Ngược Ái

‘Vương phi, kỳ thật người cũng không cần quá lo lắng, ta nghĩ Vương gia hẳn là không có trở ngại gì đâu, chỉ là cảm phong hàn, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi.’ Xuân Vũ dường như đang trách Hàn Ngữ Phong, theo trực giác của Xuân Vũ nghĩ có lẽ lúc này Vương gia nhất định rất muốn gặp Vương phi, dù sao nàng cũng là nô tỳ của vương phủ cho nên rất muốn Vương phi đến thăm Vương gia.

‘Xuân Vũ, ngươi nói cho ta biết, hắn có muốn ta đến thăm hắn không?’ Hàn Ngữ Phong nhìn Xuân Vũ hỏi, nàng có chút do dự, nàng sợ mình không thể an ủi Tư Mã Tuấn Lỗi, mà ngược lại còn làm cho hắn càng thêm khó chịu, càng thêm phẫn nộ.

‘Vương phi, người muốn đi thăm vương gia không? Chẳng lẽ người không hề lo lắng cho Vương gia sao?’ Xuân Vũ nhìn nàng hỏi ngược lại, Xuân Vũ cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào? Tuy rằng nàng rất muốn Vương phi đi.

‘Ta….’ Hàn Ngữ Phong hạ thấp lông mi, vẻ mặt ảm đạm, lúc nghe Xuân Vũ nói hắn bị bệnh mà lại không chịu uống thuốc thì lòng của nàng giống như bay đi mất, trống trải và đau đón, nàng muốn đi nhưng nàng lại không biết có nên đi hay không?

‘Vương phi, người không cần thương tâm, đều do nô tỳ lắm miệng.’ Xuân Vũ nhìn thần sắc bất an của nàng đột nhiên trong lòng có chút hối hận, tại sao nàng lại nói cho Vương phi biết chứ?

Vẻ mặt của Hàn Ngữ Phong vẫn còn hoảng hốt, trong lòng và trong đầu óc đều chỉ nghĩ đến hắn sinh bệnh, hắn không chịu uống thuốc, hắn tra tấn chính mình, nàng không thể chịu đựng được áp lực này, nàng muốn đi nhìn xem hắn như thế nào?  Dường như đã có ý niệm trong đầu nên bước chân của nàng cũng nhanh chóng di chuyển. Nàng chỉ là đi xem thử hắn có sao không? Nàng tự nói với chính mình như vậy.

‘Xuân Vũ, chúng ta đi.’ Đột nhiên đứng dậy nói.

‘Vâng.’ Xuân Vũ rất là vui mừng, nàng biết Vương phi sẽ không thờ ơ như vậy.

Cửa vương phủ.

‘Vương phi, người rốt cuộc đã trở lại, người mau đi xem Vương gia một chút.’ Quản gia nhìn thấy nàng thì nét mặt vui sướng, thở ra nhẹ nhõm, bọn họ không cần phải sợ hãi, than khóc cũng sẽ không lo lắng cho thân thể của Vương gia nữa.

‘Quản gia, bệnh tình của Vương gia như thế nào?’ Xuân Vũ ở một bên mở miệng hỏi, nhưng kỳ thật là nàng đang hỏi thay cho Vương phi.

‘Hàn khí xâm nhập, suy nghĩ hậm hực, tâm tình không tốt.’ Quản gia đem những lời của đại phu nói ra, chỉ nói chứ không dám bình luận điều gì dư thừa.

‘Có nghiêm trọng không?’ Hàn Ngữ Phong nhịn không được, nhẹ giọng hỏi.

‘Dùng thuốc lưu thông khí huyết và giải trừ hàn khí để điều trị hẳn là sẽ từ từ bình phục, nhưng đại phu nói nếu Vương gia cứ không chịu uống thuốc chỉ sợ là bệnh tình sẽ ngày thêm trầm trọng.’ Ngữ khí của quản gia lộ ra vẻ lo lắng, chỉ sợ bệnh nhẹ thành bệnh nặng.

‘Ta đi nhìn xem.’ Hàn Ngữ Phong đáp nhẹ một tiếng, hướng bên trong đi vào.

‘Như vậy thật là tốt, Vương phi đến đây, nói không chừng Vương gia liền đồng ý uống thuốc.’ Quản gia cảm thấy yên lòng, vừa nói chuyện vừa chạy đến mở cửa Kỳ Lân cư.

Hàn Ngữ Phong chỉ nhìn thấy một tiểu nha hoàn bưng chén thuốc đứng ở ngoài cửa không dám đi vào, trước cửa là những mảnh vụn của chén thuốc mà nha hoàn đang thu nhặt.

‘Đưa cho ta, các ngươi đi xuống đi.’ Hàn Ngữ Phong đi qua, nhẹ nhàng tiếp nhận chén thuốc.

‘Dạ, Vương phi, nô tỳ tuân mệnh.’ Tiểu nha hoàn đầu tiên là vui mừng sau đó như trút được gánh nặng liền lui xuống.

Đẩy cửa ra Hàn Ngữ Phong từ từ tiến vào.

‘Cút ra ngoài.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lên tiếng quát nhưng vẫn không mở mắt.

Ánh mắt Hàn Ngữ Phong nhìn về hướng Tư Mã Tuấn Lỗi đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, đáy mắt có một vòng mệt mỏi, sắc mặt hơi tái nhợt, hơi thở nhẹ nhàng chậm chạp, sắc mặt rất là tiều tụy.

Thu hồi lại tầm mắt, Hàn Ngữ Phong nhắm mắt lại, ở trong trí nhớ của nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi vĩnh viễn là người phi thường, dường như bất cứ sự tình gì cũng đều không thể đánh ngã được hắn, ở chung với hắn lâu như vậy nàng cũng chưa từng nhìn thấy mặt yếu ớt này của hắn, thì ra hắn cũng chỉ là người bình thường, cũng có hỉ nộ ái ố, cũng có thương tâm, khổ sở cùng thống khổ.

Hai gò má của hắn gầy đi trông thấy, hắn bởi vì cái gì mà gầy yếu như vậy? Là bởi vì nàng sao? Nàng có thể hy vọng xa vời, đặt giả thuyết như vậy không?

‘Còn chưa cút?’ Tư Mã Tuấn Lỗi thúc giục, mớ to mắt ‘Là ngươi?’

‘Là ta.’ Hàn Ngữ Phong cả kinh, thấy Tư Mã Tuấn Lỗi mở mắt, nàng không tránh khỏi cả người run rẩy, nhìn vào con ngươi đen sâu thẳm giống như vực thẳm không đáy của hắn, nhưng vẫn nhìn không ra tâm tình của hắn lúc này.

‘Ngươi tới làm cái gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu lạnh lùng, cử động nửa thân mình.

‘Nghe nói ngươi bị bệnh, ta đến thăm ngươi.’ Tâm chợt lạnh, hắn quả nhiên không muốn nhìn thấy nàng.

‘Thăm ta? Có phải đến xem ta đã bệnh chết hay chưa phải không? Nhìn thấy rồi có phải thực thất vọng?’ Khuôn mặt tiều tụy của Tư Mã Tuấn Lỗi không có một chút biểu tình, khóe môi hiện lên nụ cười châm chọc, nếu thật sự quan tâm hắn thì tại sao lại rời đi?

Hàn Ngữ Phong hạ thấp tròng mắt, thấp giọng nói: ‘Ta không có ý như vậy. ‘Hắn vẫn còn hận nàng sao? Nhưng nàng vẫn không hận hắn, mặc dù hắn đã từng khi dễ nàng, tất cả mọi chuyện nàng đều đã buông xuống hết rồi.

‘Nếu ngươi đã rời khỏi vậy từ hôm nay ngươi không cần trở về, ngươi nghĩ rằng vương phủ là nơi nào mà ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi, ngươi đã đi rồi thì vương phủ của ta không chào đón ngươi.’ Ánh mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi như những mũi dao sắc nhọn hướng về phía nàng. Hắn không nghĩ lại nhìn thấy nàng, không muốn lại một lần nữa cảm thấy đau đớn, chính nàng lựa chọn rời đi cùng Lý Huyền Băng, không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ nào, như vậy thì nàng làm sao còn nhớ hắn?

‘Vậy ngươi uống thuốc trước, ngươi uống rồi ta sẽ đi.’ Hàn Ngữ Phong yên lặng đem chén thuốc đưa đến, sắc mặt của nàng trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Hắn không chào đón nàng, hắn oán nàng, hận nàng, nhưng nàng vẫn là nhịn không được quan tâm hắn, chỉ sợ là chuyện này sẽ làm hắn hân tâm, hắn không thể cười vui vẻ được.

‘Ngươi đi đi, ta có uống thuốc hay không cũng không cần ngươi tới quan tâm.’ Tư Mã Tuấn Lỗi vung tay lên.

‘Bính.’ Chén thuốc bị ném trên mắt đất, nước văng tung tóe.

Nhìn hắn giống như một tiểu hài tử như thế, Hàn Ngữ Phong cũng tức giận rồi đột nhiên mở cửa ra, hường về phía bên ngoài giương giọng phân phó: ‘Xuân Vũ, kêu phòng bếp mang thêm vài chén thuốc đến đây.’

‘Dạ.’ Xuân Vũ sửng sốt, sau đó xoay người đi nhanh về phía phòng bếp.

‘Ngươi muốn làm gì? Ngươi cho là ngươi vẫn còn là Vương phi ở đây sao mà dám ở trong vương phủ của ta ra lệnh?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch môi châm chọc.

Thân mình của Hàn Ngữ Phong run lên, cố gắng đè nén nước mắt đang dâng lên trong mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: ‘Ngươi câm miệng lại.’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui