Ngưng Hoan, Trục Hoan Ký

Lúc mười một tuổi, Sở Hạo dựa theo quy chế phong phủ mà rời khỏi hậu cung ra đây ở. Mặc dù chỉ là Hành phủ nhưng vẫn nghiêm khắc dựa theo quy cách của Tứ Phương Vương, đi ba đường tổ hợp vào sân trong. Lúc Diệp Ngưng Hoan vào đông viện thì quan sát cảnh vật sơ sơ, thấy một bên sân có một cái lầu hai tầng, mơ hồ có thể thấy phía sau là bóng cây trong hoa viên.

Cột đá sơn đỏ, hai bên đều bày đèn lồng cẩm thạch dựng thẳng, chính giữa là những phiến đá vuông khắc hoa lót đường, trong viện trồng các loại hoa và cây cảnh, quanh hành lang đều có một kiểu điêu khắc men đỏ tô xanh, rất là hoa mỹ. Hắn xưa nay cũng không ở đây, cảnh đẹp như vậy thật sự là lãng phí mà!

Đằng trước tự nhiên có tiếng ồn, nhưng cách khá xa, một chút tiếng vang cũng không truyền tới đây. Mấy năm qua Sở Hạo cũng ít khi về đây, tôi tớ trong phủ cũng không coi là nhiều, Thụy nương lại đặc biệt điều một ít người đến Tịnh Viên hầu hạ. Bà phải lo liệu cho Sở Hạo trước, tất nhiên không có thời gian trông nom Diệp Ngưng Hoan, chỉ phái người truyền lời để cho nàng tùy ý.

Tới giúp Diệp Ngưng Hoan là Đông Anh, Hạ Lan, Lục Vân, Lục Khởi.

Diệp Ngưng Hoan nhìn Lục Vân, mặc dù không nói bao nhiêu lời, chẳng qua ánh mắt giao nhau, hai người đều ăn ý không cần ngôn từ. Lục Vân có sự thông suốt của nàng ta, lúc trước mặc dù tương giao với Diệp Ngưng Hoan không nhiều, Diệp Ngưng Hoan lại cảm thấy, nàng ta có thể nhìn ra tâm tư của mình. Con đường sau này, nàng cũng muốn tìm một người bạn, Lục Vân đúng là lựa chọn thứ nhất của nàng. Mà Lục Vân sẵn lòng, càng khiến nàng vui sướng.

Diệp Ngưng Hoan tẩy đi lớp trang điểm dày trên mặt, tháo trâm cài tóc, thay một bộ xiêm y thường ngày trong nhà, ăn một ít trái cây trên bàn, ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ Sở Hạo.

Mãi cho đến gần giờ hợi cũng không thấy Sở Hạo trở về. Đoán chừng hắn đang ở phía trước cùng đám quý nhân uống đến cao hứng phấn chấn, Đông Anh liền dẫn theo Hạ Lan đi ra phía trước hỏi thăm.

Lục Vân đổi trà nóng cho Diệp Ngưng Hoan, thấy nàng ngồi ngay ngắn trên giường mặt mày nghiêm trang thì nhấp miệng cười khẽ. Diệp Ngưng Hoan hất mí mắt, cũng mang theo ý cười: “Tỷ có thể lại đây, trong lòng ta rất là cảm kích.” Nói xong, nàng vỗ vỗ bên cạnh, “Đến đây, ngồi ở đây này.”

Lục Vân cười nói: “Nay thân phận người không giống trước, sao dám ngồi chung?”

Diệp Ngưng Hoan kéo nàng ta: “Có gì không giống?”

Lục Vân lắc đầu: “Tất nhiên không giống, nay người là đồng để phu nhân.”

Diệp Ngưng Hoan nhìn nàng ta: “Tỷ cũng biết, ta đi tới ngày hôm nay cũng không phải bằng thủ đoạn cao minh. Thật ra, ta căn bản chính là người lỗ mãng.”

Lục Vân cầm lại tay nàng: “Cũng không hẳn vậy.”

Diệp Ngưng Hoan thấy ấm áp trong lòng, cười tủm tỉm. Hai người đang nói, Đông Anh và Hạ Lan đã trở lại. Lục Vân buông tay đứng ở một bên, Đông Anh đi nhanh lại đây nói: “Đằng trước còn chưa giải tán đâu, phu nhân đã mệt mỏi thì không bằng nghỉ một lát trước đi?”

Nghe xong, Diệp Ngưng Hoan ngáp một cái, đứng lên nói: “Cũng được.”

Mấy người hầu hạ Diệp Ngưng Hoan tới phòng ngủ, Diệp Ngưng Hoan cuộn vào trong chăn, mặt hướng về phía tường có chút xuất thần. Cô gái ôm ấp tình cảm, ai cũng đều mơ mộng, nàng cũng không ngoại lệ.

Lúc tỉnh mộng sau mười hai năm, lại lạc lõng giữa bốn góc trời. Tuy rằng đối với Sở Hạo mà nói, tất cả những chuyện này chẳng qua là bàn đạp đưa hắn đi Yên Ninh, nhưng đối với nàng mà nói là trải qua việc xuất giá trong nháy mắt.

Như vậy, coi như là xuất giá đi? Mặc dù không có tam môi lục sính (1), không có mũ phượng khăn quàng, không có long phượng và hai cây nến… Nhưng coi như là lập gia đình rồi.

(1) tam môi lục sính: theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính.

Hôn nhân đại sự, kết quả là điều tốt cho hai họ. Ích lợi trước, về phần tình nghĩa thì nói sau. Nam nhân, tất nhiên có thể hiền thê kiều thiếp, tận hưởng hạnh phúc của người Tề (2). Nữ nhân, cũng chỉ có thể bám rễ trong hậu viện.

(2) hạnh phúc của người Tề: thành ngữ “Tề nhân chi phúc”, ý nói cuộc sống đầy đủ sung túc, một thê một thiếp

Vì thế, phần lớn chiến trường của nam nhân là ở triều đình hoặc giang hồ, phần lớn chiến trường của nữ nhân thì tại hậu viện. Ích lợi càng lớn, tranh đoạt càng thảm thiết. Diệp Ngưng Hoan biết rõ giá trị của mình, đi tới bước này của ngày hôm nay, cũng thật sự không phải nàng có thể đoán trước. Mặc dù có khi nàng có những suy nghĩ không đúng lúc, nhưng cũng không có can đảm mưu tính nhất thời vui sướng mà vứt bỏ sinh mệnh trăm năm.

Nàng suy nghĩ một chút, còn có hơi buồn ngủ, gần đây thật sự là quá mệt mỏi, vẫn chưa nghỉ ngơi. Tha thứ cho nàng hôm nay làm một cô gái mơ mộng đi, qua xong hôm nay, ngày mai còn phải bước vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Tiền đồ chưa biết, còn cần nuôi dưỡng thể lực chấn hưng tinh thần.

Trời tàn cục cũng tốt, đất tàn cục cũng thế, nàng bây giờ cũng bất chấp nhiều thứ, Chu Công nhanh chóng tìm đến nàng, nàng chìm vào giấc ngủ trong sự ấm áp.

Diệp Ngưng Hoan ngủ rất sâu, mãi đến khi có một bàn tay đưa qua siết chặt nàng lại, phía sau lưng nàng được ôm vào trong ngực, nhất thời ép nàng sát giường.

Nàng giật mình một cái, phút chốc bừng tỉnh, trong lúc hoảng hốt da đầu muốn nứt ra, thân thể theo bản năng tránh né, cánh tay chợt xoay mạnh. Đột nhiên quang ảnh trước mắt hiện lên hỗn loạn, chạm phải một đôi mắt.

Nhãn tuyến rõ ràng, giống như tô đậm, con mắt tối đen, giống như ngâm trong đầm nước, hoặc thâm trầm hoặc óng ánh, như là đêm tối và ban ngày giao nhau. Ánh mắt này, thật sự quá mức câu hồn đoạt phách, tuy là quen thuộc nhưng nhìn lâu tim cũng không khỏi đập nhanh lên.

Sở Hạo nắm cổ tay của nàng, lúc này trong mắt có vui sướng, có khuây khoả, còn có trêu tức, làm như có vài phần buồn cười với dáng vẻ trợn to mắt hiện giờ của nàng. Hắn mặc một thân màu tím đậm, bởi vì chẳng qua là nạp thiếp, tất nhiên không cần cát phục. Hắn hừ một tiếng: “Ngủ mê à?”

Đúng chứ, nơi này là Hành phủ của Đông Lâm Vương, hôm nay là ngày nàng về phủ. Nàng từ một vũ cơ thăng chức trở thành tiểu thiếp, ừ, vẫn là bị ghi tên vào trong danh sách tiểu thiếp.

Trên người hắn có mùi rượu nhàn nhạt, lại lẫn chút mùi hoa huệ, chỉ cảm thấy hơi thở kia hơi lành lạnh lại khiến người ta say. Thấy ánh mắt hắn lóe lên, rõ ràng không có chút men say, hẳn là uống cũng không nhiều.

Sở Hạo cũng không trách nàng ngủ, kéo nàng một cái, thuận tay vén rèm lên: “Ngồi dậy nâng chén rồi ngủ tiếp.”

Thụy nương lên tiếng trả lời, bưng một cái khay đỏ, mặt trên bày một bầu rượu, còn có hai cái chén nho nhỏ buộc tơ hồng, bên trong đã đổ đầy rượu.

Diệp Ngưng Hoan sửng sốt một chút, nạp thiếp cũng không cần phải làm lễ hợp cẩn chứ nhỉ? Nhưng thấy Sở Hạo đưa tay lấy cái chén lại đây, nàng cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng cẩn thận bưng chén lên.

Tóc tai nàng bù xù, quần áo ngủ đến dúm dó, nào mảy may có bộ dáng tân nương. Nhưng ly rượu tơ hồng đã nằm trên tay, tơ hồng mềm mại buộc vào chén hắn, nhưng lại khiến nàng bắt đầu khẩn trương, lại có cảm giác vừa vui vừa buồn, ngay cả tay cũng run lên ba phần.

Sở Hạo quay lại nhìn, không biết là ánh đèn cầy hay là thế nào, mặt nàng đỏ lạ thường, ngay cả cổ nghểnh lên cũng đỏ. Có mùi hương như có như không, như là từ bên trong phả ra ngoài. Mắt có chút ẩm ướt như mưa bụi, nhất thời khiến thân thể hắn nhanh chóng xảy ra biến hóa, thậm chí bắt đầu hơi đau.

Hắn uống nửa chén, chuyển rượu dư cho nàng. Đây rõ ràng chính là lễ hợp cẩn, nàng liền học bộ dáng của hắn, sau khi nhấp một ngụm thì đổi chén cho hắn, vai kề vai uống cạn.

Thụy nương tiến lên thu dọn chén, dẫn mấy người Đông Anh và vài nô tài khác cung kính lại đây hành lễ với hai người: “Chúc mừng điện hạ, phu nhân.”

Vừa nghe xong, tay chân Diệp Ngưng Hoan luống cuống. Đây là từ đâu ra, trước kia cũng không có ai nói cho nàng nha! Xem ý tứ này là muốn đòi thưởng nhỉ? Nàng căn bản cũng không chuẩn bị tiền thưởng gì, huống hồ lúc này còn ngủ đến cả người nhăn nhíu, nhất thời lúng túng không biết nên làm thế nào cho phải.

Nét mặt Sở Hạo thật ra rất thản nhiên, hắn gật gật đầu ý bảo mọi người đứng dậy, nói với Thụy nương: “Trong phủ này đã lâu không có người, chốc nữa ngươi xem xem còn thiếu cái gì không thì thêm vào.”

Sở Hạo phân phó xong liền đứng dậy, theo Thụy nương đi tắm rửa thay quần áo. Thừa dịp hắn rời đi, Diệp Ngưng Hoan dụi dụi mắt, nhỏ giọng hỏi Đông Anh: “Hắn trở về lúc nào? Sao không bảo ta một tiếng?”

Trên mặt Đông Anh đầy hớn hở, nhỏ giọng nói: “Vừa trở về không bao lâu, người cũng đi tắm đổi bộ áo ngủ đi?” Diệp Ngưng Hoan nghe xong liền mang giày xuống giường, giữ khuôn mặt tươi cười lôi kéo nàng ta: “Vừa rồi chúc như vậy, ta cũng không chuẩn bị tiền thưởng, có phải có…” Diệp Ngưng Hoan suy nghĩ một chút, nói: “Đúng rồi, trước kia có mấy món bằng vàng, trở về sẽ phân cho các ngươi một phần.”

Đông Anh cười nói: “Không cần, Thụy Đại cô cô đã thưởng bọn em rồi.” Nhìn Diệp Ngưng Hoan, cuối cùng nàng ta cũng có chút yên lòng, nhịn không được mà dặn: “Người khó có được tiền đồ nhỏ như vậy, bọn em lại đi theo người, dù sao cũng không thể qua loa, đây cũng là thương cảm cho bọn em.”

Lời nói này khiến Diệp Ngưng Hoan có chút áy náy, nàng gật gật đầu trịnh trọng nói: “Ta biết em rất tốt với ta, em yên tâm.”

Đông Anh cười cười, liền dẫn Diệp Ngưng Hoan tới một gian khác cạnh phòng ngủ rửa mặt, lại thay áo ngủ. Đợi đến lúc Diệp Ngưng Hoan quay lại phòng ngủ, Sở Hạo đã nghiêng ngả ở trên giường.

Trung y của hắn nửa hở, tóc dài ẩm ướt xõa xuống, Diệp Ngưng Hoan liếc đến cơ ngực và cơ bụng của hắn, tràn ngập đường nét của động vật giống đực có tính xâm lăng, loại mềm mại êm dịu dưới ngọn đèn như là che đậy một tầng ánh sáng.

Vừa thấy vậy, nhất thời cảm thấy sức nóng của rượu trong lồng ngực chạy như bay, khiến nàng vốn đã đỏ mặt lại còn nóng lên. Trước kia không phải chưa hầu hạ hắn, lúc này lại bởi vì hoàn cảnh thay đổi, nhưng lại khiến nàng có loại cảm giác kỳ lạ nói không nên lời.

Thấy nàng đi tới, hắn cũng không khách sáo, kéo nàng ôm lại đây. Vòng eo nhỏ nhắn, mùi thơm ngát kia lại bởi vậy mà nồng đậm, là mùi hương nhấm nháp mê người.

Vén tóc của nàng lên, chạm đến lỗ tai đỏ hồng nóng hây hây của nàng. Lông mi dài thanh tú hình cung, đuôi mắt hơi nhếch lên, trong mắt đen ít trắng nhiều, bóng người trong con ngươi đều rõ ràng hiện ra. Da thịt như gốm sứ mịn, mỏng như thẩm thấu, gương mặt nhuộm hồng kia như nở rộ thành một đóa hoa đào.

Hắn cúi đầu, vân vê vành tai của nàng, môi ịn lên mắt nàng, mấy ngày nay hắn không trở về Minh Hi Điện, mà ở tại Quyện Phương Lâm của Thụy Ánh Đài, là vì Thái hậu nhất định phải làm đủ nguyên bộ. Hơn nữa lại gần cung đình, càng nhiều thời giờ ở chung với Hoàng thượng và Thái hậu, khiến phần ham muốn này dâng lên không ngớt, càng bởi vì tình cảnh này của ngày hôm nay khiến lòng hắn tràn đầy khao khát.

Hắn càng dán chặt hơn, để nàng ra sau rèm che, giải phóng hai tay để có thể tự do công thành đoạt đất. Thân thể của nàng mềm mại như không có xương, xúc cảm quen thuộc này làm hắn khó có thể tự kiềm chế. Nàng biết hắn luôn tự hành động theo thói quen của mình, không trông mong hắn có thể dịu dàng bao nhiêu. Chỉ cảm thấy hắn nóng hơn trước mấy phần, trong mắt nổi lửa khiến nàng càng thêm khẩn trương, sợ hắn dấy lên sức mạnh lại bắt đầu ép buộc lung tung.

Cảm thấy căng thẳng, thân thể không tự chủ được mà căng ra, vừa định điều chỉnh trạng thái để mình thả lỏng tránh khỏi chịu tội, nhưng không ngờ hắn đột nhiên bắt được môi của nàng, môi lưỡi đồng thời dây dưa, tay cũng không ngừng. Nàng chợt kinh hãi, lại cảm thấy gáy cũng bắt đầu tê dại. Hắn vẫn chưa tiến quân thần tốc, mà ngọn lửa nhỏ đang từ từ thổi bùng lên, vuốt ve thân thể nàng như bột nhão, môi lưỡi quấn quýt. Hồn vía nàng bay loạn, một luồng nhiệt vọt như bay, càng hư nhược vô lực, như là người sắp chết chìm liều mạng muốn bắt lấy tấm ván gỗ cứu mạng, tay liền vòng qua cổ hắn. Lụa mỏng xanh che đậy, ánh nến không tắt. Mặc kệ là thật hay giả, tóm lại nàng đã xuất giá rồi.



Diệp Ngưng Hoan ngâm mình trong thùng nước tắm, nước ấm dần dần, thân thể nhất thời mỏi mệt không chịu nổi. Trong người không dễ chịu cho lắm, ngâm ở trong nước cũng không muốn động đậy, miệng cũng khô khan, lúc đòi trà cũng thuận miệng hỏi một câu: “Giờ nào rồi?”

“Sắp giờ dần rồi.” Đông Anh thấp giọng nói.

Lục Vân bưng trà lại đây nói: “Còn sớm mà, tuy rằng phải gặp Thái hậu tạ ơn, tóm lại cũng phải ngủ một lát.” Diệp Ngưng Hoan ừ một tiếng, không nói gì khác. Đợi nàng trở về phòng ngủ, thấy trên giường đã đổi khăn trải giường mới. Diệp Ngưng Hoan vừa mới nằm xuống, Sở Hạo cũng thay xiêm y tiến vào.

Lúc Diệp Ngưng Hoan chống người ngồi dậy hắn đã vén rèm ngồi lên, hai người đưa mắt nhìn nhau, Diệp Ngưng Hoan lại có chút xấu hổ. Dù sao không giống trước kia, Sở Hạo sờ sờ tóc Diệp Ngưng Hoan, lại thả xuống trên vai nàng: “Ngủ tiếp một lát đi, giữa trưa đến Thụy Ánh Đài cũng không muộn.”

Thật sự là giọng điệu ôn hòa hiếm thấy nha!

“Sáng sớm không cần đi tạ ơn sao?”

“Không cần.” Hắn xốc chăn phủ lên hai người. Chăn quấn chặt, cũng rất ấm áp, Diệp Ngưng Hoan không khỏi rụt lại trong ngực hắn, thấp giọng hỏi: “Khi nào thì lên đường đi Yên Ninh?”

Sở Hạo nói: “Hẳn là mấy ngày nữa.” Giọng hắn miễn cưỡng, không muốn nói về việc này, hắn ôm nàng, còn nói: “Dọc đường nói sau cũng không muộn, mau ngủ đi.”

Diệp Ngưng Hoan khẽ đáp, yên lặng một lát thì lại nghĩ tới một chuyện, đẩy hắn ra, lại mở miệng: “Điện hạ…” Nàng biết một ít về kinh thành quyền quý, nhưng hiểu biết về chư phiên thì tương đối ít. Lần này đi Yên Ninh, phải đi qua những chỗ nào, có phải đi qua vài phiên trấn hay không, nàng phải biết một chút mới được.

Sở Hạo cũng không đợi nàng nói hết đã siết chặt nàng, nhíu mày nói: “Nàng sao vậy? Có phải còn chưa diệt lửa hết?” Nói xong, tay lại bắt đầu chui vào trong quần áo nàng.

Sắc mặt Diệp Ngưng Hoan đã tái xanh rồi, lửa ai mà chưa diệt hết hả! Nàng vừa định nói chuyện, bị hắn làm cho thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng nói: “Không phải, là muốn…” Còn chưa nói xong, lại bị hắn đẩy ngã.

Hắn nửa đè nặng nàng, cắn một cái lên môi nàng, nửa híp mắt nói: “Nhớ tới cái gì?”

Diệp Ngưng Hoan bị ánh mắt này của hắn nhìn chằm chằm, nhưng lại như tê dại muốn tránh, lẩm bẩm nói: “Ta muốn tìm hiểu một chút về đông phiên trước…”

Sở Hạo lại cắn nàng một cái: “Đã nói dọc đường nói sau không được hả?”

Diệp Ngưng Hoan rụt cổ lại, vừa muốn giải thích, hắn tức giận nói: “Nhớ tới cái gì hôm nay cũng quên cho ta, chưa thấy ai thành thân còn hành hạ người ta như thế!”

Thành thân? Hắn còn chưa lấy vợ đâu! Thấy sắc mặt hắn không tốt, Diệp Ngưng Hoan đành phải nuốt tiếng xuống, tùy ý đi, dù sao cũng không có gì, sớm muộn gì cũng biết.

Sở Hạo thấy nàng thành thật, vì thế cũng không để ý nàng nữa, nửa đè nặng nàng xong thì nhắm mắt, lại bị nàng quậy đến không còn buồn ngủ, chỉ cảm thấy hương thơm của nàng phả vào mũi, thân thể ấm áp mềm mại, khiến dục vọng tạm ngừng kia của hắn lại bắt đầu rục rịch chộn rộn.

Tay hắn không tự chủ được mà cọ sát lên người nàng, môi đang muốn đi tìm môi nàng, lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng truyền đến.

Sở Hạo nhất thời cứng đờ tại chỗ, con nhóc này lại có thể ngủ nhanh như vậy!

Thấy lông mi nàng như quạt, mặt đỏ chưa bớt, môi vẫn còn sưng, lại đỏ lạ thường. Cần cổ lốm đốm nhiều dấu tới sâu trong cổ áo, lấp lánh mê người. Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên nghiêng người, lưng đưa về phía nàng. Nhắm mắt làm ngơ!



Diệp Ngưng Hoan ngồi ở trước bàn trang điểm, mặc cho Đông Anh búi tóc cho nàng. Đông Anh vén hết mấy sợi tóc trên trán nàng, lộ ra khuôn mặt mượt mà, lập tức cười tủm tỉm nhìn bộ dáng của nàng, nói: “Thì ra ở trong cung dưỡng mấy ngày, khí sắc này thật tốt!”

Lục Vân bưng chén thuốc lại đây, Diệp Ngưng Hoan đã thành thói quen, trực tiếp nuốt một hơi, thấy Đông Anh vui mừng. Diệp Ngưng Hoan bĩu môi nói: “Ta đây đã uống thành thói quen, đến mức thấy như vị trà rồi!”

Nói xong nàng cười cười, nhìn cây trâm trang điểm trên bàn, đang nghĩ xem nên cài như thế nào, Sở Hạo bất thình lình bước vào, không đợi mọi người đứng dậy hành lễ, hắn đã tức giận: “Lăn qua lăn lại trong này cả buổi trời để tô đoá hoa sao? Muốn chậm rì rì tới khi nào?”

Dứt lời, hắn liền đi qua bên giường ngồi nghiêng ngả, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Ngưng Hoan, giống như muốn xem nàng chải đầu. Một khi hắn đã nói, Lục Khởi ở trong phòng ngủ bị kinh hãi cũng tiến nhanh vào, đến bên cạnh Diệp Ngưng Hoan hỗ trợ. Hạ Lan cũng vội vàng bưng trà cho Sở Hạo, cũng không dám thở mạnh.

Đông Anh và Lục Vân càng sợ tới mức không dám mở miệng, vội vàng chải đầu cho Diệp Ngưng Hoan, bởi vì khẩn trương, tay cũng run lên ba phần.

Diệp Ngưng Hoan thấy sắc mặt Sở Hạo đen như đáy nồi, trong lòng không hiểu, tên khốn này vừa rời giường thì trán đầy mây đen, cái này không thoải mái, cái kia cũng không thoải mái, một chút vẻ hoà nhã cũng không, cũng không biết bản thân làm sao đắc tội hắn.

Sở Hạo giám sát ở đây, hơn nữa dáng vẻ vị tôn thần này cứ như người khác nợ hắn cái gì vậy, càng khiến mọi người khẩn trương, nhiều người tay hỗn tạp, thuộc hạ mất khống chế. Diệp Ngưng Hoan đúng là xui xẻo, da đầu bị các nàng kéo đau, lại không tiện kêu thành tiếng, đành phải cố nén nét mặt mướp đắng. Mọi người thấy thế càng luống cuống, sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu như vậy, Diệp Ngưng Hoan đau thiếu chút nữa là gặm bàn trang điểm, trong lòng mắng Sở Hạo một vạn tám ngàn lần.

Vất vả lắm mới búi tóc xong, Diệp Ngưng Hoan không dám để Đông Anh giúp trang điểm nữa. Ra sức cười nháy mắt cho bọn họ ra ngoài trước, còn mình nhìn gương chấm vài nét, tóm lại đoan trang hợp lễ cũng không sao.

Mọi người thấy thế, như được đại xá, lui ra ngoài như chạy trốn.

Diệp Ngưng Hoan thấy không còn người bên cạnh, liền mang khuôn mặt tươi cười đi qua nói: “Nếu thiếp thân có chỗ nào không ổn, xin điện hạ chỉ rõ, thiếp thân sẽ sửa ngay.”

Sở Hạo thấy mặt nàng lúc đỏ lúc trắng, biết vừa rồi bị kéo đau, lại hết giận, lại có chút đau lòng nói không nên lời. Chạy tới hỏi hắn như vậy, hơn nữa lời nói rất ngoan ngoãn, ngay cả xưng hô nhún nhường đều dùng tới, còn “thiếp thân” nữa chứ? Ở Tịnh Viên cứ nhảy chân “ta ta ta”, đến đây lại giả vờ!

Thấy vẻ mặt vô tội của nàng, hắn lại thêm buồn phiền, hừ một tiếng không để ý tới nàng nữa.

Diệp Ngưng Hoan thầm thở dài trong lòng, tên khốn này hỉ nộ vô thường, lúc tốt lúc xấu thật sự làm cho người ta khó mà đoán được. Ngoài miệng vẫn tự mình nhận sai trước: “Hôm qua không nên qua phủ nghỉ ngơi trước, mất lễ nghi quy củ, sau này không dám nữa.”

Sở Hạo cũng coi là lấy cớ, trừng nàng nói: “Chính nàng cũng biết hả? Ngủ ngủ ngủ, cả ngày ngủ như bất tỉnh vậy. Nàng móc cống hay là đục tường, sao lại mệt như vậy?”

“Dạ dạ dạ, thiếp thân biết sai rồi, thiếp thân có tội.” Diệp Ngưng Hoan cứ như dỗ trẻ, “Về sau buổi tối thiếp thân uống nhiều trà cho tỉnh, nhất định sẽ không tham ngủ nữa.”

“Bớt nói nhảm đi, đến lúc đó lại lờ đờ, xem nàng có tỉnh hay không.” Thấy vẻ mặt chân chó của nàng, Sở Hạo không tức giận nữa, đứng lên nói: “Đi thôi.”

Diệp Ngưng Hoan thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cung kính cho hắn đi trước. Lúc đi ngang qua nàng thì hắn thuận tay nhấn một cái lên đầu nàng, nàng cảm thấy trên đầu khác thường, không khỏi nâng tay lên sờ, phát hiện hắn đã cài cây trâm lên trên đầu.

Nàng vừa định tháo xuống xem, Sở Hạo túm nàng nói: “Còn ngớ ra làm gì, đi mau.”

Diệp Ngưng Hoan hết cách, đành phải đi theo hắn chạy chậm đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui