Ngưng Hoan, Trục Hoan Ký

Rừng cây bạch quả trong sơn cốc vô cùng yên lặng, lá như chiếc quạt nhỏ, rơi xuống vàng rực đầy đất. Diệp Ngưng Hoan lẳng lặng nằm trên võng, híp mắt nhìn ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá. Hai tháng qua mệt mỏi chịu không thấu, sự yên tĩnh sau giờ ngọ như vậy hết sức quý báu.

Cuối tháng bảy, triều đình sai sứ giả của Văn Hoa, Trúc Nghi, Tông Đường hỗ trợ lẫn nhau phụng chỉ đến Nguyên Đô, dựa theo quy tắc tôn thất mà lo liệu thủ tục nạp phi cho Sở Hạo. Diệp Ngưng Hoan trước đó là đồng để của Đông Lâm Vương, theo lý thuyết lên làm chính phi chỉ cần sửa đổi sổ sách lễ nghi là được. Huống hồ Sở Hạo đã về đất phiên, Đông Lâm tự có quan viên xử lý lễ nghi. Nhưng Hoàng thượng há lại chịu bỏ qua cơ hội lần này, nhất định phải trắng trợn tỏ vẻ ơn nặng với người em trai ruột này. Toàn bộ tình huynh đệ thì thôi đi, còn cần niềm vui của Thái hậu. Một đám quan viên ngày đêm thần tốc chạy tới, làm đầy đủ hết cấp bậc lễ nghĩa.

Trước kia Diệp Ngưng Hoan là đồng để, nàng ở tạm một viện ngoài vương phủ, dần dần cho đến mười ba tháng chín chính thức được đón vào vương phủ. Sau tiệc lễ hợp cẩn, ngày kế tới Kỳ Anh Đài ở Nguyên Đô, được phiên thần chúc mừng đủ lễ nghi.

Như vậy là sự sủng ái quang vinh tốt nhất, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Kết cục đã định, Diệp Ngưng Hoan cũng chỉ là con vịt chết, cho dù không muốn cũng chỉ có thể như con rối bị người kéo qua kéo lại.

Hôm nay là mùng sáu tháng mười, Sở Hạo dẫn ba người bảo vệ tinh anh đi ra ngoài săn thú, thuận tiện kiểm tra ba hộ. Thấy Diệp Ngưng Hoan gần đây mệt mỏi, không có hứng thú với chuyện gì cả, thế nên hắn cũng xách nàng theo. Thấy mảnh đất này thanh tĩnh cảnh sắc lại đẹp, hắn liền sai người lặng lẽ vây quanh, chỉ để nàng và mấy người Đông Anh ở chỗ này, ngay cả Thụy nương cũng không đi theo, cứ để cho các nàng tự tại.

Băng ghế từ khi đến Nguyên Đô thì không nuôi trong chuồng ngựa mà ở trong vườn nhà chính. Đoạn đường này đi về phía đông nó lăn lộn cùng Diệp Ngưng Hoan nhừ như cháo, thù cũ ban đầu Diệp Ngưng Hoan nhận thức nó là con lừa sớm đã ném ra sau đầu. Ngựa Sở Hạo chọn rất có kỹ thuật, tuy nó rất thấp bé nhưng cũng không thua trí thông minh và bước chân của những con tuấn mã, dùng nó luyện cưỡi ngựa là sự lựa chọn tốt nhất.

Mấy tháng trước bởi vì mới tới Nguyên Đô lại phải xử lý hôn sự ngay lập tức, Diệp Ngưng Hoan cũng chưa rảnh chơi đùa với nó, nó một mình ngột ngại ở trong vườn rất là tịch mịch. Lúc này ra ngoài lại hết sức vui mừng, gặm cây cỏ một hồi thì đi quanh Diệp Ngưng Hoan. Thấy nàng không để ý tới, nó dứt khoát hí vang chạy vào trong rừng đuổi thỏ.

Thấy Băng ghế sôi nổi như thế, Diệp Ngưng Hoan nhìn ánh mặt trời dìu dịu. Ngày mùa thu ấm áp, nhưng cũng có chút chói mắt. Trước mắt là một quầng sáng dán vào tầm mắt của nàng, bất tri bất giác đáy mắt lại có chút ẩm ướt.

Nàng thở dài một hơi, đè xuống buồn phiền trong lòng mà xoa xoa con mắt, nghiêng đầu định gọi Đông Anh mang trà tới thì hoảng hốt thấy một màu tím rực rỡ ở trước mắt nàng. Da đầu nàng tê rần, thân thể xiêu vẹo, thiếu chút nữa lăn từ trên võng xuống. Hắn tới khi nào, nàng lại không hề cảm giác được.

Sở Hạo ổn định nàng lại, thuận tiện ôm eo nàng đỡ nàng ngồi dậy. Con ngươi đen kịt ánh lên, khóe miệng hơi cong, sự ôn tồn tan chảy dưới đáy mắt, có chút nhộn nhạo. Hắn mặc áo bào tím, tay áo hẹp phù hợp để hắn dắt ngựa giương cung. Không cài quan bó buộc, tóc kết thành bốn bím, chỉ thắt sợi tơ, tóc bay lượn theo gió, từng sợi vướng víu.

Dưới ánh mặt trời, mặt mày hắn rõ ràng như tranh vẽ, sáng rỡ tới cực điểm. Màu tím cả người hắn đập vào mắt trong ánh vàng, sáng rõ tươi đẹp khiến lệ dưới đáy mắt nàng không hiểu sao muốn tuôn ra.

“Chàng… Chàng…” Diệp Ngưng Hoan há miệng, lại không nhả ra được câu nào. Hắn dẫn người đi ra ngoài, lúc này không ngờ lại chạy tới đây. Càng không kiêng nể gì cả, hết sức lông bông chạy đến khiến nàng đến nông nỗi vừa hận vừa đau.

Hắn nhướng mày, vén tóc nàng: “Trước đây không phải luôn nói có cơ hội thì sẽ cưỡi ngựa sao, dẫn nàng ra đây còn buồn bực gì chứ?”

Diệp Ngưng Hoan dời mắt, lẩm bẩm: “Mới vừa rồi chạy đủ rồi, mệt lắm.”

“Nói càn, y phục còn chưa thay.” Hắn liếc nhìn nếp gấp tay áo nàng.

Diệp Ngưng Hoan nghẹn họng, ngực thắt lại. Nhịn một lát thì gãi gãi mũi nói: “Mệt thật, ta về trước được chưa? Mấy người Đông Anh đã đi chưa?”

Sở Hạo rũ mắt nhìn nàng, véo mặt nàng khiến nàng không tự chủ được mà ngước mắt lên. Cũng chói lóa như đôi mắt của hắn, thoáng chốc hắn không khống chế được mà vừa đau vừa tê.

Hắn bình tĩnh nhìn nàng, thấp giọng nói: “Ta dám làm đương nhiên dám chịu. Ta còn không sợ, nàng sợ cái gì?”

Nàng khẽ hít một hơi, muốn xoay mặt lại nhưng không thành công. Cái đề tài này gần đây cũng không thảo luận, Sở Hạo là do quá bận rộn đi sớm về trễ thật sự không để ý tới, còn Diệp Ngưng Hoan là do kết cục đã định, bàn nữa cũng vô dụng.

Lúc này hắn nhắc tới như vậy, lại câu xé ruột gan nàng, nàng cắn răng nói: “Ta không có giang sơn nhưng có thể lấy sự thật lòng làm minh chứng, cũng không muốn lưng chàng mang tiếng xấu thiên cổ để chứng minh ta là hồng nhan họa thủy!”


Mắt hắn hơi trợn to, tiếp theo con ngươi cong lại, hắn cười đến phát cáu. Ôm lấy nàng, hắn nhìn ánh mắt của nàng mà nói: “Coi như nàng gần đây bận việc quá mệt mỏi vậy, hóa ra suốt ngày bày cái vẻ mặt tâm sự nặng nề là theo ta đến đây để hát khúc oán khuê phòng à?” Hắn cười, “Nếu đã không thèm để ý đến chính thứ gì thì ném đi cũng được. Có gì mà buồn bực?”

“Chàng…” Diệp Ngưng Hoan bị lời của hắn làm cho muốn phun một búng máu ra ngoài, cũng muốn kéo tóc hắn.

“Lại muốn nói ta là tên ngốc số một à? Làm việc bừa bãi vô liêm sỉ quá đáng?” Sở Hạo véo mặt nàng, “Diệp Ngưng Hoan, nàng đần độn sao? Đoán lâu như vậy cũng chưa đoán ra trong cuốn sổ thỉnh anh kia ta viết cái gì sao?”

“Còn có thể viết cái gì? Không thể đi uy hiếp Hoàng thượng, tất nhiên phải khóc lóc kể lể viết chàng là một người si tình, bị ta mê hoặc hồn phách không còn… A!” Diệp Ngưng Hoan nói được phân nửa thì bị hắn siết chặt suýt nữa thắt lưng cũng bị chặt đứt, bất chấp nói hưu nói vượn nữa, vội vàng thúc cánh tay hắn muốn giãy giụa xuống đất. Hắn buông lỏng một chút lại không chịu buông tay: “Hoàng thượng muốn lối thoát và nhược điểm, ta đương nhiên cho. Tiếng xấu thiên cổ và hồng nhan họa thủy, không phải lối thoát và nhược điểm tốt nhất sao?”

Nàng trừng mắt, nhìn con ngươi hắn đen như mực, trong nháy mắt đã hiểu rõ ra. So với miễn cưỡng tiễn hai cô quý nữ đi dẫn tới hiềm khích huynh đệ, thậm chí bởi vậy mà dẫn tới sự biến động của Phùng gia, chi bằng thừa dịp Sở Hạo mê muội tình cảm, biết thời biết thế mà tính toán. Thiên tử nói như vậy, nhất ngôn cửu đỉnh. Thánh chỉ chỉ hôn đã sớm hạ, Sở Hạo vừa về đông phiên đã lật lọng không chịu nhận. Một vị vương gia mới về phiên đã ngang ngược kiêu ngạo như vậy, có thể nghĩ chư phiên khác sẽ khó khống chế cỡ nào. Hoàng thượng là muốn mượn tay tiểu đệ, hướng về lòng dân.

“Phùng công lấy cái chết để ép buộc, nhất định là không muốn leo trèo quý thích để bảo vệ cả nhà. Hoàng thượng bị chơi vố này thì không còn thể diện quân vương chẳng nói chơi nữa, cũng chỉ đành cho xong việc chẳng ra ngô ra khoai gì. Thay vì như vậy, không bằng để ta cho hắn một lối thoát, khiến hắn mượn tuồng vui này mà hát tiếp. Dù sao người mắng chửi ta còn nhiều, ta cũng không quan tâm nhiều hơn bao nhiêu.” Hắn cười hí hửng, lại vô cùng rạng rỡ. Nàng kinh ngạc nhìn hắn, một câu cũng không nói nên lời.

Hắn vỗ về mặt nàng nói: “Hoàng thượng để ta về phiên, liều mạng với Chính Việt là hạ sách. Nếu có thể không động đao thương mà khiến cho chư phiên hữu danh vô thực, mới là thượng sách. Hôm nay ta được hắn ban cho ân huệ lớn như vậy, kế tiếp nếu hắn hạ chỉ bắt đầu cắt giảm ba hộ từ chỗ ta, ta không đáp ứng, chẳng phải là đồ lòng lang dạ sói sao?”

“Nhưng chàng làm như vậy…”

“Ván cờ như cờ ván ván thay, mới đến đây, lúc này động binh chẳng những là hạ sách đối với Hoàng thượng, đối với ta quả thật cũng là hạ sách. Hoàng thượng và ta cùng một mẹ sinh ra, suy nghĩ trong lòng hắn, ta cũng có thể suy đoán được vài phần. Ta cũng là tâm bệnh của hắn, làm sao không biết.” Sở Hạo cong khóe miệng, cười càng thêm bi thương. Hắn nhìn nàng, nét mặt lại trở nên chuyên chú: “Có một số việc, nếu không thể song toàn, vậy thì phải chọn lựa. Danh tiếng rất quan trọng, nhưng lúc này với ta mà nói, ta càng muốn lấy nàng. Hoàng thượng muốn mượn tay ta, không phải là tác thành cho ta với nàng? Cho nên cơ hội này, tuyệt đối không thể bỏ qua!”

Trước mắt nàng mơ hồ một mảnh, vẻ mặt này cũng không rõ nét bằng sự in dấu trong lòng. Nàng không thể một bước tính được ba kế, cũng không nhìn thấy gì ngoài ba bước. Nàng có thể đoán được nội dung trong quyển sổ kia, nhưng không đoán được sự thận trọng và tính toán của hắn trong đó. Khổ tâm trù tính vẫn có thể thiêu nóng chân tình, so với tất cả mọi thứ mê hoặc trước mắt càng khiến cho nàng nghiêng đổ.

Nàng há miệng, muốn cười lại rơi lệ: “Năm ngoái đã gả cho rồi.”

Cũng là mười ba tháng chín, như vậy xem ra cũng không phải là may mắn.

“Sau này chớ suy nghĩ lung tung, có ta đây!” Hắn ôm vai nàng, lấy phiến lá rơi trên đầu nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trái tim ấm áp mà cười khe khẽ. Chính là bởi vì hắn, mới có thể suy nghĩ lung tung nha. Cũng là bởi vì hắn, nàng nghĩ nhiều sai nhiều, dường như đầu óc càng ngày càng không còn thông suốt. Nàng rất thích thành lũy hắn dựng nên, nếu nàng hoảng loạn không còn chỗ nương tựa, theo như hắn nói chỉ cần lăn lộn chờ chết là được rồi. Nhưng cũng cực kỳ ghét cái thành lũy hoàn mỹ này, cũng không phải là sợ ngày nào đó hắn ném đi mà không đếm xỉa tới nữa. Mà là thành lũy này đã liên thông mật thiết với nàng, hắn bị gặm nhấm, nàng đau nhức gan ruột. Hết lần này tới lần khác hắn vẫn cứ che chắn một cách chặt chẽ, nàng không phân biệt rõ, chỉ có thể ngẫm vì sao!

Hắn nhìn nàng cười, trái tim xúc động cũng dao động. Sự nhớ nhung khắc cốt ghi tâm vẫn chưa bởi vì có nàng bên cạnh mà tiêu giảm nửa phần, càng bởi vì mọi việc hỗn loạn khó gần nhau trong yên tĩnh mà tăng lên theo từng khắc. Hắn biết nàng đứt ruột đứt gan, hắn cũng như vậy. Cho nên ngày hôm nay nhất định phải mang nàng theo, chỉ có ở đây mới công tư trọn vẹn đôi đường, cho hắn yên lòng trong chốc lát.

Buộc chặt cánh tay, không đợi nàng mở miệng hắn đã cúi đầu xuống ngậm môi nàng. Xay nghiền xoay chuyển cuốn lấy nàng, tim đập nhanh và loạn nhịp, cảm giác thân thể nhoáng lên một cái, hắn lại thả nàng lên trên võng, quấn quýt lấy môi nàng không chịu buông, càng thêm xuất thủ công thành chiếm đất.

Da đầu Diệp Ngưng Hoan tê dại, đã sớm đoán được hắn không có hảo tâm như vậy, đặc biệt chạy tới giải thích nghi hoặc cho nàng, nhưng thật sự không chịu nổi hắn làm loạn như thế. Nàng liều mạng đẩy hắn, mở tóc rối khẽ hô: “Sở Hạo!”

Hắn cười đến câu hồn đoạt phách, đứng thẳng người kéo hai đùi nàng. Võng mềm nhũn nên không cần dùng sức, Diệp Ngưng Hoan nghiêng ngả, xoay lên xoay xuống cũng chưa chống được người dậy. Hắn chen vào giữa hai chân nàng, tiến lại gần vỗ về vành tai nàng: “Ai buộc võng thế, ta phải thưởng nàng ta.”

Diệp Ngưng Hoan tái mặt, cái võng này đối với hắn mà nói độ cao thật thích hợp. Lúc này nửa người hắn đè lên, nàng căn bản không thể động đậy, vẻ mặt hắn cười thản nhiên, ánh mắt rực lửa, trêu chọc mặt nàng trở nên nóng hổi.


“Không được…” Tim đập nhanh hơn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng liều mạng vung tay đạp chân. Cánh rừng này cũng không rậm rạp, xung quanh cũng không thiếu người canh giữ, cái tên Sở Hạo khốn kiếp này có sắc tâm lại không có đầu óc, lại muốn làm càn ở chỗ này. Ngộ nhỡ bị nhìn thấy, nàng cũng không cần sống nữa.

Hắn hôn vành tai nàng, thấp giọng nói: “Không sao đâu, ta ở đây.”

Lại là cái giọng điệu này! Diệp Ngưng Hoan cắn răng, hết lần này tới lần khác bị cái câu này của hắn làm cho tim đập nhanh và tê dại hơn. Khi cứu nàng từ tay Lâm Tịnh, lúc trở lại hắn cũng nói như vậy, không sao đâu, ta ở đây!

Tay hắn mò sang, ngực nàng nóng hổi, khiến ánh mắt nàng mê ly.

Tán cây bạch quả đung đưa, phiến lá lượn vòng như múa. Ánh mặt trời rọi xuống, còn nghe thác nước đổ xa xa, Băng ghế cách đó không xa hí vang mà chạy… Ánh mắt hắn như sao, lửa nổi từng đám, sắp đốt nàng thành tro. Y phục như cánh hoa tầng tầng rơi lả tả xuống dưới, gió nhẹ phất qua, nàng run rẩy bị hắn ôm chặt.

Hắn hôn môi nàng, quả muốn khảm nàng vào trong thân thể, gọi tên nàng, giọng nói khàn đi: “Ngưng Hoan, sau này ta đi đâu nàng cũng phải đi theo…”

Nàng siết chặt nắm tay, muốn đáp lại, nhưng lại thành như khóc nức nở. Trong lúc thần hồn điên đảo, đột nhiên đầu bị cái gì đó đập vào, nàng bị dọa, nào dám nhìn nữa. Nàng chợt giật bắn người mà ôm hắn, cổ họng bật ra tiếng thét tán vụn: “Là ai?”

Cả người Sở Hạo căng lên, một sự tê dại truyền xuống cột sống. Hắn cắn răng ghìm nàng lại, bấm chặt hông nàng mà nói: “Ngu ngốc, là Băng ghế…”

Diệp Ngưng Hoan nóng bừng, không thể nào tưởng tượng Băng ghế đứng ở bên kia võng chăm chú quan sát cảnh tượng. Nàng đấm loạn xạ lên lưng Sở Hạo, không chịu phối hợp với hắn: “Dừng lại, ta không nên như vậy…”

“Không dừng được.” Hắn nặn ra ba chữ, chợt hôn nàng không cho nàng rít gào, siết chặt cả người nàng, mặc nàng vung tay lung tung. Băng ghế nghiêng đầu nhìn vô cùng chăm chú, đầu không ngừng cọ vào phía sau Diệp Ngưng Hoan. Diệp Ngưng Hoan cảm giác sau lưng bị đầu nó chọc vào, muốn tránh ra phía trước bên kia Sở Hạo. Căn bản là tiến thoái lưỡng nan, thân thể kích động và sự hoảng sợ trong nội tâm quấn vào nhau, sự tê dại khiến linh hồn nhỏ bé của nàng cũng sắp thoát ra khỏi thể xác, trước mắt tối sầm chìm vào trong mật ngọt.

Lúc nàng tỉnh lại thì phát hiện mình ở bên thác nước, ánh mặt trời rọi óng ánh lên thác nước, rực rỡ lóe sáng. Sở Hạo ôm nàng ngồi trên một tảng đá lớn gần thác nước, ánh mặt trời chiếu vào tóc hắn, khiến hắn như dát thêm lớp vàng. Y phục của nàng được nới lỏng, chưa khiến nàng hỗn loạn đã là sự phát huy của Sở Hạo. Nàng cắn răng, cả người mềm nhũn, ngay cả giơ tay lên cũng thấy mệt mỏi, nhất thời nhìn hắn chằm chằm nói không nên lời.

Hắn nhìn cảnh sắc xa xa, nét mặt vô cùng điềm tĩnh, dường như vừa rồi căn bản chưa có làm chuyện vô liêm sỉ này: “Xem xem, phong cảnh ở đây đẹp thật.”

Diệp Ngưng Hoan tức giận nhìn theo hướng hắn chỉ, nhất thời ngẩn ngơ; đỏ đầy rặng núi, lá phong bừng bừng rải hết núi đồi, ngọn núi xa xa đang ở trước mắt, thái dương che phủ phía sau ngọn núi mang theo tầng mây óng ánh, thật là rực rỡ.

Bị chấn động bởi phong cảnh này, cuối cùng lại quên mất cảnh sống dở chết dở vừa rồi. Nàng lẩm bẩm: “Mọi người thường nói nắng chiều rất đẹp, nhất là hoàng hôn. Ta lại nghĩ, thế gian có vạn vật còn đẹp hơn. Dù cho chỉ là chốc lát, chỉ cần quý trọng cũng đủ rồi, đâu cần phải quan tâm là ngắn hay dài.”

Hắn nở nụ cười, cằm đặt trên bả vai nàng, tay lại bắt đầu không yên phận: “Vậy thì chớ phụ cảnh đẹp này.”

Diệp Ngưng Hoan mặt xanh mắt lưng tròng, đỉnh đầu bốc khói ra sức bấm vào ngón tay hắn. Nghiêng đầu nhìn gò má hắn, cố gắng bày ra vẻ thảm thương: “Đau đầu…” Nàng đẩy hắn ra, hắn lại càng hăng hái, giả vờ đáng thương là biện pháp duy nhất có thể thoát được.

Hắn xoay qua cười, bộ dạng như cầm thú chưa được ăn no: “Có gì mới mẻ không? Tin nàng mới là lạ!”

Vẻ mặt Diệp Ngưng Hoan đau khổ, con ngươi loạn chuyển, quỷ tha ma bắt Đông Anh và Lục Vân để tên Sở cầm thú này giở trò đi đâu rồi, cũng không trở lại cứu mạng. Cảnh sắc đẹp thế này đều bị hắn phá hủy! Nàng nghiêm mặt cười: “Thật là đau đầu, đau lắm. Chúng ta đi thôi…”

Sở Hạo không để ý tới nàng, mượn nàng áo mũ không chỉnh tề mà tùy tiện thò tay vào trong vạt áo dưới ngực. Hắn bấm lên bụng nàng, cười híp mắt: “Ta muốn có con, nàng sinh cho ta mấy đứa đi.”


Đẻ trứng hả? Còn mấy đứa? Diệp Ngưng Hoan cười mấy tiếng, nét mặt có chút hoảng hốt: “Ta từng dùng khoét cốt kéo gân, cũng không biết sau này có thể sinh được hay không…”

Hắn nhìn nàng, thu lại vẻ hài hước: “Chớ có nói bừa.”

“Vậy chàng thấy ta thế nào mà có thai được?”

Lúc này cũng không phải là vì dời đi sự chú ý của hắn, thật ra thì về vấn đề này nàng cũng nghĩ tới vài lần. Bọn họ ở cùng nhau mấy hôm, nhưng cái bụng của nàng vẫn không có động tĩnh.

“Vân Tê Lam cũng từng dùng, không phải cũng sinh được đó sao?” Sở Hạo sờ mặt nàng, “Bọn ta chữa cho nàng rồi, Thường Thế Hữu cũng không nói nàng gần đây không có gì không ổn sao?”

Diệp Ngưng Hoan thở dài, nhìn núi xa xa có chút cảm khái: “Kỳ thật, ta lại nghĩ chi bằng không có con.”

Vừa nói xong, mặt Sở Hạo tái mét, từ xanh lục đến xanh đen, từ xanh đen đổi thành tím, sau cùng thì đen kịt. Nét mặt kia làm Diệp Ngưng Hoan sợ hãi rụt cổ lại, hết sức hối hận bản thân đã lanh mồm lanh miệng, tại sao mình cứ đạp lên cái đuôi của hắn.

Thật ra thì điều nàng cảm khái là, con của phiên vương phải đưa vào kinh thành làm con tin, mẹ con chia lìa đứt ruột khổ sở.

Nàng vội vàng xua tay: “Không không, ý của ta là…”

“Bớt nói nhảm đi, nói quả quyết như thế khẳng định là vẫn nghĩ như vậy!” Quả nhiên Sở đại gia mẫn cảm gầm thét, gương mặt tuấn tú đen như quạ, hắn siết chặt nàng, “Không có con thì nhẹ người, không có gì ràng buộc được nàng đúng không? Lúc muốn chạy cũng dễ dàng đúng không?”

Diệp Ngưng Hoan hoảng loạn, không dằn nổi muốn giải thích. Cũng biết người này suy nghĩ không đàng hoàng, mỗi khi hắn làm gì bừa bãi nàng đều lập tức lo lắng cho hắn như không có đầu óc vậy. Nàng liên tục không ngừng muốn nói chuyện, vậy mà hắn nổi trận lôi đình. Hắn kéo nàng đứng dậy, ôm ở khuỷu tay như cái bọc vải, trên dưới đều khó chịu.

Sở Hạo hùng hổ quay lại chỗ vừa rồi, Băng ghế còn đang chờ bọn họ ở đấy, thấy bọn họ trở về thì chạy ra nghênh đón. Diệp Ngưng Hoan thấy Băng ghế thì hết sức xấu hổ, đột nhiên nhớ đến bản thân xốc xếch, nàng vùng vẫy: “Đừng… Ta chỉnh lại y phục đã…”

Tóc tán loạn, y phục lộn xộn, còn có một chiếc giày cũng không biết ném đi đâu rồi. Vốn mang theo rất nhiều thứ vào, mấy người Đông Anh vừa đi, một vài vật phẩm trong mấy cái rương đều chất đống trên mặt đất.

Sở Hạo căn bản cũng không buông, còn cố ý lắc lư khiến nàng choáng váng, rất là ác độc.

Hắn sải bước đến bìa rừng, Đông Anh và Lục Vân vẫn luôn chờ ở đó, thấy sắc mặt Sở Hạo tái xanh còn ôm Diệp Ngưng Hoan tóc tai bù xù đi ra, nhất thời không biết làm sao. Đông Anh cực sợ Sở Hạo, lúc này thấy sắc mặt hắn không tốt lại càng thêm sợ hãi, người chưa tới gần mà chân đã mềm nhũn quỳ xuống.

Thị vệ đi theo bảo hộ vốn ở xa, chỉ dò xét cổng vào, lúc này vừa thấy lại không dám nghênh đón, không chỉ không dám tiến lên, trái lại còn lui ra sau mấy bước, xoay người lại đưa lưng về phía bọn họ.

“Gọi Thường Thế Hữu đến đây.” Sở Hạo giương giọng phân phó xong, mắt cũng không nhìn, trực tiếp đến một giá xe gần nhất. Đại đội nhân mã ba hộ đóng quân ở một chỗ rộng rãi thoáng mát ở phía tây. Sở Hạo đuổi mọi người đi rồi, tự mình cưỡi ngựa chạy tới, lúc này ngựa của hắn do một tên thị vệ trông coi, đang gặm cỏ ở rất xa.

Hắn vừa lên xe thì ném Diệp Ngưng Hoan lên giường, ánh mắt như quỷ nhìn nàng chằm chằm. Diệp Ngưng Hoan chột dạ, thận trọng bó tóc lại, nhỏ giọng nói: “Chàng đừng buồn, ta cũng không có…”

Sở Hạo hung hăng ấn nàng vào trong ngực, ngột ngạt đến mức nàng không thở nổi, giọng nói rầu rĩ: “Đừng nói nữa.”

Có một số chuyện đã qua, cuối cùng cũng khoét vào tim, mỗi khi nhớ đến đều cảm thấy lo sợ. Không muốn nhớ, không muốn nói, hơi chạm vào đã khiến toàn thân hắn kích động nhộn nhạo. Chỉ muốn dây dưa với nàng, chỉ ước gì đầu bạc nhanh lên một chút, đời này sớm qua hết mới coi là yên ổn.

Không bao lâu thì nghe thấy tiếng ngựa hí, nhất định là thị vệ không dám chậm trễ, cấp tốc mang Thường Thế Hữu đến đây. Thường lão đầu tóc đã hoa râm ngồi xe ngựa đến mắt trợn trắng, lại bị thị vệ hộ tống kéo tay áo chạy, thiếu chút nữa đi đời nhà ma.

Ông già này đương nhiên không dám làm Sở đại gia tức giận, níu lấy thị vệ, dừng chân lại đạp một cái vào mông của hắn, đoạt lấy hòm thuốc, chỉnh chu y phục đi ra ngoài xe, hô gọi: “Điện hạ?”


Bóng người vụt qua, Sở Hạo vọt xuống xe như quỷ, kéo Thường Thế Hữu với sắc mặt quỷ dị đến gần kề. Thường Thế Hữu với quả tim kiên cố mấy chục năm trong nháy mắt không khống chế được, kinh hãi hỏi đủ kiểu: “Điện, điện hạ có chỗ nào không, không…”

Thái độ khác thường của Sở Hạo khiến Thường Thế Hữu hoảng sợ, nói theo kiểu bình thường thì rất là quái dị. Thật không rõ ràng, cái chứng này không thể truyền ra ngoài. Còn để ông phán bệnh, ngộ nhỡ… Ông già sống đến bây giờ bị người ta diệt khẩu thì không đáng! Thường Thế Hữu vừa nghĩ như vậy thì nhất thời sợ hãi, hết sức phiền muộn do hôm nay lại theo đại đội nhân mã ra ngoài săn thú. Nuốt nước miếng một cái, ông nói mờ mịt: “Tiểu nhân thấy điện hạ sảng khoái, không giống…”

Sở Hạo tóm chặt ông: “Ngươi lập tức quay về, phối cho ta mười thang thuốc thúc thai.”

Nghe xong, Thường Thế Hữu nháy mắt cả buổi trời mới phản ứng kịp. Hù chết ông, còn tưởng xảy ra chuyện gì khó lường. Điện hạ trước đó không để bụng chuyện có con, bây giờ yên ổn thì liền muốn cầu con. Vậy cũng không cần phải cấp bách như thế, đang lúc đi săn lại nhớ tới, còn kéo ông tới đây?

Ông cười nói: “Điện hạ, việc này…”

“Ta muốn cái loại uống một lần thì lập tức mang thai, chừng nào ngươi có thể phối xong?” Sở Hạo nói cực kỳ không phân rõ phải trái.

Diệp Ngưng Hoan ngồi trên xe, vừa cầm lược chải tóc vừa cười khổ. Có loại thuốc uống một lần thì lập tức không thể có thai nữa, nhưng uống một lần lập tức mang thai… Thường Thế Hữu nhất định là ngất rồi, trên đời này mà có loại linh dược này, vậy thì không có nhiều mấy cặp tình nhân đau khổ cầu con mà không được rồi. Hầu hạ Sở Hạo quả thật không dễ dàng, hỉ nộ vô thường không nói, còn hết sức không biết điều.

Thường Thế Hữu vuốt râu, nghe thấy mà choáng váng, nhưng dù sao cũng là lão nhân tinh bên cạnh Sở Hạo hơn mười năm. Ông nghiêm túc gật đầu đáp lại, lời nói rất trơn tru: “Mấy người năm xưa so tài với tiểu nhân cũng từng phối mấy phương thuốc. Nhưng mà dược tính mạnh quá, vì để vẹn toàn, tiểu nhân cùng mấy đại phu nữ khoa trong phủ nghiên cứu cẩn thận, tốn thời gian mấy ngày. Không bị thương thân thể, tuy là có con nhưng cũng không thích hợp.”

Thằng ngốc cũng có thể nghe được ngụ ý, thuốc thúc thai có thể phối được, nhưng mà khó tránh khỏi có tác dụng phụ. Nếu đại gia ngài không sợ, lão tử sẽ kê cho ngài thử. Sở Hạo cũng không phải kẻ ngốc, huống hồ Thường Thế Hữu y thuật cao minh, nếu ông ta cũng không thể lập tức cung cấp thần dược như vậy thì cho thấy quả thật khó khăn. Dùng thân thể làm thí nghiệm đương nhiên không được, huống chi người phải thử còn là vợ mình. Nhưng sốt ruột quá, nhất thời hắn dò xét Thường Thế Hữu không nói gì, cái loại nét mặt u ám này là épThường lão đầu phải tuân lệnh.

Lão nhân tinh Thường Thế Hữu đương nhiên cũng nhìn ra, chẳng biết vừa rồi lại xảy ra chuyện gì với Vương phi, khiến điện hạ bây giờ tinh thần không rõ. Thấy hắn không nói lời nào đã dồn ép, vinh hoa phú quý cộng thêm mạng già đều nằm trong tay điện hạ. Quyết định ném ra đòn sát thủ, nghẹn cái mặt già nua đỏ bừng không biết xấu hổ tiến đến bên tai Sở Hạo nói: “Điện hạ đang tuổi cực thịnh, chỉ là Vương phi có chút hư nhược. Chi bằng trước tiên tiểu nhân phối một phương thuốc…”

Sở Hạo nghe xong, mắt lấp lánh sáng lên liên tục gật đầu, đột nhiên hỏi: “Ngươi có biện pháp tốt thế này, sao không nói sớm?”

Thường Thế Hữu sắp oan chết, mặt dày mày dạn đỏ như hồi xuân: “Mặc dù không tổn hại sức khỏe, nhưng xương cốt Vương phi trước kia cũng…”

Sở Hạo gắng gượng tiếp nhận lời này, rốt cuộc cũng cho ông ta lên ngựa, nhưng lại có gì đó trong đầu chưa nhớ ra, đành nói: “Trong khoảng thời gian này, ngươi hãy nghiên cứu phương thuốc thúc thai.”

Thường Thế Hữu sắp ngất đi rồi, cười gượng: “Có lẽ không cần tiểu nhân nghiên cứu xong thì đã có tin vui rồi.”

Lời nịnh bợ này khiến Sở Hạo hết sức thoải mái, hắn khoát khoát tay không để ý đến ông ta nữa, xoay người lên xe.

Mới vừa rồi hai người ở bên ngoài nói gì mà giọng nói rất khẽ. Diệp Ngưng Hoan cách một cái xe cũng không nghe thấy. Lúc này lại thấy nét mặt Sở Hạo bắt đầu không giống như trước, cả người đều là vẻ gió xuân đắc ý. Lập tức ngực mơ mơ màng màng, Thường đại tiên thật sự có phép thuật sao? Chuyện này cũng quá ly kỳ.

“Ông ta thật có phương thuốc linh này?” Diệp Ngưng Hoan ngờ vực, nhưng cũng có chút tò mò hỏi.

“Linh hay không linh, tối về thử một chút thì biết.” Sở Hạo cong mắt, giương giọng phân phó người bên ngoài của, “Dọn hết đồ, đi bãi săn.”

Diệp Ngưng Hoan nháy mắt nhìn hắn, Sở Hạo vân vê tay nàng, cúi đầu, xoa nhẹ vết thương trên lòng bàn tay phải nàng: “Yên tâm đi, nếu là con trai thì tuyệt đối không để nó vào kinh làm con tin. Nếu là con gái thì nhất định giúp đỡ con bé suốt đời, cho con bé một gia đình đáng tin lại hợp lòng.”

Diệp Ngưng Hoan hơi kinh sợ, lẩm bẩm nói: “Nhạn Hành…”

Trong mắt hắn như mang theo men say, hắn nửa hất mí mắt nhìn nàng, nét mặt cũng thản nhiên: “Để lại tiếng xấu muôn đời thì làm sao đủ sợ? Ta tự có cuộc sống an ổn, chỉ có thể mưu cầu giữa hiểm nguy.”

Nàng hít một hơi dài, cười gật đầu: “Được!”

——— —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận