Ngược Ái

Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn còn ngồi ở trong đại sảnh đột nhiên nhìn thấy Thúy Hà quay trở lại, ánh mắt lạnh lùng nói: “Sao ngươi còn chưa đi?”

“Vương gia, ta…” Thúy Hà do dự nhìn Hàn Ngữ Phong ở phía sau.

“Là ta để nàng ở lại, nàng đang mang thai nếu ở lại vương phủ thì sẽ được chăm sóc tốt hơn.” Hàn Ngữ Phong vừa bước vào cửa đã nhìn hắn nói.

“Ngươi biết khi nào?” Ánh mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi thâm trầm phức tạp.

“Vừa mới biết.” Trong mắt Hàn Ngữ Phong chợt lóe ưu thương, hốc mắt đột nhiên nóng lên, vì sao nàng lại để ý chuyện này chứ?

“Ngươi muốn nàng ở lại vương phủ?” Tư Mã Tuấn Lỗi gắt gao nhìn chằm nàng, hắn làm vậy là quan tâm đến cảm nhận của nàng, chẳng lẽ nàng đối với chuyện này một chút cảm giác cũng không có?

“Phải.” Đột nhiên trong lòng cảm thấy thật khổ sở nhưng nàng vẫn quật cường ngẩng cao đầu.

“Người đâu, mang Thúy Hà đến nơi nàng từng ở trước kia hầu hạ thật tốt.” Tư Mã Tuấn Lỗi trong lòng nổi giận hướng về phía cửa hô to, nàng thật sự đối với hắn không có lòng sao? Không có thương tâm cũng như ghen tỵ sao? Vì sao lại không để ý đến?

“Dạ! Vương gia. Nô tỳ tuân lệnh.” Ngoài cửa, tiểu nha hoàn trước kia hầu hạ Thúy Hà vui vẻ tiến vào.

“Cám ơn Vương gia. Cám ơn Vương phi.” Thúy Hà cảm kích nói, sau đó cùng tiểu nha hoàn lui ra ngoài.

Ánh mắt lạnh lùng của Tư Mã Tuấn Lỗi đảo nhanh qua khuôn mặt không có chút biểu tình của nàng, sau đó đi qua trước mặt nàng để bước ra ngoài.

Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng chậm rãi quay về Lục Bình uyển.

“Vương phi, tất cả đồ đạc ta đều đã thu xếp xong, bây giờ chúng ta chuyển qua bên ấy.” Xuân Vũ vừa ôm đồ đạc đã chuẩn bị tốt vừa nói.

“Bỏ đồ xuống đi Xuân Vũ, không cần chuyển, ta không đi Kỳ Lân cư.” Hàn Ngữ Phong gọi Xuân Vũ lại, thản nhiên nói.

“Vương phi, người không vui, tất cả đều do Xuân Vũ lắm mồm.” Bản thân Xuân Vũ có chút hối hận, tại sao lại nói cho nàng biết, nếu không nói thì nàng chắc chắn không biết chuyện của Thúy Hà.

“Chuyện không liên quan đến ngươi, ngươi không cần tự trách mình.” Hàn Ngữ Phong nhìn Xuân Vũ nói.

“Vương phi, Vương gia quả thật là rất quan tâm người, điều này tất cả mọi người đều nhìn thấy, chẳng lẽ người một chút cảm giác cũng không có sao? Chuyện của Thúy Hà phu nhân chỉ là chuyện ngoài ý muốn, mặc kệ thế nào thì người vẫn là Vương phi, là người mà Vương gia yêu nhất cho nên người không cần làm khó bản thân.” Xuân Vũ nhìn nàng, trong mắt chứa đầy chua xót, nhẹ nhàng mở miệng an ủi, khuyên giải.

“Xuân Vũ, nữ nhân tại sao nhất định phải chịu đựng việc nam nhân có tam thê tứ thiếp?” Khóe môi Hàn Ngữ Phong nhếch lên chua sót, chẳng lẽ trên đời này không có tình yêu độc nhất vô nhị giống như cha mẹ nàng sao, đã yêu là chỉ yêu duy nhất một người.

Xuân Vũ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn nàng, Vương phi tại sao lại hỏi như vậy? Hiện tại nữ tử chỉ có thể dựa vào nam tử để sinh tồn cho nên mới phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tùy ý nam tử quyết định mọi việc, bao gồm cả tam thê tứ thiếp. Đây là quy luật từ xưa đến nay rồi, không ai có thể thay đổi được.

‘Cân hỏi của ta rất kỳ quái phải không?’ Hàn Ngữ Phong tự chế giễu mình, có phải nàng đã trở nên lòng tham không đáy, Tư Mã Tuấn Lỗi đã cho nàng danh phận và địa vị cao cao tại thượng rồi, chẳng lẽ nàng còn muốn hắn vứt bỏ cốt nhục của chính mình, mà cho dù hắn thật sự làm vậy thì nàng có thể cảm thấy yên tâm, thoải mái sao?

‘Không phải đâu, Vương phi. Nam nhân có quyền thế không phải ai cũng đều tam thê tứ thiếp sao? Vương gia đối với Vương phi như vậy là đã tốt lắm rồi, bởi hắn rõ ràng đã vì người mà đuổi các nàng khác ra khỏi vương phủ, nhưng Xuân Vũ cảm thấy thật kỳ quái, Vương phi vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ sao?’ Vẻ mặt của Xuân Vũ đầy nghi hoặc, không hiểu Vương phi còn muốn so đo cái gì.

Hàn Ngữ Phong đột nhiên sửng sốt, nàng cảm thấy không đủ sao? Chỉ sợ là Xuân Vũ đã nói thật khách sáo, không có nói nàng lòng dạ hẹp hòi, ghen tỵ. Chỉ là cho dù là tất cả nữ nhân đều bấm bụng chịu đựng việc này, nhưng trong lòng nàng liệu có thực sự chịu đựng được không?

‘Xuân Vũ, nếu cho ngươi hai lựa chọn, một bên là làm thiếp cho người có quyền có thế, một bên là làm thê tử của một người bình thường, suốt đời yêu thương ngươi thì ngươi muốn gả cho người nào?’ Nàng nghiêm túc hỏi Xuân Vũ, nếu là nàng, nàng nhất định muốn gả cho một người bình thường.

‘Ta muồn gả cho người có quyền thế cho dù là làm tiểu thiếp cũng vui lòng.’ Xuân Vũ cũng trả lời thật nghiêm túc.

‘Tại sao?’ Hàn Ngữ Phong giật mình ngẩng đầu lên, hiện tại cũng có người cam tâm tình nguyện làm tiểu thiếp sao, nàng vẫn luôn nghĩ những người đó cũng là do bất đắc dĩ hoặc thân bất do kỷ, vì dù sao tiểu thiếp không có địa vị gì, chẳng qua chỉ là cao hơn nha hoàn một chút.

‘Ha ha ha…’ Xuân Vũ cười khẽ một chút nói: ‘Vừa nhìn Vương phi đã biết người chưa từng nếm qua khổ sở, người không thể biết được nổi khổ của người bình thường.

‘Ta biết bọn họ tuy là sống kham khổ một chút, nhưng vợ chồng lại ân ân ái ái sống đến bạc đầu giai lão, như vậy không phải tốt hơn sao? Hàn Ngữ Phong nhớ tới cuộc sống của mẹ mình lúc trước, cuộc sống bình thường thản nhiên ấy làm cho nàng thực sự hâm mộ.

‘Kham khổ? Vương phi, người làm sao biết? Cuộc sống trong gia đình của người bình thường là khó khăn đến cỡ nào, không nói người khác mà nói chính ta đây này, từ lúc ta còn nhỏ đã chưa từng nhìn thấy cha mẹ ân ân ái ái, mỗi ngày bọn họ đều mặt ủ mày ê, nghĩ cách phải làm thế nào để nuôi sống con mình? Phải làm sao kiếm đủ bạc để duy trì miếng cơm manh áo trong nhà, thứ mà ta nghe được nhiều nhất chính là tiếng thở dài của đương gia (người quản lý gia đình), cho đến khi ta bị bán vào vương phủ, ta nhìn thấy nước mắt trong mắt nương cùng ánh mắt có chút nén giận, không nỡ của cha, một người nam nhân mà phải bán con gái của mình để duy trì cuộc sống, thì xin Vương phi thử nói xem, bọn họ có ân ân ái ái hay không?’ Trong mắt Xuân Vũ dày đặc ưu thương, nếu nương lúc trước cho dù là làm thiếp của người ta cũng không muốn cốt nhục chia lìa.

‘Xuân Vũ. Ta xin lỗi, ta không cố ý.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng nói, nàng không nghĩ thân thế của Xuân Vũ lại như vậy, lại càng không ngờ thì ra moi việc đều không giống như trong tưởng tượng của nàng.

‘Vương phi, nha hoàn trong phủ nhiều như vậy, xuất thân của mỗi một người đều chua xót như vậy, thật ra không có cha mẹ nào nhẫn tâm đem bán con gái của mình cho người ta để làm nô tỳ, thật sự là họ chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc nên mới làm như vậy, vì thế nếu có người đồng ý thu nhận chúng ta làm thiếp thì chúng ta rất mang ơn. Cho nên Vương phi, người đã hạnh phúc hơn chúng ta rất nhiều rồi, vì dù sao Vương gia cũng sủng người nhất, nếu người cảm thấy không vui thì hãy đưa nàng ta đến ở nơi khác.’ Xuân Vũ khuyên giải an ủi nàng, trong vương phủ có rất nhiều người ao ước được như nàng, chỉ có mình nàng sống trong phúc mà lại không biết hưởng.

=== =====


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui