Ngược Ái

Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở chỗ kia. Sắc mặt dị thường khó coi, xanh xanh trắng trắng, Châu nhi cư nhiên lại âm độc như vậy, còn có Thúy Hà nữa, sao hắn có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy, mặc kệ có phải Châu nhi bức bách Thúy Hà hay không, nàng ta đáng phải chết.

‘Ngươi định làm gì?’ Hàn Ngữ Phong giữ chặt cánh tay hắn, khẩn trương hỏi.

‘Ngươi nói đi, ngươi nghĩ rằng ta đã biết chuyện của Thúy Hà mà còn có thể để nàng sống lâu thêm một khắc sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi khóe miệng lộ ra nụ cười tàn khốc, loại nữ nhân này thật đáng chết.

‘Ngươi điên rồi, ngươi quên chúng ta làm như vậy mục đích là để nàng nói cho Châu nhi sao, nàng cũng là bất đắc dĩ thôi. Huống chi nàng còn có bầu.’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt liếc hắn một cái, hắn làm như coi như công sức của nàng đổ sông đổ biển, huống chi đứa nhỏ của Thúy Hà vô tội.

Tư Mã Tuấn Lỗi tạm dừng lại, sắc mặt xanh mét nói: ‘Nàng ta nhất định phải chết. Bất quá hiện tại chưa phải thời điểm giết nàng ta.’

‘Vì sao?’ Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn hắn, đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ Thúy Hà có gian tình với tên tú tài đã khiến hắn không còn mặt mũi nào, không khỏi thầm nói: ‘Chẳng lẽ ngươi chỉ cho phép quan quân phóng hỏa còn dân chúng thì không được đốt đèn.’

‘Ngươi ở đó nói cái gì? Ta khi nào chỉ cho phép quan quân phóng hỏa còn dân chúng thì không được đốt đèn?’ Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt khó coi như trước, Thúy Hà xem ra nắm chắc cái chết rồi.

‘Chẳng lẽ không đúng sao? Vì sao ngươi lại có nhiều nữ nhân như vậy? Thúy Hà chỉ phản bội ngươi một lần? Cho dù nàng có gian tình với tú tài kia thì nàng vẫn phải gọi ngươi là sư phụ.’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt nhìn hắn, tức giận bất bình   nói.

‘Hàn Ngữ Phong, ta là nam nhân nam nhân, sao có thể so sánh với nữ nhân? Từ xưa đến nay, nữ nhân phải tuân thủ tam tòng tứ đức, còn nam nhân thì có thể có tam thê tứ thiếp.’ Tư Mã Tuấn Lỗi hừ lạnh nói, cho dù nàng không phục cũng không thay đổi được cái định luật thiên cổ này.

‘Tư Mã Tuấn Lỗi, nữ nhân rất dễ khi dễ, rất dung túng, cho nên nam nhân các ngươi mới có thể tam thê tứ thiếp, nói không chừng, về sau nữ nhân có thể có ba phu, bốn phu, còn nam nhân thì phải tam tòng tứ đức.’ Hàn Ngữ Phong thở phì phì nói.

‘Ha hả.’ Thấy nàng tức giận, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên nở nụ cười, lấy tay nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: ‘Ngươi nằm mơ đi, vô luận lúc nào thì nam nhân vĩnh viễn đều là cường giả.’

‘Tư Mã Tuấn Lỗi.’ Hàn Ngữ Phong hất tay hắn ra, tức giận trừng mắt nhìn hắn nói: ‘Ngươi đừng đắc ý, sẽ có một ngày như vậy.’

‘Đáng tiếc, ngươi cũng không thể.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý ra vẻ hối tiếc, hắn cũng không thể tưởng tượng được nữ nhân mà là đương gia thì sẽ như thế nào nữa?

‘Sao ta lại không thể, ta sẽ là người đầu tiên….’ Hàn Ngữ Phong hoàn toàn không biết nàng đang nói gì? Chỉ thấy Tư Mã Tuấn Lỗi vẻ mặt âm trầm, đi tới gần nàng..

‘Ngươi. Ngươi định làm gì?’ Hàn Ngữ Phong theo bản năng lui về phía sau, nàng đã nói gì sao?

‘Hàn Ngữ Phong, ta còn không biết ngươi lại có chí hướng này, ngươi định đi tìm mấy người?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nghiến răng nghiến lợi hỏi.

‘Cái gì mà mấy người?’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt, đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của mình, chẳng qua chỉ là nàng tức giận nên mới nhất thời nói ra, nhưng nhìn đến tuấn mâu bán mị đầy nguy hiểm của hắn, nàng xấu hổ cười nói: ‘Nói sai, nói sai..’

‘Phải không? Nếu không phải như vậy thì ý ngươi là gì? Đừng quên lời nói thường xuất phát từ tâm, ngươi tốt nhất nên cho ta một lời giải thích?’ Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không tính toán, cũng không muốn buông tha nàng.

Hàn Ngữ Phong bất mãn liếc hắn một cái, đột nhiên ôm cổ hắn, làm nũng nói: ‘Phu quân.’

Lần đầu tiên thấy nàng làm nũng, Tư Mã Tuấn Lỗi bất động đến nửa ngày, nhìn bộ dáng quyến rũ mềm mại của nàng, đột nhiên hắn liền ôm chầm lấy nàng, hôn nhẹ lên môi nàng một cái, nói: ‘Muốn ta tha cho ngươi ư, không có chuyện đó đâu, làm sai thì sẽ phải trả giá.’

‘Ngươi muốn thế nào?’ Hàn Ngữ Phong lập tức khôi phục trạng thái bình thường, đẩy hắn ra nói.

‘Ngươi nói đi, đương nhiên là hôn ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong, lập tức luồn tay ra sau gáy nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Hàn Ngữ Phong mở to mắt nhìn hắn, nhưng rất nhanh liền đắm chìm trong nụ hôn mãnh liệt kia.

Quan Âm miếu.

Thúy Hà quỳ gối trước phật Quan Âm, chờ Châu nhi đến, lúc này lòng nàng rất khẩn trương, nàng biết Châu nhi không phải hạng người hời hợt, muốn hạ độc hay giết nàng cũng không phải dễ dàng, cho nên nàng chỉ có cách liều mạng một lần.

‘Ha ha.’ Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười lớn của Châu nhi.

‘Ngươi đã đến rồi, ta nghĩ ngươi đã biết đứa nhỏ của Hàn Ngữ Phong bị Tư Mã Tuấn Lỗi hại chết rồi.’ Thúy Hà bình tĩnh đứng dậy, lạnh lùng nói.

‘Ta chỉ muốn biết hắn thế nào?’ Châu nhi ngừng cười, tưởng tượng ra cảnh Tư Mã Tuấn Lỗi thống khổ, khóe miệng nhịn không được cong lên.

‘Thống khổ, tự hại thân thể.’ Thúy Hà nhìn nàng nói, đây chính là thời cơ…..

‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi rốt cục cũng có ngày này.’ Châu nhi lại cười không ngừng, nàng rốt cục đã đạt được mục đích.

‘Châu nhi cô nương, khóe miệng ngươi có cái gì vậy?’ Thúy Hà đột nhiên nói.

‘Cái gì?’ Châu nhi sửng sốt, theo bản năng lấy tay lau khóe miệng.

‘Chính là chỗ này?’ Thúy Hà nói xong, vươn tay đến, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua môi nàng, sau đó nói: ‘Tốt lắm, hết rồi.’

Châu nhi kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, vội bắt lấy tay nàng, hung hăng nói: ‘Ngươi đã làm gì?’

‘Châu nhi, giờ ngươi hỏi thì đã muộn rồi. Ngươi có nằm mơ cũng không nghĩ hôm nay lại bại dưới tay ta đúng không, tuy nhiên ngươi chết cũng không oan, không phải ta đã giúp ngươi đạt được nguyện vọng rồi sao? Mọi chuyện về sau không cần có ngươi nữa.’ Thúy Hà cười lạnh  nhìn nàng nói.

‘Ngươi đáng chết.’ Châu nhi vừa muốn ra tay, đột nhiên cảm thấy đau đớn kịch liệt, nàng đành phải buông tay Thúy Hà ra, gắt gao cắn răng, ngã xuống đất, thân mình cuộn tròn lại, muốn giảm bớt sự đau đớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui