Ngược Ái

Gian phòng u tĩnh, Hàn Ngữ Phong và Toàn Vũ tao nhã thưởng trà.

‘Ngươi là Hàn Ngữ Phong phải không?’ Toàn Vũ buông chén trà, nhìn nàng hỏi.

‘Phải.’ Hàn Ngữ Phong gật gật đầu, cười đáp, nhìn địch ý trong mắt nàng cũng biết đó là vì Tư Mã Tuấn Lỗi.

Toàn Vũ không cười, cẩn thận đánh giá nàng, một lúc sau mới nói: ‘Trừ bỏ vè ngoài của ngươi, thì không hiểu Tuấn Lỗi thích ngươi ở điểm nào?’

‘Ha hả.’ Hàn Ngữ Phong nghe vậy đột nhiên nở nụ cười, nàng cũng thật sự rất đáng yêu,  nghĩ thế nào liền nói thế ấy.

‘Ngươi cười cái gì? Không phải sao?’ Toàn Vũ bị nàng cười nên có chút căm tức.

‘’Toàn Vũ, ta hỏi ngươi, ngươi thích Tư Mã Tuấn Lỗi ở điểm gì? Trừ bỏ quyền thế bên ngoài, ta cũng nhìn không ra hắn có cái gì đáng giá để ngươi thích. Huống chi trên đời này người có quyền có thế không phải chỉ có mình hắn.’ Hàn Ngữ Phong nhịn cười, dùng khẩu khí của chính nàng ta để hỏi ngược lại.

Toàn Vũ đột nhiên sửng sốt, nàng thích Tư Mã Tuấn Lỗi ở điểm gì? Chưa từng có người hỏi nàng như vậy, đến cả nàng cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Nàng chỉ biết lúc trước khi vừa mới tiến cung, nàng nhát gan lại hay khóc, người khác đều khi dễ nàng, trêu cợt nàng, chỉ có hắn là không, từ đó về sau nàng đều thích đi theo hắn.

‘Vậy tại sao ngươi lại thích hắn?’ Một lúc sau Toàn Vũ mới nhìn nàng hỏi.

‘Ta...’ Hàn Ngữ Phong ngơ ngác, sau đó nói: ’Ta có nói ta thích hắn sao?’ Mặc dù lòng thấy có điểm không đúng nhưng nàng không muốn phải thừa nhận.

‘Nếu như ngươi không thích hắn, vậy ngươi tặng hắn cho ta đi.’ Toàn Vũ trực tiếp nói, tuy rằng nàng cũng không rõ là thực ra mình thích hắn ở điểm nào? Nhưng đây là mục tiêu từ mười năm trước của nàng.

‘Ha hả, Toàn Vũ vậy ngươi đã hỏi hắn chưa, hắn thích ngươi sao? Không phải ta muốn cho là có thể cho.’ Hàn Ngữ Phong lại cười khẽ ra tiếng, nàng tuy khờ dại nhưng lại có điểm đáng yêu, phỏng chừng nếu Tư Mã Tuấn Lỗi mà biết các nàng đang ở đây đàm luận chuyện đem hắn tặng cho ai, nhất định sẽ tức giận, sắc mặt cũng xanh mét.

Toàn Vũ sắc mặt biến thành khó coi, oán hận trừng mắt nhìn Hàn Ngữ Phong. Nàng nhất định là cố ý, rõ ràng biết Tư Mã Tuấn Lỗi đã cự tuyệt mình, vội đứng dậy nói: ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi cố ý nhục nhã ta đúng không?’

‘Nhục nhã ngươi, ta không có.’ Hàn Ngữ Phong nhíu mày, không biết mình vừa rồi đã nói gì khiến nàng tức giận.

‘Ngươi có.’ Toàn Vũ tức giận vung ống tay áo, ai ngờ bất tri bất giác mang theo nội lực.

Hàn Ngữ Phong trực giác thấy một trận gió mạnh vọt tới, nhấc thân thể của nàng lên, đẩy lui xuống cuối phòng, mà cửa sổ cũng bị gió làm mở ra, thân thể của nàng theo phía cửa sổ bay thẳng ra ngoài.

‘Vương phi  ...’  Xuân Vũ bị dọa, kêu to một tiếng, chạy đến bên cửa sổ.

Toàn Vũ lúc này mới kinh hoàng phát giác mình vô tình đã làm cái gì? Không tốt, nàng còn có thai, liền không nghĩ nữa, trực tiếp phi thân ra ngoài.

Lý Huyền Băng đi qua nơi này, nhìn lên không trung thấy có bóng dáng đang rơi xuống, liền phi thân lên ôm lấy nàng.

‘Ngữ Phong sao lại là ngươi?’ Lúc này mới thấy rõ người trong lòng ngực.

‘Vương gia cám ơn ngươi.’ Hàn Ngữ Phong thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng thẳng lên, thân thể lặng lẽ rời khỏi vòng tay của hắn.

Toàn Vũ thấy có người tiếp được nàng, cũng nhẹ nhõm từ từ hạ xuống mặt đất, nhìn nàng mười phần hối lỗi nói: ‘Ta không cố ý.’

‘Vương phi, Vương phi ngươi có hay không sự tình? Xuân Vũ từ trên lầu chạy xuống dưới, nhìn thấy Lý Huyền Băng tiếp được Vương phi thì yên lòng, sau đó quay đầu nhìn Toàn Vũ tức giận mắng: ‘Ngươi muốn Vương phi ngã chết sao? Không ngờ tâm địa của ngươi lại độc ác như vậy, muốn làm  nữ nhân của Vương gia có đúng không, ngươi đừng nằm mơ.’

‘Xuân Vũ ta tin Toàn Vũ không cố ý đâu.’ Hàn Ngữ Phong vội vàng ngăn nàng lại.

‘Vương phi ngươi thật thiện lương, ta thấy nàng rõ ràng là cố ý.’ Xuân Vũ thở phì phì, trừng mắt nhìn nàng.

‘Ngươi  ..’ Toàn Vũ chưa từng trải qua chuyện này, tốt xấu gì nàng cũng thiên kim tiểu thư của tướng quân phủ, hiện tại ở trên đường cư nhiên bị một nha hoàn mắng, huống chi cũng không phải nàng cố ý. Tay dùng sức hướng Xuân Vũ định đánh.

...

Xuân Vũ bị dọa, vội vàng lấy tay che mắt.

Lý Huyền Băng đột nhiên ra tay nắm lấy đôi bàn tay trắng như phấn của nàng, theo như Xuân Vũ nói, hắn hiểu được là Ngữ Phong sở dĩ ngã xuống từ cửa sổ là do nữ tử tên Toàn Vũ này làm.

‘Ngươi là ai? Định làm gì? Buông ra.’ Toàn Vũ trừng mắt, lúc này mới nhìn rõ hắn, diện mạo thực tuấn mỹ, dù nàng đã miễn dịch với mĩ nam, nhưng hắn so với Tuấn Dật, Tuấn Lỗi cũng chẳng kém là bao.

‘Ngươi là tiểu thư nhà ai, ngay cả một chút giáo dưỡng cũng không có, cư nhiên dám đả thương Vương phi.’ Lý Huyền Băng nói lý rất lưu tình, hắn cũng có ấn tượng với nàng, nhưng vì Ngữ Phong nên khiến hảo cảm ấy biến mất sạch.

‘Ngươi dám nói ta không có giáo dưỡng.’ Toàn Vũ hận cực điểm, nàng hận nhất là người khác nói những lời này, bởi vì nàng từ nhỏ đã không có cha mẹ.

‘Chẳng lẽ không đúng sao?’ Lý Huyền Băng khóe miệng mang theo sự khinh bỉ.

‘Ta liều mạng với ngươi.’ Toàn Vũ giận dữ, tay kia lập tức hướng đến đánh vào người hắn.

Lý Huyền Băng cũng lập tức ra chiêu, muốn bắt lấy đôi bàn tay trắng như phấn kia, ai ngờ nàng lại rút chiêu về, làm hắn không kịp thu tay liền chạm vào trước ngực nàng.

Hai người đồng thời sửng sốt, Lý Huyền Băng cuống quít buông nàng ra, vừa muốn nói đã bị nàng chặn lại.

‘Ngươi muốn chết, dám khinh thường bổn tiểu thư.’ Toàn Vũ sắc mặt ửng đỏ, vừa thẹn vừa giận, rất nhanh liền ra tay.

‘Khinh thường ngươi? Ngươi đáng giá để ta khinh thường sao?’ Lý Huyền Băng nghĩ muốn trêu đùa nàng một chút, liền thành thạo cùng nàng so chiêu, cười đáp.

Nhìn thấy hai người vung tay, Hàn Ngữ Phong lo lắng hô: ‘Vương gia, Toàn Vũ, mau dừng lại.’

Vẫn dùng toàn lực liều mạng cùng hắn, Toàn Vũ dần dần cảm giác được mình lực bất tòng tâm, lại nhìn vẻ mặt nhàn nhã của hắn, đành cắn răng, tay chính lấy thuốc bột hất thẳng hướng Lý Huyền Băng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui