Ngưng Hoan, Trục Hoan Ký

Diệp Ngưng Hoan tắm rửa xong thì ở trong phòng vắn tóc một chút. Nếu nước không nóng thì mấy cái nhọt đỏ cũng không ngứa như vậy, nhưng da dẻ nàng trắng trẻo nên càng thấy rõ. Trên giường đặt một cái hầu bao thêu bướm, đính tua rua. Trong đó là tất cả những gì nàng tích cóp trong mười hai năm, nhưng quá ít.

Lúc ấy nàng quá ngu ngốc, dự định đi theo Vĩnh Thành Vương Sở Chính Diêu cả đời, cho nên cũng không tính toán cho mình quá nhiều. Cho đến khi chuẩn bị bị đưa ra hiến nghệ hồi đầu năm, nàng mới tỉnh dậy từ trong mộng… Bây giờ ngẫm lại, thật sự là đầu óc đã bị lừa đá.

Cuộc đời phù du, chính là nói nàng chăng?

Cũng không nghĩ đến người ta là loại người nào, cũng không tự soi gương xem phân lượng của mình. Người ta có chính phi có trắc phi, thê thiếp cả một đống, tất cả đều là tiểu thư khuê các, nàng thì tính là gì?

Cái nhìn vừa rồi của Sở Hạo, nhìn thì rõ ràng trực tiếp, nhưng thật ra lại rất hời hợt. Ở trong mắt bọn họ, các nàng chỉ là những con kiến để chơi đùa, không có tác dụng gì khác.

Đến nước này mới tính toán thì đã chậm, Diệp Ngưng Hoan liền tính ra vẻ đần độn trước, hắn nuôi dưỡng qua ngày, thế nào cũng có ngày động dục xách nàng ra đè ép như quỷ, nàng nhắm mắt giả chết cho xong. Không xách ra thì tốt hơn, nàng đỡ phải ghê tởm.

Nhưng hôm nay khiến hắn ghê tởm, phỏng chừng nàng có thể giả ngu không được mấy ngày. Không phải là chuyền tay trả lại hàng… Cũng không phải nàng giả vờ đức hạnh để hắn chán ghét. Đã đến đây rồi, nàng vốn cũng không có ý định kiểu cách nữa. Nhưng giữa trưa vô duyên vô cớ nổi chứng, xế trưa lại xách các nàng ra giở trò, dù cho nàng không ngừng cố gắng gây tê bản thân thì rốt cuộc vẫn có điểm không chịu nổi.

Thân thể không nghe theo sai bảo, nóng lòng muốn ra vẻ xấu xí xem thử phản ứng của hắn, cũng không tính là không thu hoạch được gì… Hơn nữa lại quá nhanh, mới hai ngày, cũng chưa kịp hỏi thăm cái gì cả.

Tới giờ ăn tối, người của Lý Vân đến mời nàng, Diệp Ngưng Hoan cũng không từ chối.

Thức ăn được bày ở đại sảnh, Lý Vân ăn mặc nhìn cao quý hơn Diệp Ngưng Hoan các nàng, chỉ nhìn cây trâm ngọc bích kia cũng biết giá trị xa xỉ.

Đồ ăn trên bàn không ít, hôm nay Lý Vân “kiệt sức”, phòng bếp đặc biệt thêm đồ ăn cho nàng ta. Bình thường việc ăn uống của các nàng đều theo tiêu chuẩn của mỗi người mà phòng bếp đưa lại đây.

Vừa rồi chỉ cho Diệp Ngưng Hoan hai món rau một món canh, một mặn một chay. Mắt nhìn lên bàn, tám mâm lớn sáu đĩa nhỏ, cộng thêm mấy món hầm, thật phong phú.

Vừa nghĩ mấy món ăn này ăn thế nào, Diệp Ngưng Hoan có hơi không nuốt nổi. Lý Vân nhìn sắc mặt của nàng, cho là nàng uể oải nên mỉm cười nói: “Hôm qua mặc dù dùng cơm chung với nhau nhưng mọi người cũng không hàn huyên nhiều. Ta năm nay mười chín tuổi, đến từ Giang Hạ.”

Diệp Ngưng Hoan ngước mắt nhìn nàng ta, ngày hôm qua nàng đã tự giới thiệu bản thân, chỉ có điều không có nói quê quán. Nàng đáp lại: “Ta tên Diệp Ngưng Hoan, năm nay mười bảy, nguyên quán An Dương.”

Lý Vân cong khóe mắt, mắt phải thoáng rơi lệ trêu người. Nàng ta mặc áo ngắn màu trắng, vạt áo cài hoa, bao quanh bộ ngực đầy đặn, bên dưới là váy dài mỏng màu trắng thêu mẫu đơn màu lục. Mười ngón tay sơn móng đỏ thẫm, da dẻ trắng trẻo, trên cổ tay đeo vòng vàng, động một tí là khẽ vang.

Lý Vân thuận miệng an ủi: “Muội cũng đừng rầu rĩ không vui, Vương gia gần đây vẫn ở nơi này, luôn có cơ hội.”

Quả nhiên là ở đây, Diệp Ngưng Hoan vô cùng buồn bực.

Lý Vân liếc mắt nhìn nàng, chỉ thấy một cái nhọt lớn trên trán nàng lồ lộ ra.

Cô nương này dáng người xinh đẹp, đi qua đi lại câu người. Biết không hất vai, đứng không lay váy, nhưng có thể khiến cho vẻ bất động này trở nên lả lướt. Mười ngón tay nhỏ nhắn đều đặn, chỉ sợ là người lão luyện âm luật. Tóc đen như mây, vừa dày vừa bóng, da thịt dưới ngọn đèn càng như ngọc óng ánh. Đôi mắt đen trắng rõ ràng, tròng mắt vừa lớn vừa sáng. Tiểu mỹ nhân như vậy, theo lý thuyết, Vương gia nên liếc mắt nhìn một cái mới đúng. Lại có thể đuổi nàng trở về?

Chẳng lẽ chỉ vì trên trán có cái nhọt lớn? Lý Vân có điểm không rõ.

Thời gian Lý Vân ở đây nhiều hơn, ít nhiều cũng biết chút chuyện nơi này. Ở đây đều nuôi gái, đương nhiên những người hợp ý hắn nhất sẽ ở Liêu Hoa Thai, cách gần hắn nhất.

Hai người tán gẫu mấy câu, chẳng qua chỉ nói mấy chuyện đàn bà, may vá, trang sức, y phục các loại, nhất thời còn bàn đến phong cảnh nơi này. Lý Vân nói cho nàng biết hàng ngày nên đi dạo chỗ nào, nơi đó có cảnh sắc ra sao.

Diệp Ngưng Hoan ít khi đặt câu hỏi, chỉ nghe rất nghiêm túc, cố gắng nghe để thu chút tin tức từ nơi này, cũng nắm được mấy ý hữu dụng.

Ở đây không có cái gọi là nghênh đón đưa tiễn, bớt mấy quy củ bái lạy. Lý Vân chỉ tới trước một tháng, lúc ấy trong viện trống không, nhưng không chừng trước kia không có ai ở.

Diệp Ngưng Hoan mượn cái miệng ăn cơm mà liếc mắt vào trong phòng, nhìn thấy mấy cái hộp mới tinh nằm ở trong góc, lại nhìn trang sức y phục của Lý Vân, tuy rằng đơn giản nhưng đều tinh xảo. Hôm nay phòng bếp cho Lý Vân thêm đồ ăn, nhưng hạ nhân lui tới đều lạnh nhạt xa cách.

Gộp những thứ này vào chung một chỗ, Diệp Ngưng Hoan cảm thấy, nơi này không phải là chỗ có thể ở lâu ngày, cùng lắm chỉ là một nơi tạm thời để Đông Lâm Vương cất giữ lễ vật.

Diệp Ngưng Hoan ngủ mơ mơ màng màng, lại bị đẩy một cái không thể không tỉnh lại. Diệp Ngưng Hoan ngồi dậy, định thần lại, lúc này mới cào tóc, nhìn Lâm Tịnh ngẩn người ngồi ở bên giường, ánh mắt ngơ ngác.

Trời đã tối đen, hành lang đã hạ đèn xuống. Trong phòng tuy có ngọn đèn nhưng chỉ lập loè, phỏng chừng dầu thắp bên trong đã sắp cạn sạch. Bên này tuy không có đồng hồ nước (*) nhưng cũng biết là đã qua giờ sửu.

(*) đồng hồ nước: dụng cụ đo thời gian thời xưa

Trễ như vậy còn không ngủ, chạy tới phá nàng làm cái gì?

“Tỷ ngủ như chết ấy, đẩy cả buổi trời mới tỉnh.” Lâm Tịnh bĩu môi, đôi mắt sáng lên, khiến cho Diệp Ngưng Hoan nghĩ đến một loài thú đêm nào đó.

Diệp Ngưng Hoan thuận tay cầm một cái gối đầu dựa vào, uể oải hỏi: “Trễ như vậy, sao không ngủ?”

“Ngủ không được chứ sao. Aizzz, lúc sẩm tối có gì xảy ra với tỷ vậy? Đang yên đang lành sao lại vén váy lên? Nhưng cái lưới tơ bị vứt này cũng quá…” Lâm Tịnh nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói hai chữ “ngả ngớn” ra, “Trên mặt sao lại thế này? Đi ra ngoài một chuyến đã thành con mèo hoa? Lại còn trát sáng loáng như vậy, không phải người ta thấy là sợ chết khiếp?”

Diệp Ngưng Hoan ừ một tiếng, cũng lười giải thích. Xem thái độ của nàng ta, phỏng chừng hôm nay có chuyện gì. Vì thế nàng mới chuyển đề tài: “Muội trở về lúc nào?”

Lâm Tịnh nhìn Diệp Ngưng Hoan nói: “Sớm đã trở lại rồi, tránh người ta một chút mới dám tới tìm tỷ.”

Lâm Tịnh dừng một chút, nhỏ giọng nói tiếp: “Hai người các nàng bị Vương gia đưa đi rồi… Mới vừa rồi đã tiễn bước, cũng không biết là đưa đi nơi nào…”

Diệp Ngưng Hoan nhất thời hết cả buồn ngủ, thấp giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

“Vương gia gọi chúng ta tới hiến nghệ, vốn tính xem Tứ Ba Toàn Phi, nhưng không phải thiếu một người sao? Vậy nên cho chúng ta biểu diễn từng người một, kết quả… May mà ta đánh đàn, bằng không phỏng chừng cũng gặp nguy hiểm.”

“Vương gia không hài lòng? Chẳng lẽ không cho người ta thị tẩm sao?”

“Nào có, nhảy suốt cả đêm. Trình Ương nhảy điệu nghê thường Bách Điệp, Vương gia nói mềm oặt như mì sợi. Trương Ngọc múa trống, Vương gia nói chán ốm… Ta coi xong liền không dám nhảy nữa, nói là mình vốn không giỏi múa, chỉ luyện được một phần Tứ Ba. Vương gia liền hỏi ta am hiểu cái gì, ta liền gảy một khúc, Vương gia lại cao hứng, thưởng ta mấy món, phái người đưa ta trở lại…” Lâm Tịnh nói xong, thở dài một hơi, đêm nay phục dịch như vậy, nàng ta thấy như đánh trận. Nghẹn không chịu nổi, khó trách đến quậy Diệp Ngưng Hoan, muốn có người nghe.

Lâm Tịnh còn nói: “Lúc đi ra, Phùng công công đi theo Vương gia còn nói với ta, qua vài ngày nữa Vương gia sẽ đãi tiệc khách trong vườn, cho ta trở về luyện diễn với tỷ, đến lúc đó tăng thể diện cho Vương gia… Ta hốt hoảng trong lòng, cho nên tìm tỷ bàn bạc… Chỉ hai chúng ta luyện, chẳng lẽ là còn muốn tặng người?”

Diệp Ngưng Hoan cảm thấy hiểu được tám chín phần, nơi này thật sự chỉ là một khố phòng lễ vật. Các nàng là do Vĩnh Thành Vương đưa tới, Nhã Nhạc Cư của Vĩnh Thành Vương, ở trong giới quý tộc cũng không phải là cái gì bí mật. Mà nữ nhân ở đây của hắn, phần lớn đều là tặng phẩm. Hắn căn bản không cần phải tự mình chăm sóc huấn luyện, khi đến tất cả đều là thành phẩm. Cao hứng xách ra chơi một chút, mất hứng thì bất cứ lúc nào cũng có thể tặng cho người khác.

Lý Vân tuy rằng được sủng hạnh, nhưng từ thái độ tôi tớ đã nhìn ra. Chính là phù dung sớm nở tối tàn, căn bản không cần phải ra sức bấu víu, đã đến đây là bị khắc dấu, vĩnh viễn không có cơ hội thoát khỏi.

Lý Vân ngồi xếp hộp gấm trong phòng, từ y phục của cô gái kia, có thể thấy được nàng ta được thưởng không ít. Nhưng không có ai lại đây đặc biệt thay nàng ta lo liệu, hết thảy đều là quy tắc ở đây, được sủng thì cuộc sống tốt một chút. Không được sủng, cũng không thể nuôi được mấy ngày, không cần thiết phải quá hà khắc.

Hôm nay gọi từng người một các nàng qua đó hiến nghệ, cũng có thể nhìn ra. Hắn là muốn xem một chút, Vĩnh Thành Vương dạy dỗ rốt cuộc có gì khác biệt. Hôm nay xem rồi, phát hiện chẳng qua chỉ là một đám tầm thường mà thôi, liền tính trao tay.

Nếu Lâm Tịnh hôm nay không ló đầu ra, phỏng chừng hắn còn không có ý định này.

Chỉ có điều từ tốc độ bỏ cũ lấy mới ở đây, có thể nhìn ra, Lý Vân chỉ ở một tháng, trước đó phòng ở trống không.

Hôm nay lúc Diệp Ngưng Hoan nói chuyện phiếm với nàng ta thì nghe nói, nơi này vẫn có hạ nhân quản lý, nhất định sẽ không để trống quá lâu, nhất định sẽ có người nhắc nhở hắn.

Vị Đông Lâm Vương này biết rõ đạo lý vật phải dùng hết công dụng của nó. Cho dù là lễ vật mình nhìn thấy mà chán ngấy, đến tay hắn cũng có thể nở ra hoa. Tuyệt đối không coi tiền như rác!

“Ngưng Hoan.” Lâm Tịnh thấy Diệp Ngưng Hoan ngậm miệng không nói, cho là nàng lại nổi chứng tức ngực, bèn đẩy cánh tay của nàng.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Lâm Tịnh, Diệp Ngưng Hoan đành phải an ủi nàng ta: “Muội yên tâm, đến lúc đó chúng ta sẽ diễn thật tốt.”

Diệp Ngưng Hoan luyện mười hai năm, dáng đi thân hình cũng không phải là một sớm một chiều mà duyên dáng được. Không chỉ thế, lúc ấy nhìn thấy Sương Lăng luyện chiêu, hoặc là nghệ nhân múa chiến kỳ các loại, cũng có thể nhớ được vài chiêu thức, hơn nữa còn uốn nắn thành nhịp múa.

Sương Lăng từng nói, nếu nàng luyện võ, đoán chừng cũng có thể thành người lão luyện.

Trường kiếm chân trời, cưỡi ngựa tung cát. Nhìn hết cảnh tượng thế gian, thoả sức hát vang… Nhưng mà, chỉ có thể suy nghĩ ở trong mộng một chút thôi, rất hư vô mờ ảo.

Đôi mắt nai linh động của Lâm Tịnh hơi nhíu lại: “Tỷ thật không rõ ý của ta?”

Diệp Ngưng Hoan nhìn nàng ta, không phải không rõ, nhưng liệu có cách gì? Lâm Tịnh cũng biết hiến nghệ trên tiệc đại diện cho cái gì, nàng ta không muốn bị trao tay. Nhưng tên đã trên dây, không thể không bắn. Có thể phản công ở bước đường cùng hay không cũng chỉ có lần này. Nàng ta sợ là muốn mượn khoảng thời gian luyện tập này mà bắt được trái tim của Đông Lâm Vương, cho dù không bắt được tim, ít nhất bắt lấy ánh mắt trước, khiến Đông Lâm Vương không nỡ đưa đi.

Tựa như hôm nay, bất kể thế nào nàng ta cũng phải thử một phen, vì mình mà thay đổi án treo.

Nhưng chuyện này không phải do các nàng, Diệp Ngưng Hoan cũng không biết nên dùng tuyệt chiêu gì để trong mắt tên tổ tông kia có thể chứa được các nàng.

Lúc mang các nàng tiến cung, Vĩnh Thành Vương phi nói rất đúng, là tìm niềm vui cho Thái hậu. Hoàng thượng thấy ưng thì vừa vặn mang ra làm thú vui. Thấy không ưng thì đưa cho ai mà chả được.

Các nàng không thân phận không gia thế không địa vị cũng không có tiền, quan trọng nhất là, giá trị các nàng chỉ có thế. Đưa đi thì cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.

Giống như biếu quà, chỉ cần nhận lấy thì đã nể mặt, còn có thể tiến thêm một bước trong quan hệ. Về phần bản thân lễ vật, giữ lại hoặc vứt đi căn bản không hề gì, lễ vật cũng không có quyền phát biểu ý kiến.

Thân phận thấp kém cuối cùng lại được sủng ái dĩ nhiên không phải không có, nhưng loại chuyện này thật sự khó mà nói, không phải không thể đánh lại, mà là ngã xuống thì sẽ tan xương nát thịt.

Ai cũng cho rằng mình không giống người thường, cuối cùng lại phát hiện, thật ra thì ở trong mắt người khác ngươi cũng chả hơn gì.

Diệp Ngưng Hoan có thể nhìn thấy hi vọng trong mắt nàng ta, giống như nàng trước đó vậy. Nhưng chọn sai đối tượng, thì cũng giống như Diệp Ngưng Hoan trước đây.

Thật ra thì Diệp Ngưng Hoan rất muốn nói cho nàng ta biết, trước kia ta giống muội. Không, hi vọng của nàng ta chỉ mới chớm nở, muốn dập tắt cũng không quá khó khăn.

Mà hi vọng của Diệp Ngưng Hoan đã sớm bắt đầu từ mười hai năm trước. Lúc Sở Chính Diêu mang nàng về phủ, Ngưng Hoan đã xem y thành chỗ dựa của nàng cả đời.

Cố gắng trở thành bộ dáng như y muốn, đều phải cố gắng hơn bất kỳ ai. Thậm chí không tiếc tổn thương xương cốt của mình, chỉ vì một câu nói kia ― y nói với nàng trong lòng y nàng không giống ai cả!

Khi đó nàng vui sướng biết bao. Được y khen ngợi, nhìn thấy ánh mắt của y, Ngưng Hoan cảm thấy tài phú khắp thiên hạ đều nắm trong lòng bàn tay.

Y hỏi nàng về sau muốn làm gì nhất, nàng đỏ mặt, nói muốn làm hiền thê lương mẫu, y cười lanh lảnh, xoa đầu nàng, nói nàng không có chí khí. Khi đó, nàng mới tám chín tuổi đi?

Thật ra thì không phải không có chí khí, mà là không có tư cách, nàng tuyệt đối không đặc biệt.

Nàng chẳng qua là tự lừa mình dối người.

Thấy sự dịu dàng trong đôi mắt y, cũng không từng thấy rõ thân phận của y. Y là Vĩnh Thành Vương cao cao tại thượng, là quý nhân giày không nhiễm bụi, tay không dính nước. Mà nàng chính là công cụ y thu thập, có đặc biệt thì cũng chỉ là sự khác biệt giữa đao tốt và đao cùn, đều là công cụ.

Nàng cũng rất không cam lòng, lúc trong lòng buồn bực đau thắt đến không thở nổi, lúc đau đớn không dám nhớ lại, cũng muốn nghĩ đến cách trả thù y.

Nhưng Sương Lăng nói rất đúng, không ai đối xử tốt với muội, ít nhất chính mình đối xử tốt với bản thân là được rồi. Cuộc sống sau này, một ngày cũng tốt, một năm cũng tốt, dù sao cũng không phải sống vì y.

Diệp Ngưng Hoan lại thất thần, gần đây đã tốt hơn rất nhiều, đoán chừng qua một thời gian sẽ tốt hơn nữa.

Lúc này, nàng cũng không biết nên an ủi Lâm Tịnh như thế nào. Dù sao cũng không thể nói nàng cảm thấy Đông Lâm Vương này quá kỳ lạ, muốn hắn sủng ái hết sức nguy hiểm.

Những quý nhân này đều là chuyên gia âm mưu dương mưu, không chạm vào Lâm Tịnh, đoán chừng cũng là treo giá, nữ nhân hắn chạm qua đương nhiên cũng có thể tặng, chỉ có điều không tặng thể diện thôi.

Lời này cũng thật sự không thể nói khác được, bởi vì tất cả đều là Diệp Ngưng Hoan tự mình phỏng đoán. Huống hồ Lâm Tịnh nghĩ cũng không sai, so với chuyền tay thì ở lại là việc cấp bách.

Thấy Diệp Ngưng Hoan ngậm miệng không nói gì, Lâm Tịnh thở dài: “Vậy tỷ nghĩ thử xem, đến lúc đó chúng ta diễn gì cho hay? Ngày mai ta sẽ mượn tịnh phòng của các nàng, hai chúng ta có thể tập. Mặc dù không biết Vương gia dự định mở tiệc bao giờ, nhưng ngày mai chúng ta bắt đầu luyện đi?”

Diệp Ngưng Hoan gật gật đầu: “Được.”

Lâm Tịnh không nói gì nữa, lặng lẽ đứng dậy đi.

Diệp Ngưng Hoan lập tức lấy chăn trùm lên đầu, ngủ tiếp!

Nếu biết ở đây chỉ là chỗ nghỉ tạm, vậy cũng không cần nghĩ quá nhiều, về phần kế tiếp nàng sẽ rơi vào tay ai, đến lúc đó rồi hãy nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui