Ngược Ái

‘Ngươi rốt cục cũng đến đây.’ Một thanh âm lạnh lùng từ phía sau vang lên.

Thúy Hà không quay đầu lại cũng biết người phía sau là ai, thanh âm lạnh như băng nói: ‘Chẳng lẽ ngươi không hy vọng ta tới sao?’

‘Nếu đến đây, không hỏi đến tình lang của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không quan tâm?’ Châu nhi đứng sau nàng, khóe môi cười lạnh nói.

Thân mình Thúy Hà run rẩy một chút, mắt mở to, từ từ đứng lên, trên mặt không mang theo một tia biểu tình hỏi: ‘Ngươi còn thống khoái sao, nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?’

‘Ta tìm ngươi làm gì chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ sao? Vì sao lại chậm chạp không chịu động thủ?’ Ánh mắt Châu nhi đột nhiên lạnh băng, nhìn chằm chằm nàng.

‘Châu nhi cô nương, thật sự ngươi đã đánh giá ta quá cao. Ngươi không phải không rõ Tư Mã Tuấn Lỗi, ta còn không có cơ hội xuống tay, và ta cũng đã quyết định không ra tay, không muốn gây thương tổn cho bọn họ cũng như tự làm hại chính mình.’ Thúy Hà nhìn nàng nói.

‘Thúy Hà, ngươi là người thông minh, ta không phải tới đây để nghe ngươi giải thích. Ta chỉ cần kết quả, về phần khi nào thì ngươi xuống tay ta không cần biết, ngươi chỉ còn nửa tháng, nếu không thì đừng trách ta ra tay độc ác mà giết chết cái tên tú tài kia.’ Châu nhi lạnh lùng uy hiếp nói.

‘Châu nhi cô nương, ngươi cũng biết tính của Tư Mã Tuấn Lỗi. Hàn Ngữ Phong hiện tại đang mang thai, cả vương phủ đều đề phòng nghiêm ngặt, ta sao có thể xuống tay hạ độc, giờ cho dù chỉ là một cơn gió thổi đến, vương gia cũng đều khẩn trương.’ Thúy Hà cũng hừ lạnh nói, nàng muốn mình làm cái gì? Sao không tự mình đi làm? Nàng nghĩ, mặc kệ nàng có hạ độc chết Vương gia hay Vương phi hay không, hiện tại Vương gia cũng coi đứa nhỏ trong bụng nàng là con hắn, cớ sao nàng phải làm vậy chứ.

‘Vậy ngươi không lo cho tính mạng của Trịnh tú tài sao? Ngươi không sợ ta giết hắn sao?’ Châu nhi hàn mâu hung ác   bắn thẳng đến nàng.

‘Tùy ngươi.’ Thúy Hà vẻ mặt bất cần, lạnh lùng nói, tuy rằng trong lòng có chút sợ, nhưng nàng sẽ không biểu hiện ra ngoài.

‘Tốt, đủ vô tình, không biết cái tên tú tài luôn một lòng nghĩ ngươi sẽ cứu hắn nhìn thấy bộ dáng tuyệt tình lạnh lùng này thì hắn sẽ thế nào? Châu nhi cười lạnh, làm cho người ta không nhìn ra giờ phút này nàng đang nghĩ gì?

‘Đáng tiếc hắn nhìn không tới.’ Biểu hiện trên mặt Thúy Hà càng thêm lạnh lùng và vô tình, nàng biết nếu nàng toát ra một tia đau lòng, như vậy là nàng hại hắn, không phải cứu hắn, nàng chỉ hy vọng Châu nhi có thể nhất thời từ bi thả hắn ra.

Châu nhi đột nhiên tới gần nàng, dùng sức nắm chặt cổ nàng: ‘Thúy Hà, ngươi có thể không để ý đến sinh mệnh của hắn, chẳng lẽ tính mạng của mình ngươi cũng không cần, ta phải cho ngươi biết thế nào là sợ hãi thì ngươi mới có thể thi lệnh?’

Sắc mặt Thúy Hà trong nháy mắt chuyển thành đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại không có một tia sợ hãi, đứng ở nơi đó nói từng chữ một: ‘Ta. Biết. Ngươi sẽ không. Giết ta.’

‘Ngươi tự tin ta sẽ không giết ngươi?’ Châu nhi hừ lạnh, tay đột nhiên rút về.

Thúy Hà cấp tốc hô hấp, hồi lâu mới bình phục lại, nhìn nàng khóe môi gợi lên một nụ cười châm chọc: ‘Bởi vì ngươi cần ta.’

‘Ha ha.’ Châu nhi đột nhiên cười lớn, nhìn chằm chằm nàng nói:

‘Thúy Hà ngươi rất tự tin, không có ngươi thì có người khác, ngươi hẳn biết ta rất ghét bị người khác uy hiếp.’

‘Châu nhi cô nương, ngươi vẫn muốn trả thù Tư Mã Tuấn Lỗi, nhưng ngươi có biết cách trả thù tốt nhất là gì không? Nhìn hắn chết ngươi có thể vui vẻ sao?’ Thúy Hà đột nhiên nhìn chằm chằm nàng, mặt không cười, nói.

Châu nhi giật mình, nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng nói: ‘Thúy Hà, ngươi nói vậy là có ý gì?’

‘Ngươi có biết cái gì làm cho người ta thống khổ nhất không? Thúy Hà hèn mọn   nhìn nàng nói.

‘Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Ta không có thời gian nghe ngươi nói những lời vô dụng đó.’ Ánh mắt hèn mọn của nàng làm cho Châu nhi rất căm tức.

‘Điều là cho người ta đau đớn nhất chính là mất con, nếu ngươi muốn trả thù bọn họ thì chỉ cần làm đứa con trong bụng Hàn Ngữ Phong biến mất, như vậy họ sẽ càng đau khổ.’ Thúy Hà mâu quang hung ác nói, bất quá cũng không nói ra suy nghĩ thật của mình, nếu Hàn Ngữ Phong không có con, như vậy đứa con của nàng sẽ càng thêm trân quý, địa vị của nàng ở vương phủ   cũng sẽ như mặt trời ban trưa.

Châu nhi nhìn chằm chằm nàng, lộ ra một tia cười lạnh nói: ‘Thúy Hà ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi có chủ ý gì sao? Làm đứa con của Hàn Ngữ Phong biến mất, như vậy hài tử của ngươi chính là duy nhất ở vương phủ, ngươi thực thông minh, bất quá chủ ý này với ta mà nói cũng không tồi.’ Nhưng nàng cũng không nói với Thúy Hà việc chờ khi Thúy Hà sinh xong, nàng sẽ để Tư Mã Tuấn Lỗi biết đứa nhỏ không phải của hắn, không biết khi đó hắn sẽ bị đả kích đến thế nào? Khiếp sợ, tuyệt vọng, bi phẫn? Nàng đột nhiên thực chờ mong. Bất quá muốn lợi dụng được Thúy Hà, thì phải khiến nàng ta cao hứng trước đã.

‘Vậy ngươi đồng ý.’ Thúy Hà không để ý tới sự châm chọc khiêu khích của nàng.

‘Ngươi phân tích thấu đáo như vậy, ta có thể không đồng ý sao?’ Châu nhi giả bộ cam chịu.

‘Tốt, nếu chúng ta thành công, thì ngươi cũng phải thả Trịnh tú tài.’ Thúy Hà nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

‘Ta cũng muốn thả hắn, vì hiện tại hắn không có khả năng lợi dụng nữa rồi, nhưng ngươi không lo lắng sao?’

‘Lo lắng chuyện gì?’ Thúy Hà không rõ nhìn nàng.

‘Ngươi không sợ hắn đến vương phủ tìm ngươi, nói cho Tư Mã Tuấn Lỗi biết cái thai trong bụng ngươi là của hắn?’  Châu nhi hèn mọn nhìn nàng, nàng chắc chắn chưa từng nghĩ đến điểm này.

Thúy Hà sắc mặt đại biến, nàng lại xem nhẹ  điểm này, vì tương lai của đứa nhỏ, vì vinh hoa phú quý về sau, hắn phải chịu ủy khuất rồi.

‘Hy vọng ngươi không giết hắn.’ Một lúc sau nàng mới nói được những lời này.

‘Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết hắn. Đừng quên chuyện ngươi phải làm, ta chờ tin tốt của ngươi.’ Châu nhi nói xong xoay người rời đi, về sau nàng còn phải dùng hắn để đả kích Tư Mã Tuấn Lỗi, sao có thể để hắn chết.

Phía sau

Thúy Hà hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, cảnh tượng nửa tháng trước đột nhiên hiện lên ở trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui