Ngược Ái Chi Luyến

Tôn Ngữ không dám đem trí nhớ tựa mộng của mình nói cho Trương Phong Dương, bởi vì lúc trong mộng chính mình biến thành ca ca của Trương Phong Dương, đây không phải là rất kỳ quái sao? Đầu Tôn Ngữ đau quá, tâm tính hảo loạn, không biết làm sao bây giờ, hơn nữa hắn cũng không thể hoàn toàn xác định, hắn nghĩ muốn xác nhận thêm một bước nữa, mình rốt cuộc có phải ca ca của Trương Phong Dương hay không, Tôn Ngữ không muốn sai lầm.

Tôn Ngữ thương tiếc vuốt đầu của Trương Phong Dương, để ý thấy trên trán Trương Phong Dương có vài sợi tóc hỗn độn, trong trí nhớ của chính mình mặt đệ đệ non nớt đáng yêu như vậy, nhưng Trương Phong Dương lại lạnh lùng tàn khốc vô tình, thật sự rất không giống, Tôn Ngữ thở dài gắt gao ôm Trương Phong Dương ở trong ngực của mình.

“Đại thúc ta thấy sắc mặt của ngươi tái nhợt, cả người lại rét run, thật sự phát run, có phải hay không đêm qua, ta quá mức hung mãnh thương tổn ngươi sao? Thực xin lỗi, là ta đắc y vong hình (vui vẻ quá mà quên mình), đều tại ta không tốt, đại thúc ta không có thương tổn đến ngươi cùng hai tiểu yêu quái trong bụng chứ!” Trương Phong Dương tựa vào trong lòng Tôn Ngữ, cầm lấy cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé của Tôn Ngữ.

“Phong Dương…” Tôn Ngữ rưng rưng ôm Trương Phong Dương trong lòng, giống như đã tìm được cảm giác ấm áp khi làm ca ca.

“Đại thúc ta có thương tổn ngươi hay không, ngươi phải mau nói nha! Nếu ngươi khó chịu, ta bảo bác sĩ đến khám cho ngươi, thân thể đại thúc chính là quá yếu!” Trương Phong Dương ở trong lòng Tôn Ngữ không ngừng vặn vẹo.

“Ngươi nói có người mang thai nào, mà có thể chịu nổi ngươi hung mãnh làm đến làm đi như vậy chứ!” Tôn Ngữ còn chưa hết tức giận, đẩy Trương Phong Dương ra.

” Đại thúc, chính ngươi đối phó cũng không được đâu, ta sẽ thực ôn nhu, thân thể đại thúc rất mảnh mai, bất quá người nhát gan như đại thúc, bây giờ lá gan lớn rồi, dám cãi lại cùng ta!” Bàn tay to của Trương Phong Dương không an phận đặt tới lòng bàn chân trắng nỏn của Tôn Ngữ, cố ý cù lét.

“Ân… Không được náo loạn… Nhột quá…” Tôn Ngữ kinh hô, cong chân lại, tránh né ma trảo (móng vuốt quỷ quái) quấy rầy của Trương Phong Dương.

“Đại thúc ta thật vui vẻ, ta cảm thấy ta có thể gặp được ngươi, là chuyện vui sướng nhất của ta.” Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ làm nũng nói.

Không biết từ khi nào, Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương ôm đến nỗi mắt đã ngấn lệ.

“Đại thúc, thời gian dài như vậy ngươi cũng biết, ta thích ngươi, là đặc biệt đặc biệt thích, nếu không bởi vì thích, ta cũng sẽ không sợ hãi ngươi rời bỏ ta như vậy ngươi, mà khóa ngươi lại, ta làm như vậy quả thật không đúng, đại thúc đừng trách ta!” Trương Phong Dương cúi đầu, nép sát đầu thân thiết tựa vào ngực Tôn Ngữ.

“Đại thúc ngươi biết không? Ca ca ta là vì bảo hộ ta mà bị ném vào trong biển rộng, đến bây giờ cũng tìm không thấy, lúc đó ta còn quá nhỏ, là một đứa trẻ vô ích ngu ngốc, không có cách nào bảo hộ ca ca của ta, mới để cho tên biến thái kia thương tổn ca ca mà ta yêu nhất, ta mỗi ngày đều nghĩ nếu lúc ấy ta trở nên cường đại hung ác hơn nữa, như vậy sẽ có thể bảo hộ ca ca… Ca ca có lẽ sẽ không rời xa ta, kỳ thật ta mỗi ngày đều nhớ đến ca ca của ta, tựa như đứa nhỏ đã không có mẫu thân, ta thật ngốc, đại thúc!”

Tôn Ngữ nghe Trương Phong Dương nói nhớ đến ca ca, hồn nhiên tựa như một đứa nhỏ, rất khổ sở, chính mình cũng rất nhớ hắn, đệ đệ của mình, rất nhớ người nhà, Tôn Ngữ nhớ đến khóc, thân thể không kiềm chế được run rẩy, cúi đầu, lấy tay bưng kín mặt mình, không muốn để cho Trương Phong Dương nhìn thấy bộ dáng mình khóc, nhưng tay lại bị Trương Phong Dương một phen kéo ra.

“Đại thúc, về sau không được khóc nữa!” Khuôn mặt được một cái gì đó mềm mại chạm đến, là ngón tay thon dài của Trương Phong Dương, Trương Phong Dương lấy tay lau nước mắt trên mặt Tôn Ngữ, ôn nhu lấy tay áp sát mặt Tôn Ngữ, Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương gắt gao ôm lấy, cái ôm của Trương Phong Dương không còn như trước, loại ôm làm cho mình sợ hãi thở không được đến nỗi tức giận, giống nhau giam cầm của ác ma, mà là cái ôm ấm áp tình cảm, Tôn Ngữ giờ phút này liền nép mình vào trên người Trương Phong Dương ngửi thấy mùi hương thuốc lá tản ra từ cái ôm ấm áp yêu thương, thật sự hảo ấm áp nha.

Tôn Ngữ thực thích cái ôm ấm áp này, vươn hai tay, gắt gao quay về ôm lấy hai cánh tay của Trương Phong Dương bắt đầu ép chặt.

” Đại thúc! Ta có phải thực buồn cười hay không?” Trương Phong Dương thấp giọng nói xong, chính mình mới trước đây thích nép vào trên người ca ca, từ sau khi ca ca mất, hắn không còn đối ai có cảm giác như thế, chính mình cũng trở nên lãnh khốc, không nghĩ tới mười mấy năm sau, thật không ngờ chính mình lại tìm được người mà mình có thể thật lòng yêu thương…

“Ta rất thích kề cận trên người đại thúc như vậy ” Trương Phong Dương ở trên người Tôn Ngữ cọ cọ.

Trương Phong Dương làm nũng, thanh âm ấm áp dường như dừng ở trong tai Tôn Ngữ, cảm thấy trong lòng ấm áp dào dạt.

“Đại thúc ngươi cũng thích ta chứ, không cần sợ ta, ta sẽ dùng hết tất cả để yêu thương cho đến khi xuống địa ngục, ta muốn đuổi đi toàn bộ cô tịch trong mắt, trong lòng của ngươi, ta sẽ không để cho ngươi cảm thấy tịch mịch, ta sẽ không để cho ngươi cô đơn, điên cuồng của ta, hồn nhiên của ngươi, ta muốn cùng ngươi đến tận ngày tàn…

Tôn Ngữ vuốt gương mặt búp bê mềm mại của Trương Phong Dương, khóe miệng kiềm chế không được hơi hơi cong lên, mỉm cười, cảm thấy đệ đệ trong mộng đáng yêu của mình giống như đã trở lại.

“Đại thúc, ta yêu ngươi” Trương Phong Dương tuyệt không keo kiệt đối đại thúc biểu đạt tình yêu của mình, nếu có thể hắn nghĩ muốn mỗi ngày mỗi ngày đều đối Tôn Ngữ nói, ta yêu ngươi.

Thanh âm Trương Phong Dương ôn nhu, ôn nhu đến nỗi làm cho trái tim của Tôn Ngữ đều đang run rẩy.

“Cảm tạ đại thúc đã xuất hiện ở bên cạnh ta, cảm tạ trên trời đã để cho đại thúc cùng ta được bên cạnh nhau.”

Tôn Ngữ cảm thấy lại có nước mắt tràn lên ở khóe mắt của mình, không ngừng chảy ra, ôm Trương Phong Dương tựa như đứa nhỏ, Tôn Ngữ dùng tay của mình, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Trương Phong Dương, giống như mình đã từng làm với đệ đệ lúc còn nhỏ, hiện tại nam hài đã trở nên cao lớn nhào vào trong ngực của mình.

“Vì cái gì ở bên cạnh đại thúc, cho dù cái gì cũng không làm, nhưng vẫn cảm thấy đặc biệt hạnh phúc?”

Trương Phong Dương vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Tôn Ngữ.

“Đại thúc ta cảm thấy được vừa nhìn thấy ngươi, ta sẽ biến thành một đứa nhỏ, giống như đứa nhỏ đơn thuần thích ngươi, thật sự là bất khả tư nghị (khó tin) a! Cho dù ngươi đối với ta lạnh như băng, không thích ta, ta vẫn muốn ở bên cạnh ngươi!” Trương Phong Dương cười nói, gương mặt búp bê hợp với nụ cười sáng lạn lộ ra cái răng nanh nho nhỏ, Tôn Ngữ lại nhận định chuyện hắn là đệ đệ của mình là sự thật, vui vẻ nở nụ cười.”Phong dương, ngươi cười rộ lên thật đẹp mắt, sáng lạn tựa như ánh mặt trời, kỳ thật ta không thích bộ dáng ngươi xụ mặt lạnh như băng, ngươi phải cười nhiều hơn!”

“Ta chỉ đối đại thúc mà cười, ta gặp đại thúc thật sự quá tốt! Ngươi đi vào tánh mạng của ta, đi vào bên cạnh ta, thay ca ca của ta đến yêu ta “

Ngực Tôn Ngữ bắt đầu đau, tim đập có chút nhanh hơn, cảm xúc trào dâng đến mức muốn khóc, không khỏi cúi đầu.

“Từ nay về sau, chúng ta luôn luôn ở cùng nhau…” Trương Phong Dương ôm lấy Tôn Ngữ đang cúi đầu, thấp giọng nói.

“Lầm bầm lầu bầu, Phong Dương ngươi ngốc giống như đứa nhỏ nha “

“Ta chỉ khi nhìn thấy đại thúc mới có thể biến thành đứa nhỏ “

“Phong Dương ngươi có ca ca đúng không? Ca ca ngươi tên gọi là gì?” Tôn Ngữ thử hỏi.



“Ca ca của ta tên là Phong Diệu, Trương Phong Diệu, lóng lánh tựa như thái dương. Ta cứ cho rằng ca ca ở quanh đây thôi. Phong nhi vẫn luôn tìm kiếm hắn…”

Tôn Ngữ lại rơi lệ, ở trên cổ Trương Phong Dương liều mạng cọ mặt mình, lau khô nước mắt chảy ra, những lời này Tôn Ngữ nhớ rõ, giống như ký ức trong mộng đệ đệ từng nói qua, đệ đệ lúc còn nhỏ quá mức xinh đẹp, so với tiểu cô nương còn xinh đẹp hơn, có hai mắt thật to, lông mi thật dài cùng đôi môi anh đào giống như búp bê, trí nhớ Tôn Ngữ càng ngày càng rõ ràng, hắn giống như cái gì cũng có thể nhớ tới, chính mình hình như thường xuyên buộc tóc cho đệ đệ, mang nơ con bướm, ma ma thường xuyên mua váy hoa xinh đẹp cho đệ đệ mặc, đệ đệ ngoan ngoãn tựa như búp bê để cho mình cùng ma ma đùa nghịch đến đùa nghịch đi, thật sự là đệ đệ vốn nhu thuận hiện tại như thế nào lại trở nên ngang ngược như vậy, là bởi vì không có ca ca hay người nhà nào ở bên cạnh làm bạn với đệ đệ, cho nên Phong Dương đệ đệ của mình mới có thể trở nên hung ác lãnh khốc như vậy sao? Tôn Ngữ vẫn thích đệ đệ thời thơ ấu đáng yêu tựa như đại búp bê kia…

“Đại thúc, ngươi vừa khóc?”

Tôn Ngữ thật khổ sở, Trương Phong Dương hắn là đệ đệ của mình, Tôn Ngữ muốn cùng hắn nhận quan hệ, chính là không thể mở miệng! Cùng thân sinh đệ đệ của mình loạn luân, còn mang bầu đứa nhỏ của đệ đệ, đã biết mình đê tiện tựa như quái vật, bộ dáng bất nam bất nữ, như thế nào còn mặt mũi nhận quan hệ với đệ đệ của mình, Tôn Ngữ không thể há mồm nói ra bản thân thật sự là thân sinh ca ca của Trương Phong Dương—— Trương Phong Diệu.

About these


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui