Bên ngoài phòng làm việc của Giang Ngu, một nhóm người đang vây quanh Tần Yểu Yểu, bàn tán sôi nổi.
“Yểu Yểu, không hổ danh là cô! Vừa mới vào nghề chưa đầy một tháng đã giành được vai nữ chính trong bộ phim ngắn nổi tiếng.
Tiềm năng của người mới quả nhiên lớn thật!”
Người khác lại chen vào:
“Đúng vậy, bộ phim này có đội ngũ rất mạnh.
Chắc chắn cô sẽ nổi tiếng sau bộ phim này!”
“Nhớ năm đó khi chị Ly Ly mới vào nghề, cũng chẳng nhận được tài nguyên tốt như vậy.
Tôi nhớ lúc ấy chị ấy chỉ đóng vai phụ thôi.”
Tần Yểu Yểu cười tủm tỉm, khiêm tốn đáp:
“Thật sao? Nhưng tôi còn kém xa chị Ly Ly.
Chị ấy là một tiền bối rất giỏi, tôi còn phải học hỏi nhiều từ chị ấy.”
Tuy lời nói của Tần Yểu Yểu mang vẻ khiêm nhường nhưng ánh mắt lộ rõ niềm đắc ý.
Giang Ly, đứng từ xa quan sát, nghe thấy hết thảy những lời xì xào này.
Cô mặt không biến sắc, bước lên trước và khẽ ho hai tiếng.
m thanh của Giang Ly luôn dễ nhận ra.
Ngay khi cô lên tiếng, đám đông im bặt, mấy người vừa mới đàm tiếu, nâng cao giẫm thấp giờ đây cúi đầu chột dạ.
“Giữa trưa mà làm loạn thế này?”
Giọng nói của Giang Ly lạnh lùng, đầy uy quyền:
“Công ty là nơi làm việc, không phải sân chơi của các người.
Muốn chúc mừng thì để dành sau giờ làm.”
Tác phong nghiêm khắc của Giang Ly không chỉ với bản thân mà còn đối với người khác.
Trong Giang Ngu, lời nói của cô có trọng lượng khiến ai cũng phải dè chừng.
Sau lời cảnh cáo, không ai dám làm ồn nữa, mọi người lập tức quay trở lại công việc của mình.
Tần Yểu Yểu, đứng một mình giữa đám đông vừa tan, khẽ giật vạt áo, rồi ngoan ngoãn bước đến trước mặt Giang Ly.
Cô cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, tỏ ra hối lỗi:
“Chị Ly Ly, em mới tới chưa lâu, chưa biết quy củ ở Giang Ngu.
Em xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý hơn, không làm ầm ĩ nữa.”
Giang Ly nhìn thẳng vào khuôn mặt trong sáng ngây thơ của Tần Yểu Yểu, ngữ điệu của cô bình tĩnh, không chút d.a.o động:
“Giang Ngu không có quá nhiều quy củ nhưng là nghệ sĩ, cô nên chú ý đến lời nói và hành động của mình, nhất định phải chuẩn mực và hợp lý.”
Tần Yểu Yểu gật đầu, cắn môi:
“Em hiểu rồi, chị Ly Ly.”
Nhìn vẻ mặt có chút ủ rũ của cô gái trẻ, trong lòng Giang Ly dấy lên một chút không thoải mái.
Vì vậy, cô cố gắng nói thêm một câu động viên:
“Còn nữa, chúc mừng cô đã nhận được vai nữ chính trong bộ phim mới.
Hy vọng cô tiếp tục cố gắng và trở nên xuất sắc hơn trong tương lai.”
Những lời chúc mừng này thực sự xuất phát từ lòng chân thành của một người tiền bối.
Nhưng đôi mắt Tần Yểu Yểu khẽ run rẩy, và cô đáp lại bằng giọng nói có vẻ yếu đuối và sợ sệt:
“Chị Ly Ly, chị không cần phải miễn cưỡng nói vậy đâu.
Em biết mình còn kém cỏi, cần học hỏi nhiều từ chị.”
Giang Ly im lặng.
Cô biết rằng Tần Yểu Yểu đã hiểu lầm ý tốt của mình.
Nếu cô nói thêm, có lẽ nước mắt của Tần Yểu Yểu sẽ rơi.
Vì thế, cô khẽ thở dài:
“Thôi, cô cứ làm việc của mình đi.”
Chưa kịp xoay người vào phòng, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau:
“Giang Ly, vào văn phòng gặp tôi.”
Giang Ly dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nghiễn Chi.
Cô không nói gì, lặng lẽ đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Khi cô đóng cửa lại, cô nghe thấy ai đó ngoài kia khẽ cười nhạo:
“Cô ta giờ đã thất sủng rồi.
Hiện tại Tiêu tổng thích Tần Yểu Yểu, cô ta còn dám lên mặt sao?”
Giang Ly không hề bận tâm đến những lời nói đó.
Cô đã quá quen với sự khắc nghiệt của giới giải trí, và càng hiểu rõ hơn sự lạnh lùng vô tình của Tiêu Nghiễn Chi..