Ngược Ái

“Được, Phong Hồn. Ta hiện tại phải đi giết nàng.” Hỏa Vân Kiều hung hăng dậm chân, xoay người muốn đi.

“Đứng lại.” trong nháy mắt trường kiếm của Phong Hồn chỉ ngay trước ngực nàng, lạnh lùng nhìn nàng.

Hỏa Vân Kiều tức giận nhìn vào mũi kiếm chỉ ở trước ngực mình, trong lòng cảm thấy ủy khuất mà nước mắt thì dâng lên, giống như một chuỗi trân châu bị đứt, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tử mâu của Phong Hồn lóe lên một chút, đây là lần đầu tiên thấy nàng khóc, trong trí nhớ của hắn nàng luôn không chịu thua ai cả, dù cho lạnh nhạt đến thế nào nàng cũng kiên cường, không buông tay, dù bất kể chuyện gì xảy ra lúc nào cũng đi theo hắn. Nhìn bộ dạng ủy khuất của nàng, trong lòng hắn mềm nhũn nói: “Vân Kiều, không cần náo loạn, ta không thích Hàn Ngữ Phong, nàng chính là người duy nhất khiến ta cảm thấy ấm áp, mọi người ai cũng nói ta là yêu nghiệt, chỉ có nàng nói tử mâu của ta thực đặt biệt.”

Trong ánh mắt của hắn lộ ra một tia dịu dàng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng giải thích.

Hỏa Vân Kiều giật mình nhìn hắn, cho tới bây giờ nàng cũng chưa hề để ý đến tử mâu của hắn, cũng chưa từng nói qua ánh mắt của hắn rất đẹp, vốn tưởng rằng hắn thực kiên cường, tính cách lạnh lùng thì ra trong lòng hắn lại yếu ớt như thế, thì ra cho tới bây giờ nàng cũng không hiểu hắn.

“Phong ca ca, chính bởi vì như vậy, ngươi mới yên lặng, âm thầm bảo vệ nàng phải không?” Ngữ khí của Hỏa Vân Kiều cực kỳ dịu dàng.

Phong Hồn hơi hơi sửng sốt, tử mâu trong nháy mắt trở nên lạnh như băng nói: ” Làm sao ngươi biết?” Chẳng lẽ nàng theo dõi hắn sao? Không đâu, nếu như vậy thì hắn chắc chắn cảm nhận được.

“Là một nữ nhân nói cho ta biết, muốn ta cuốn lấy ngươi để nàng ta dễ dàng đối phó Hàn Ngữ Phong.” Hỏa Vân Kiều thành thật trả lời, đột nhiên trong lòng đối với Hàn Ngữ Phong có chút tò mò.

“Hình dáng nữ nhân đó ra sao?”Phong Hồn nhíu mi một chút, chẳng lẽ là nữ nhân ác độc ở trong vương phủ sao?

“Là một người rất gầy yếu.” Hỏa Vân Kiều vừa nghĩ vừa nói.

“Châu nhi. Là nàng ta.” Tử mâu của Phong Hồn bắn ra một loạt ánh sáng lạnh, nàng ta vẫn còn không chịu buông tha cho Hàn Ngữ Phong.

“Phong ca ca, chúng ta sẽ giúp Hàn Ngữ Phong chứ?” Hỏa Vân Kiều ngước mắt hỏi, nếu Phong ca ca đã nói đó là người tốt thì chắc chắn không thể xấu được.

Trong vương phủ.

Đã qua ba ngày mà Thúy Hà vẫn chưa tìm được cơ hội để xuống tay, nàng cũng có một chút lo sợ, sợ Phong Hồn vẫn còn âm thầm giám sát, nàng thật không muốn chết.

Tâm phiền ý loạn nên mang theo Xuân Hoa đến trà lâu ngồi uống trà.

“Xuân Hoa, ngươi hãy đi mua sắm đi, ta muốn một mình yên tĩnh.” Nhìn Xuân Hoa đang đứng một bên, nhẹ giọng phân phó.

“Cám ơn, phu nhân.” Xuân Hoa thật vui vẻ liền rời đi ngay.

Thúy Hà nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm giác được có người đang đến gần, thuận miệng hỏi: “Xuân Hoa, sao ngươi lại trở về nhanh như vậy?”

“Mọi chuyện làm tốt lắm sao? Ngươi cũng thật thoải mái nhàn hạ, có thể thản nhiên ngồi đây uống trà.” Châu nhi nhìn nàng, lạnh lùng nói.

“Là ngươi?” Thúy Hà quay đầu lại, cũng không lấy làm ngạc nhiên “Nếu không nắm chắc mọi chuyện trong tay ta sẽ không làm.”

“Nắm chắc trong tay? Ta đã chuẩn bị cái này cho ngươi.” Châu nhi tiện tay ném cho nàng một bọc nhỏ đựng đồ vật gì đó.

“Đây là cái gì?” Thúy Hà cầm lấy ngửi nhưng không thấy có bất kỳ mùi gì, không lẽ đây lại là độc dược?

“Đây là mê huyễn dược, ăn vào làm cho người ta sinh ra ảo giác, đem người yêu nhất trở thành người hận nhất.” Châu nhi giải thích.

“Mê huyễn dược này cho Hàn Ngữ Phong dùng thì có ích lợi gì? Ngươi muốn làm cho nàng đem Vương gia trở thành người hận nhất sao? Hiệu quả của thuốc có thực kéo dài không?” Thúy Hà nghi hoặc hỏi, nếu không kéo dài thì dùng cũng như không.

“Ai bảo ngươi cho Hàn Ngữ Phong dùng?” Châu nhi nhìn bộ dạng ngu ngốc của Thúy Hà nói.

“Vậy cho ai dùng?” Thúy Hà nghi hoặc.

“Thúy Hà, không phải ngươi thông minh lắm sao? Tại sao lại đoán không ra? Ta là muốn ngươi cho Tư Mã Tuấn Lỗi dùng, nỗi đau lớn nhất của con người chính là nhìn thấy con của mình chết, nếu là chính mình ra tay giết chết, ngươi nói xem, hắn sẽ đau đớn đến thế nào?” Châu nhi nói xong liền nở một nụ cười tàn nhẫn.

“ý của ngươi là để cho Vương gia dùng?” Sắc mặt Thúy Hà đại biến, nàng chưa từng có lá gan dám đi hại Vương gia.

“Ngươi sợ cái gì? Không có tiền đồ sao? Ngươi yên tâm đi, hắn sẽ không có việc gì đâu, dược này không mùi không màu cũng không phải độc dược, cho dù kiểm tra cũng tra không ra, đối với thân thể cũng không có thương tổn gì, mê huyễn dược này chỉ có tác dụng trong vòng hai canh giờ mà thôi, hiện tại sẽ không làm cho hắn chết, ta muốn nhìn thấy bộ dạng bất lực, thống khổ cùng hối hận của hắn.” Châu nhi hèn mọn nhìn nàng một cái.

Thúy Hà suy tư một chút, biện pháp này cũng tốt, dù cho có xảy ra chuyện gì thì cũng là lỗi của Vương gia. Mặc kệ bọn họ như thế nào, nàng cũng không quan tâm.

“Ta đi trước, hi vọng ngươi mau chóng xuống tay, ta chờ tin tốt của ngươi.” Châu nhi chờ đợi có chút không kiên nhẫn, sau đó nhanh chóng rời đi.

Thúy Hà lặng lẽ đem cất bao thuốc bột, làm bộ như không có gì xảy ra, ngồi chờ Xuân Hoa trở về, sau đó hồi phủ.

Trở lại trong vương phủ.

Thúy Hà liền cố ý đến thư phòng tìm Tư Mã Tuấn Lỗi, trên đường đi thì nhìn thấy Xuân Hồng đang bưng một chén trà nóng đi tới, nàng biết trà nóng này là đem đến cho Tư Mã Tuấn Lỗi, vội vàng lấy cây trâm đang cài trên đầu ném xuống dưới bãi cỏ sau đó làm ra vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Thúy Hà phu nhân, người đang tìm kiếm cái gì?” Xuân Hồng cung kính hạ thấp người hành lễ.

“Xuân Hồng, là ngươi à? Cây trâm trên đầu ta không thấy đâu, rõ ràng ta nghe được tiếng nó rơi xuống nhưng lại tìm không thấy.” Thúy Hà vừa tìm kiếm vừa nói.

“à, để ta giúp người tìm thử, người vừa rồi đứng ở đâu?” Xuân Hồng đem trà đặt ở một bên hỏi.

“ở bên kia.” Thúy Hà lấy chỉ Xuân Hồng đi về phía trước, rồi nàng lập tức nhìn xung quanh xem có ai không, nhanh tay lấy ra dược đã chuẩn bị trước bỏ vào trong chén trà, lấy tay khuấy đều cho nó tan ra hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui