_Nghe nói mấy hôm nay em không đi học? - Tiến qua nhà Nhi nhìn lo lắng
_Em mệt thôi - Ánh Nhi khẽ cúi đầu nói, thật ra Ánh Nhi không dám vào lớp nhìn mặt Minh
_Thôi, ngày mốt là TFBOYS biểu diễn, hôm nay em nghĩ ngơi đi, ngày mai lên máy bay sang đó là vừa - Tiến nhìn Nhi xót xa nói
_Em muốn về Mỹ - Ánh Nhi đột nhiên lên tiếng, cô từng nghĩ muốn ở lại đây, nên mới đồng ý chia tay Minh để có thể bên cạnh Minh dù là chỉ từ xa, nhưng sao bây giờ lại khác quá, cô sợ mình càng ở đây càng khiến Minh mệt mỏi thêm
_Để trốn tránh? không phải em đã rất muốn về đây sao? - Tiến xoa đầu Nhi hỏi
_Em nghĩ lại rồi... em không muốn ở đây nữa - Ánh Nhi khẽ đau đớn nhìn Tiến năn nỉ nói
_Được, đợi sau khi em đi xem buổi liveshow TFBOYS, lúc đó.. tuỳ vào quyết định của em vậy - Tiến khẽ trùng lòng, anh chính là không muốn thấy Ánh Nhi thành ra thế này, nhìn cô thế này... anh thật hối hận khi đã không giết quách cái thằng nhóc kia, trước nay, Ánh Nhi chính là được anh cùng hai thừng bạn bao bọc từ nhà đến khi ra đường sau đó lại về nhà, cô chưa từng trải qua đau khổ, nhưng cô rất hiểu chuyện, biết bọn anh chỉ muốn tốt ình nên luôn nghe lời, nhưng lần này, cũng là lần đầu anh thấy cô đau lòng đến thế, một thằng nhóc mới quen hơn 1 tháng đã khiến cô có thể buông bỏ tất cả sao? quên luôn nguyên do chính mà cô nằng nạc đòi về lúc đầu? đó chính là tìm hiểu thế giới bên ngoài, để có thể học tập sau này quản lý tập đoàn, nhìn cô đau lòng, anh thật có chút hối hận, anh muốn cô vui vẻ, hạnh phúc sống trong cuộc sống đã có vòng vây bao bọc của anh, nhưng chuyện cô và thằng nhóc ấy anh không thể làm ngơ, đúng là anh còn yêu cô, yêu rất nhiều, nhưng không phải vì tình yêu riêng lẻ ấy mà muốn tách cô khỏi thằng nhóc ấy, mà một phần vì anh sợ... thằng nhóc ấy có thể...
_Vâng... - Ánh Nhi khẽ cúi đầu, chỉ có Tiến chính là người luôn bên cô, chia sẽ mọi thứ, nên với Tiến, cô không thể giấu giếm được chuyện gì
_Ngốc... Em chính là khiến anh không nỡ để em cho tên kia, nên anh xin lỗi... anh không thể làm gì khác - Tiến nhìn Ánh Nhi đầy vẻ lo lắng cùng hối hận
_Em hiểu mà... có lẽ do em và anh ấy có duyên... nhưng lại không có phận - Ánh Nhi rất muốn tìm người nào đó trách mắng, nhưng lại không thể, vì một phần cũng là lỗi do cô, nếu cô dám can đảm phản đối, đã không bị ai tách ra cả
_Xin lỗi em... - Tiến xót xa ôm Nhi vào lòng, người ngoài nhìn vào, có thể thấy và nghĩ rằng anh với Nhi đang yêu nhau, nhưng thực chất chính là tình yêu chỉ từ phía anh, còn Ánh Nhi... đơn thuần đối với anh chỉ là tình cảm anh em
_Em không sao... từ giờ.. em sẽ trở lại là em... nhưng... sẽ thay đổi một chút... vì muốn quên cái gì đó... nhất định phải đánh đổi vài thứ - Ánh Nhi vẫn để Tiến ôm chầm chầm, ánh mắt hướng nhìn xa xăm khẽ cười
_Ánh Nhi... - Tiến đau lòng ôm chặt Nhi, cô công chúa bướng bỉnh này... từ khi nào đã biết nghĩ nhiều đến thế...??
_"Em mới là phải xin lỗi anh... xin lỗi vì đã không thể đáp trả lại tình cảm của anh... xin lỗi vì đã yêu một người mới quen hơn 1 tháng đậm sâu trong khi đã bên anh từ nhỏ đến lớn mà chỉ có thể đáp trả anh lại thứ gọi là vô tâm..." - Ánh Nhi khẽ khẽ cười nhẹ, cười... đâu nhất thiết là đang vui..!!
~~Đến ngày hôm sau
_Đi vui nha con - Mẹ nuôi Ánh Nhi cười nói
_Dạ - Ánh Nhi gặng cười vui vẻ
_Con sẽ lo cho nó mà, cô yên tâm đi nha - Tiên cười nói, Tiên thấy nụ cười của Ánh Nhi có gì đó, khẽ muốn hỏi thì nghĩ lại... lên máy bay đi rồi hỏi luôn
_Con cũng thế - My cười nói
_Ba em đi chơi vui đi đấy, vui hết mình đi, khi nào về cũng được - Nam cười tươi trêu ghẹo nói
_Hí, em biết rồi, mọi người ở lại vui vẻ nha, bọn con sẽ sớm về - Ánh Nhi khẽ cười nhẹ nói, gần đây, nụ cười tươi của cô bay mất tiêu rồi
_Tiên, lo cho Nhi hộ anh nhé, con bé có chuyện buồn - Tiến nói nhỏ vào tai Tiên, nhận được cái gật đầu và biểu cảm thể hiện ý đã nhận ra tùe trước thì khẽ yên tâm
_Đi vui vẻ nhé - Tiến cười tươi nói, lộ ra hai núm đồng tiền cực đáng yêu
_Bye bye - Cả ba người cùng nhau vẫy tay chào, sau đó cũng kéo vali lên máy bay
~~Trên máy bay
_Ánh Nhi, kể tui nghe - Sau khi ngồi hẳn trên máy bay, My thì mệt nên đã ngủ, Tiên nhanh chóng quay sang hòi nhỏ Nhi
_Chuyện gì cơ? - Ánh Nhi ngây ngơ hỏi lại
_Giờ bà muốn tui dùng hình hay tự khai? - Tiên khẽ đe doạ
_Ừa... thật ra... %#¥$€@&%¥$@¥$¥%... - Ánh Nhi từ từ kể lại
_Nhi... khổ cho bà rồi... - Tiên rơi nước mắt đau lòng thay Nhi nói
_Đều là do tui thôi, chẳng trách ai được... với lại... có lẽ với anh ấy, tui chẳng là gì - Ánh Nhi khẽ cười buồn nói, nước mắt... với cô, nó chai luôn rồi, nước mắt của cô, mãi mãi không ai có quyền được nhìn thấy
_Ánh Nhi à... - Tiên biết tính cách con bạn thân mình hơn ai hết
_Tui không sao, đừng lo lắng, từ giờ... tui sẽ không quan tâm đến cái gì gọi là tình yêu nữa... vì tình yêu dù lớn đến mấy... cũng không thể bằng được với quyền lực... - Ánh znhi nhìn xa xăm nói, niềm tin vào tình yêu của cô, chết rồi...
_Xin lỗi vì không bên cạnh bà được... chắc bà đã mệt mỏi lắm... - Tiên nhìn Nhi xót xa nói
_Chỉ cần giữ kín mọi chuyện giúp tui là được rồi, lần này chơi vui vẻ đi - Ánh Nhi cười vui vẻ nói
_Đương Nhiên, thôi ngủ tí đi, đợi vài tiền nữa là đến nơi rồi - Thuỷ Tiên cười phì nói
_Ngủ ngủ ngủ - Ánh znhi vui vẻ nói, cô sẽ bỏ hết mọi chuyện, vui vẻ với hai con bạn này đã
_Oa, ngủ a. - Tiên cười sau đó cả hai cùng dựa vào ghế mà đánh một giấc
~>Anh không thuộc về Em, điều đó em biết, nhưng lại chẳng thể nào chịu nhận ra nó<
~**Chap có hơi ngắn vì mỗi ngày tg bị mẹ cho onl ít nên các bạn thông cảm nhé, cũng sắp đi học rồi, chúc các bạn đi học vui vẻ nhé