nhở:
“Dẫn cô ấy đến chỗ đó không thích hợp.”
Tiêu Nghiễn Chi không đáp lại cô, chỉ kéo tay Tần Yểu Yểu rời đi, không chút bận tâm đến lời cảnh báo của cô.
Tần Yểu Yểu ngoái đầu nhìn Giang Ly, trong ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý.
Khi ngồi vào ghế phụ, cô ta lại trở nên ngoan ngoãn như cũ.
“Tiêu tổng, chúng ta sẽ đi gặp ai vậy? Sao chị Ly Ly nói không thích hợp khi dẫn em đi?” Tần Yểu Yểu ngây thơ hỏi, đôi mắt long lanh nhìn anh.
Tiêu Nghiễn Chi không tỏ ra biểu cảm gì nhưng giọng nói dịu dàng hơn khi đáp lời cô ta:
“Cô ấy nói không thích hợp thì không thích hợp? Tôi quyết định dẫn ai đi, đó là chuyện của tôi.”
Tần Yểu Yểu nghe thấy trong giọng nói của Tiêu Nghiễn Chi có chút khó chịu đối với Giang Ly, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Đúng rồi, Giang Ly dựa vào đâu mà cho rằng chỉ mình cô ta mới có thể đi cùng Tiêu Nghiễn Chi? Dù Giang Ly đã ở bên anh bốn năm nhưng chẳng có lấy một danh phận rõ ràng.
Tần Yểu Yểu càng thêm tự tin rằng Giang Ly sẽ sớm bị vứt bỏ.
Bởi lẽ đàn ông thường dễ cảm thấy nhàm chán, ngay cả một người phụ nữ xinh đẹp và xuất sắc như Giang Ly, sau bốn năm cũng đã dần mất đi sức hút.
Trong khi đó, Tiêu Nghiễn Chi cần một người phụ nữ trẻ trung và mới mẻ như cô.
Nghĩ đến đây, Tần Yểu Yểu càng không giấu nổi vẻ đắc ý.