Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Chữ “K” trên ngực Moon sáng long lanh, Yun thấy lạ vì sự chuyển màu đó. Cậu tưởng mặt ngọc của nó là ngọc trai đen, lần nào cũng thấy đổ màu đen ngòm sao giờ tự dưng rực sáng. Ông
Peter vẫn đang nhìn em, nhưng em thì đang toát mồ hôi nhìn con xe đã
dừng lại hẳn. Cửa xe từ từ mở dốc lên, đó là một người nam giới, hắn
nhìn thẳng và không quan tâm gì hết. Do không nhìn rõ mặt vì gương chiếu hậu đã bị cụp xuống và mặt kính bị lóa, Yun và những người còn lại
không thể biết được chính xác đã gặp người này ở đâu, nhưng màu tóc hung hung nhìn được khi cánh cửa mở cho Yun biết không phải là người hôm
trước. Yun quay lại nhìn em, em hít một hơi dài rồi ngồi lên xe ngay lập tức.

Yun giữ chặt lấy tay em, thì bị em giật ra. Vẻ mặt lo sợ hiện lên rõ
trong khuôn mặt em. Nhìn ông Peter lần cuối, rồi cửa xe cũng đóng lại.

*

* *

Tin nhắn em gửi cho Luci đã bị rò rỉ, mạng an ninh của Devils đã phát hiện nhưng chỉ có Sếp biết được.

- Em... xin lỗi!- Moon biết câu nói này chẳng có ý nghĩa gì, nhưng em áy náy lắm. Kể cả có không bị Sếp phát hiện ra thì khi về cũng tự mình
trình bày. Chẳng có gì qua nổi mắt Sếp được đâu.

Ken vẫn nhìn thẳng, hắn ném túi giấy vào chỗ em, em đang khóc trong run sợ.

- Em biết tội rồi... em sẽ chịu mọi hình phạt...!- Chẳng mấy chốc nước
mắt đã làm hai con mắt đỏ lòe. Em không muốn Sếp tức giận, không phải
Sếp đã đặt niềm tin nơi em ư, sao lúc em hành động em không nghĩ tới
điều đó.

Ken không trả lời, không phán quyết cũng không lượng thứ. Chính sự im lặng của hắn càng làm em khổ sở hơn.

Moon đưa tay lên kìm nước mắt, nhưng càng giữ lấy, nước mắt càng tuôn
rơi. Em đau lòng quá, em đang đi theo vết xe đổ của mẹ, em cứu Yun chẳng khác nào làm gián điệp, mà còn hơn cả thế.

Ken đã hứa sẽ làm cho em hạnh phúc từ giờ tới mãi mãi, nhưng hắn không
gạt nước mắt cho em. Cứ để em khóc thế, hành động của em làm hắn thất
vọng, nên cũng chẳng muốn làm gì. Để người ngoài biết được, “vợ chưa
cưới” của hắn trực tiếp thả người của White về thì có gì đáng để tự hào, có khi phải xem lại tư cách của em. Chỉ việc làm phản đồ này thôi, đủ
để bị trục xuất khỏi Devils và xử tử hình theo luật. Tại sao càng ngày
em càng làm hắn phát điên lên như thế?

Ken thắng phanh gấp, không dùng dây bảo biểm nên người đổ về trước. Hắn
đập tay mạnh vào vô lăng một cách bức xúc, rồi quay sang nhìn em.

- MUỐN GÌ???- Hắn gắt lên đầy bực tức, chưa ai làm hắn điên tiết như lúc này. Hắn muốn biết hành động thả thằng nhãi ranh ấy ra nhằm mục đích
gì, những người khác có thể đoán ý được, chứ em thì hắn không thể.

- ...- Máu chưa kịp lưu thông, em choáng váng, trông Sếp lúc này đáng sợ quá, Sếp che kín vầng thái dương trên cao, rồi ánh mắt sắc lẹm cứa vào
mọi góc cạnh của em, cánh tay nổi lên từng đường gân, dù đập mạnh vào
cái vô lăng vô tri, nhưng cảm giác như nó đã méo xẹo, thực tế thì tay
Sếp đang đỏ lừ. Em chỉ biết co dúm người lại, run lên bần bật, môi em
nhợt nhạt và khuôn mặt không còn một hột máu.

Moon đã động chạm tới lòng tự tôn và tất cả mọi hy vọng của hắn. Em coi
thằng nhóc đó hơn hắn sao, đúng, hắn đang ghen, em coi những việc hắn đã làm không bằng một nụ cười của nó, nếu mà thằng nhóc ấy ở đây thì đảm
bảo sẽ chết ngay tức khắc trước nắm đấm của hắn. Ken thở mạnh, không
gian trong xe nóng lên từng độ,... rồi hắn đạp mạnh cửa ra ngoài.

- Rầm!- Khung cửa bị hắn đạp tung đến nỗi long hẳn. Hắn bước ra và đi thẳng.

May mà Ken đã kiềm chế, không thì chắc hắn đã cho em biết thế nào là trò chơi tốc độ, hắn đã định dùng hết công suất của bộ máy chiếc xe đua này để “hóng gió”, nhưng lại không muốn em bị đứng tim nên đành thôi. Vẫn
là hắn quan tâm tới em. Mà việc hôm nay, may mà hắn phát hiện kịp thời,
không thì em tèo rồi, bọn Devils mà biết được thì đi đứt, kể cả hắn có
trong tay mọi quyền hành.

*

* *

Trước mặt Arrow là một người phụ nữ rất quyến rũ, cô ta đã chờ hắn từ
rất lâu. Chiếc váy bó sát người không hợp để diện lúc này, Arrow chúa
ghét những loại con gái ăn mặc hở hang.

- Chào!- Ruby đứng dậy và cười nửa miệng.

- ...- Arrow phớt lờ, hắn vẫn đang nghĩ về Moon, sẽ cho con quỷ cái này
10 phút rồi hắn trở về để đón em, chắc em cũng đã thả thằng nhóc đó ra.
Thực tế kế hoạch của Moon đều được Arrow “bảo kê” vì hoàn toàn bí mật,
chỉ do em sơ suất nhắn tin cho Luci bằng máy của mình.

- Thật là bất lịch sự nếu ngồi trước khi phụ nữ được mời- Chất giọng quyến rũ như tiếng nhạc dương cầm của Ruby cất lên.

- Cứ đứng đấy!- Arrow không cho phép cô ta ngồi mặc dù đây không phải nhà hắn. Cô ả là gì mà dám ăn nói hỗn láo với hắn như thế.

- Sẽ có một ngày Arrow phải hối hận vì những điều đã nói đấy!- Cô ta bật cười - Ta là Ruby!

- Ngay cả phụ nữ ta cũng dám đánh!- Arrow dùng chiếc mũi tên ở trên bàn
phi thẳng trúng hồng tâm trên bậc cửa phong, trên quãng đường 5m, chiếc
mũi tên đã lao qua mặt Ruby một cách nghệ thuật. Arrow đe dọa bằng cả
ngôn ngữ, giọng nói và hành động, hắn thừa biết bộ óc kia đang toan tính những gì.

- Oh! No! Vậy thì chỉ sợ chú em bị anh trai ghét bỏ thôi! Haha!- Ruby luôn tự tin trong câu nói.

- Đừng ảo tưởng như thế cô gái!- Arrow cũng chẳng kém cạnh gì. Đúng là
cô ả rất đẹp, khuôn mặt toát lên vẻ thông minh sắc sảo, khá phù hợp với
cái vị trí mà cô nàng ao ước, nhưng việc tự tin quá như thế là không cần thiết.

- Tại sao lại ảo tưởng trong khi ta có thể đạt được!- Ruby để lại vệt
son trên ly rượu vang cô vừa uống, sau đó cô ta chuyển vị trí con Hậu
lên trên vị trí của con Vua- đá con tốt ra- trong bàn cờ thủy tinh. Hằng ý sâu sa đó, cô muốn gửi ngắm rất nhiều tham vọng, con tốt ấy, không
phải Arrow- vì đố cô ta dám có ý đó, mà cũng không phải những người thân cận của Ken, có thể Arrow hiểu điều đó.

- Con Mã có thể đi lối mà con Hậu không bao giờ được phép đi- Arrow
cười đểu, hắn có nhiều vây cánh mà trong số đó có con Mã. Phải có sự
đồng thuận của Arrow thì con đường của Ruby mới dễ dàng như trải thảm
sẵn.

- Chúng ta sẽ hợp tác chứ?- Ruby lại gần và xòe bàn tay trước mặt Arrow.

- Không! - Arrow thẳng thừng, dù có chút đố kị về chức quyền, nhưng hắn không từng nghĩ sẽ liên kết với bất kì ai hay tổ chức nào làm ảnh hưởng đến quyền lợi của Ken.

- Con tốt này sẽ thuộc về Arrow, còn con Hậu trong bàn cờ vua này sẽ nằm trong tay ta! - Ruby mỉm cười đầy khát vọng.

*

* *

Arrow không trả lời, hắn sực nhớ ra cái người phụ nữ mà hắn thấy ở đôi
mắt Moon nên hắn về luôn. Khi về tới trại giam thì đã không thấy Moon
đâu.

Ở phong trà của cô nàng Ruby, hắn nhìn thấy tên một thư kí là Jenny, làm hắn thấy quen quen, cái tên trùng hợp với người phụ nữ đó chăng?

Dùng phần mềm quản lý nhân sự của Devils, hắn nhập từ khóa tìm kiếm
“Jenny”. Nhớ ra rồi, hình như đó là một phụ nữ đã từng chăm sóc cho chị
gái hắn. Sau khi đã tìm cẩn thận, Arrow không tra cứu được thông tin về
người ** nuôi đó, kết quả cho bảy người thuộc tổ chức Angels và cả
Devils, không có chức vụ chăm sóc trẻ. Lạ thật, sao lại không tìm thấy,
hắn mất thêm thời gian tìm về những người đã chăm sóc người chị gái,
nhưng đành thất vọng vì đã bị xóa dữ liệu. “Jenny”, kể mà hắn biết chính xác tên của người phụ nữ đó là “Renny” thì sẽ biết được “Ai là Moon?

Ông Peter nở một nụ cười mãn nguyện, cuối cùng thì ông đã tìm được người cần gặp. Câu chuyện mà ông thường đem ra để kể cho đám học trò nay đã
có nhân vật cụ thể, cô gái hôm nay ông đã gặp chính xác là con gái của
Renny. Từ ánh mắt, mái tóc đen, tới những cử chỉ đều cho ông một cảm
giác quen thuộc. Không ngờ họ lại thành một đôi, Trac và Renny, cô gái
ấy có cái dáng người manh mảnh giống bố - Trac nên ông đoán vậy.

Cậu chuyện ông thường hay kể với các thế hệ học trò, đó là tình đoàn kết và long thương người- một sức mạnh, cũng là kinh nghiệm ông đúc kết.
Ngày ấy khi còn là chỉ huy của trung đoàn AKa31, ở cái tuổi 42, ông
ngưỡng tưởng mình đã rất trưởng thành và dày dạn kinh nghiệm chiến đấu,
thế nhưng ông lại phải nhờ một cô gái chỉ hơn 15 tuổi dạy cho một bài
học.

FBI cử ông thực hiện một phi vụ chống đối lại vụ cướp nhà băng của
Devils. Quân địch không đông, chỉ gồm có 1 chàng trai và một cô gái. Ông Peter cười khẩy, trông họ giống chú cháu hơn là một cặp đôi thi hành
nhiệm vụ. Sau phi vụ ấy, ông mới có đôi chút thông tin về người đàn ông
đó, tên là Trac, 30 tuổi, kém ông những hơn 12 năm kinh nghiệm, trông
người đó gầy gầy mà kiêu căng, suốt này bắt bẻ nhóc con đi theo sau-
Renny. Họ không cho ông ấn tượng ban đầu, vì cũng giống ông, chàng trai
kia có phần ngạo mạn và bảo thủ, còn cô gái thì giống với nữ sinh trung
học, rất đỗi bình thường. Xét về mặt trình độ thì đúng là ông và mấy
người trong chuyên án hơn hẳn tên Trac đó, ấy thế mà còn đèo theo một
con nhỏ ngố tàu.

Renny được Devils cử đi làm hậu việc cho Trac, giống như người giúp việc, nhưng hôm ấy Renny đòi xin theo để mua một%2

Ông Peter nở một nụ cười mãn
nguyện, cuối cùng thì ông đã tìm được người cần gặp. Câu chuyện mà ông
thường đem ra để kể cho đám học trò nay đã có nhân vật cụ thể, cô gái
hôm nay ông đã gặp chính xác là con gái của Renny. Từ ánh mắt, mái tóc
đen, tới những cử chỉ đều cho ông một cảm giác quen thuộc. Không ngờ họ
lại thành một đôi, Trac và Renny, cô gái ấy có cái dáng người manh mảnh
giống bố - Trac nên ông đoán vậy.

Cậu chuyện ông thường hay kể với các thế hệ học trò, đó là tình đoàn kết và long thương người- một sức mạnh, cũng là kinh nghiệm ông đúc kết.
Ngày ấy khi còn là chỉ huy của trung đoàn AKa31, ở cái tuổi 42, ông
ngưỡng tưởng mình đã rất trưởng thành và dày dạn kinh nghiệm chiến đấu,
thế nhưng ông lại phải nhờ một cô gái chỉ hơn 15 tuổi dạy cho một bài
học.

FBI cử ông thực hiện một phi vụ chống đối lại vụ cướp nhà băng của
Devils. Quân địch không đông, chỉ gồm có 1 chàng trai và một cô gái. Ông Peter cười khẩy, trông họ giống chú cháu hơn là một cặp đôi thi hành
nhiệm vụ. Sau phi vụ ấy, ông mới có đôi chút thông tin về người đàn ông
đó, tên là Trac, 30 tuổi, kém ông những hơn 12 năm kinh nghiệm, trông
người đó gầy gầy mà kiêu căng, suốt này bắt bẻ nhóc con đi theo sau-
Renny. Họ không cho ông ấn tượng ban đầu, vì cũng giống ông, chàng trai
kia có phần ngạo mạn và bảo thủ, còn cô gái thì giống với nữ sinh trung
học, rất đỗi bình thường. Xét về mặt trình độ thì đúng là ông và mấy
người trong chuyên án hơn hẳn tên Trac đó, ấy thế mà còn đèo theo một
con nhỏ ngố tàu.

Renny được Devils cử đi làm hậu việc cho Trac, giống như người giúp
việc, nhưng hôm ấy Renny đòi xin theo để mua một số thứ cần thiết, Trac
không đồng ý, nhưng khi lên xe Renny đã có mặt trong đó từ lúc nào, nên
đành cho cô gái đi cùng. Chính nhờ cô gái mà kế hoạch của Trac mới thành công.

Nhà băng thực chất là kho chứa tiền của một sòng bạc được chính phủ cấp
phép hoạt động, mỗi ngày casino này thu hút những đại gia tiền tỉ, và
gái chân dài. Sau mỗi đêm, chủ sòng bạc thu được số tiền lên tới 10 con
số đô la mĩ, nên phải có một ngân quỹ để chứa đựng số tiền đó. Ngày ấy
hệ thống camera không thể hiện đại như bây giờ nên Trac đã lợi dụng
nhược điểm đó mà kế hoạch ăn cắp tiền mặt. Vị trí của Trac trong Devils
không mấy người biết tới, phi vụ này cũng chỉ là một trong số hàng trăm
cuộc “chôm” hàng của Devils, nếu Peter không nhầm thì Trac chỉ ở
Devils.2. Trac có một núm đồn tiền rất duyên, giống với cô gái hôm nay
ông gặp nên Trac đúng là bố con bé, còn ánh mắt trong sáng của Renny thì không thể lẫn vào đâu được, thoạt nhìn ông còn nhầm tưởng con bé là
Renny nên đã gọi nhầm.

Đúng 12 giờ đêm, khi các sảnh ở casino trở nên đông đúc, hàng tá các đại gia chơi bài ăn tiền đang say sưa với cái trò đỏ đen, cũng là giờ hoạt
động của Trac. Trac vào cùng Renny, ở đây, hầu hết nam giới đều mặc vest tối màu hoặc áo sơ mi, thì Trac đành phải chơi trội màu áo trắng vì cô
gái chưa đủ tuổi để vào sòng bạc hợp pháp này ăn mặc quá đỗi cứng nhắc.
Những cặp chân dài thì tiết kiệm vải hết mức có thể, trong khi Renny cố
lắm cũng chỉ mặc như một buổi Party bạn bè. Trac bảo kê cho cô nhóc với
tư cách là người giám hộ, Renny được đóng vai là một tiểu thư, nhân dịp
sinh nhật thứ 16 muốn thử cảm giác được làm người lớn nên rúc vào chốn
xa xỉ để biến 15 nghìn đô thành tờ ngân phiếu 1 tỷ. Còn Trac chính là
người giúp cô tiểu thư thực hiện ước mơ đó. Mặc bộ đồ quá nổi như vậy,
nếu là kẻ xấu chẳng khác nào lậy ông con ở bụi này, nên Trac và Renny đã qua mặt được đội trinh thám. Trong khi đó ông Peter cùng đồng đội đi
tìm những kẻ tình nghi theo cảm tính và kinh nghiệm. Trac không cho phép có một sai sót nào, bởi nếu bị phát hiện, thì trách nhiệm sẽ quy hết
lên đầu mình, và còn thêm một tội là xúi giục trẻ vị thành niên. Renny
ngốc nghếch đâu có biết gì, những quân bài xanh đỏ cô còn chưa biết luật chơi, cô có chút hối hận khi đã nhập cuộc. Toàn là Trac chơi bài, còn
cô chỉ biết xuất bài và lượm tiền về nên âu cũng được coi là suôn sẻ.
Sau một giờ thì khoản tiền “vốn” của Devils đã bị vơi bớt, Trac đánh
động cho Renny biết, nên dừng trò chơi tại đây và thi hành nhiệm vụ.
Không thể cho một cánh tay thừa thãi theo mình, Renny sẽ chỉ gây rắc rối và vướng bận cho Trac thôi, người Devils tuy rất độc ác, nhưng đối với
đồng đội, dù cấp bậc có chênh lệch cũng không đẩy nhau vào chỗ chết, nên Trac không đành để cô gái ở lại, vậy nên đành phải gửi cô nơi WC.

- Cô vào đây và đợi tôi, nếu sau 30 phút không thấy tôi vào gọi thì tự động ra về!

- Nhưng… - Renny sẽ chỉ còn một mình.

- Khi ra sẽ không bị kiểm tra thẻ căn cước đâu! – Trac quay lưng và đi.

- Khoan! Đợi đã! - Renny trông thật tội nghiệp, đôi mắt cô luôn sáng và rất trong.

- Gì? - Trac cọc cằn, người Devils luôn khinh người, và Renny chẳng có gì để người ta kính trọng.

- Nhưng cháu sẽ phải đợi trong nhà vệ sinh nam ạ?- Renny thấp hơn Trac
những hơn một cái đầu, chắc ở cả cái sòng bạc này cô là người lùn nhất,
Renny ái ngại.

- Thế không cô nghĩ tôi vào nhà vệ sinh nữ gọi cô ra à? - Người Devils luôn ích kỉ như thế đấy.

- …- Renny không nói gì hơn, cô cũng quen bị người ta chèn ép, cô hiền
quá chăng? Liệu Trac có đến tìm cô không, kế hoạch lớn như thế mà chỉ
một mình thực hiện có suôn sẻ được? Thực chất cô đòi Trac đi là vì lo
cho Trac bị làm sao, cô rất giàu tình thương nên dù mới làm việc cho
Trac chưa đầy một tuần đã quan tâm đến.

- Chọn phòng cuối cùng ấy! – Trac mặc định.

- Dạ!- Hic, vậy là Renny sẽ phải vào trong nhà WC dành cho người khác
giới và ngồi tạm một phòng, rình cho khi nào phòng cuối cùng không có ai thì lẩn vào đợi. Trac nói rồi thì phải theo thôi.- Chú đi cẩn thận!

Trac không nói gì và đi luôn. Rách việc quá, mang tiền ra rồi lại qua
đón con nhỏ đó, hay là để nhỏ tự về, nhưng đã bắt nhỏ đợi ở nhà vệ sinh
nam rồi thì… đúng là phụ nữ luôn rách việc.

*

* *

Ông Peter lúc này đang rửa tay trong nhà vệ sinh, có vài người nam giới
trong đó. Cánh cửa mở rồi lại đóng, ba lần mới có người bước vào. Renny
vì sợ ở ngoài sẽ bị trêu chọc đành phải yên thân vào trong.

- Cô làm gì ở đây?- Một vài người vừa bước ra cửa phòng con trong khu vệ sinh nam quát lớn.

- Dạ dạ!- Mất mặt quá, Renny cúi gằm mặt, nếu giả vờ là lao công thì vô lí, nhân viên ở đây đều mặc đồng phục và có dụng cụ nghề.

- Xéo!- Đối với những ai ở đây thì Renny quả thật vô duyên - Ở cái tuổi
trẻ măng như thế chúng ta thường tò mò về giới tính nên nhóc vào đây hả? - một lão già trông có vẻ đã phê phê cười đùa.

- Hay là vào gặp bạn trai? Haha !- Ông Peter thêm vào, ai cũng muốn đuổi Renny ra.

- À ha, nhà vệ sinh bên kia đông người quá, cháu… dạ… - Renny nhanh trí
dùng hành động để chữa cháy, cô lấy hai tay ôm bụng và nhăn nhó.

- Mót quá ha ?- Cả phòng được mẻ cười lớn, thôi cũng đã vào trong phòng rồi, nên Renny cũng bớt ngượng.

Ngồi trong phòng mà chờ đợi, Renny rất lo lắng. Renny có dáng người nhỏ
nhắn, cô là người của Devils nhưng không từng làm việc ác, và cũng không phản bội Devils. Cô có một đôi mắt sâu màu đen, mỗi khi nhìn vào đó ta
có thể gửi ngắm phiền muội và trở nên vui vẻ ngay. Renny tốt bụng nên
thường hay bị bắt nạt. Cô là trẻ mồ côi, lớn lên thiếu vắng tình thương
cha mẹ, nhưng cô không bị đối xử tàn bạo, vì gia đình cô đều một lòng vì Devils, nhưng có vẻ như ông trời phụ lòng người tốt nên những việc làm
của cô đều bị người khác cướp công, vậy ra mãi mà cô vẫn chưa lên được
Devils.1. Tuy rằng suy nghĩ ở tuổi 16 này còn trẻ con, nhưng Renny mong
muốn sau này con mình sẽ có một vị trí trong Devils, ước mơ này là quá
xa vời đối với một cô gái tay trắng Renny.

Do đây là sòng bạc được bảo hộ của nhà nước nên phần an ninh không thể
bằng các sòng bạc tư nhân, và tiền mặt thường được quy ra mệnh giá lớn
để xung công quỹ 30%, chỉ cần lấy số phần trăm đó trong vòng 2 tháng gần đây là đủ. 15 nghìn đô lúc nãy Trac đã vung tay để thua lỗ, giờ là lúc
để lấy lãi gấp bội. Hệ thống Camera có nhiều hạn chế, Trac đã khai thác
thông minh để đút túi một số tiền khủng lồ gọn gàng trong túi xách, bề
ngoài ta sẽ nghĩ là một quý ông nghèo, chỉ có vài ba đồng tiền lẻ mới
lần đầu vào chơi nên giữ khư khư só tiền vô giá trị ở đây. Nhìn thử xem, những đại gia thì thường chỉ có tập chi phiếu mang theo cất giữ trong
túi ngực. Đồng hồ đã lệch 3 phút so với giờ hẹn, Trac không nghĩ Renny
vẫn chờ đợi vì đã là người của Devils thì luôn đúng giờ và chủ động nên
có khi Renny đã tự ra ngoài. Trac không nghé vào WC nữa. Trac cũng không ưa gì một con nhỏ bắng nhắng, nên sau dịp này sẽ định đổi người hậu
cần.

Renny ngủ quên lúc nào không hay, khi mở mắt đã quá một tiếng giờ hẹn,
không thấy Trac quay lại, Renny lo lắng, việc ra khỏi sòng bạc này chỉ
dễ dàng nếu cô đi theo sau Trac, cô nghĩ thế vì nếu có một người đàn ông đi cạnh luôn có thể an tâm, nhưng điều cô lo hơn là không biết Trac ra
sao. Cô vẫn ngồi yên ở căn phòng giữa này, hay là do cô quên không đợi ở phòng cuối nên Trac đến mà không thấy đâu nên đã ra về rồi. Bạo dạn,
Renny đánh liều đi ra. Rất nhiều người đổ ánh mắt về phía cô gái non nớt này, Renny chỉ cố gắng đi nhanh ra khỏi đây. Vừa thoát khỏi cô đã đi
vòng quanh để tìm Trac. Đằng xa có tiếng động, và ngay trước bước chân
cô, là chiếc đồng hồ của Trac. Renny hốt hoảng chạy tới, mặt cô nóng dần theo từng bước chân.

- Mày láo nhỉ ?- Ông Peter và chuyên án đã tóm được thủ phạm, ông đã
nghi ngờ cô gái trong nhà vệ sinh đi cùng tên trộm này nên đã thành công trong việc bắt quả tang hành vi phạm pháp của Trac.

- …- Trac lì lợm và không nói gì, bị hai gã FBI ghì chân ép phải quỳ, khuôn mặt đã có thêm những vết bầm tím.

Renny không đủ khả năng để xoay xở tình thế này, cô nấp vào một chỗ nhưng lòng không yên.

- Ta cũng đã bắt được đồng bọn của mày rồi !- Ông Peter nở một nụ cười
ngạo mạn, ông chỉ đang gây hoảng tâm lí của kẻ tội tù, nhưng không mấy
làm Trac hoảng- Con nhỏ đó có khi giờ này đã khai hết ra rồi.

Renny sợ rằng Trac lo cho mình, chứ cô không lo sẽ lộ kế hoạch, vì Trac
đâu có nói cho cô biết kế hoạch cũng như vị trí gửi tiền về.

- Thích làm gì nó thì tùy !- Trac thản nhiên trả lời, đúng thôi vì đâu
có quan hệ gì với Renny, cô ta đi theo thì phải chịu trách nhiệm bản
thân, dù sao đã giúp cô ta ẩn mình vào nhà WC an toàn, tại cô ta không
biết bảo vệ mình thì chịu thôi.

Renny tốt bụng tìm cách cứu người đồng hành, cô ném một cục đá trúng vào nóc xe cơ động, khiến nó kêu tá hỏa bởi loa chống trộm.

- Cứ tưởng bọn mày tài giỏi lắm, không ngờ cũng chỉ nói mồm- Trac đoán
ngay ra là Renny. Thà rằng cô ta lo chạy về còn hơn là ở đây tìm cách
ứng cứu mình, có khi lại chuốc thêm tai họa, vì Trac tin sẽ tìm được sơ
hở để chốn thoát.

Ông Peter điên tiết và quất roi vào người Trac, vừa chạm vào da thịt đã
bật máu. Renny hoảng loạn trong khi một trung sĩ FBI đang dò tìm nguồn
ném cục đá.

- Chị ơi! - Một đứa bé tội nghiệp không biết từ đâu có mặt ở đây, trông
nó rách rưới với mấy đồng bạc lẻ có trong cái mũ lưỡi trai ngả màu.

Điều đó đã giúp FBI tìm ra chỗ của Renny một cách dễ dàng. Bắt nốt nghi phạm này là ông Peter đã hoàn thành nhiệm vụ.

Trac đã nhanh trí dùng súng trên túi buộc bụng của một tên FBI hớ hênh,
bắn một phát gãy đôi còng số 8, tranh thủ bất ngờ xô ngã một ông Peter
và tẩu thoát.

Phần còn lại chỉ cần Renny coi đứa trẻ là con tim rồi tìm đường thoát
thân, nhưng một người như Renny thì không thể làm điều đó. Cô nhóc chỉ
biết khom người khi bị chĩa súng. Do Renny mới là nghi phạm chưa có bằng chứng trực tiếp phạm tội và còn quá trẻ nên FBI không thể dùng cực
hình. Và thằng bé con cũng bị bắt lên đồn, với lí do bán cần sa. Để chắc ăn, ông Peter quyết định mang túi tiền và hai đứa trẻ về cục cảnh sát,
còn Trac ông sẽ xử sau, không thì ngộ nhỡ con nhỏ này chuồn mất thì ông
lỗ to. Rồi chờ tên kia đến giải cứu đồng đội và tóm gọn luôn.

Trên xe ông Peter và những đồng sự đều lặng yên, chỉ riêng nghi phạm là
nói không ngừng, hay thật, sắp vào trại giáo dưỡng mà cô gái kia còn có
thể quan tâm tới người khác. Renny hỏi han đứa bé bằng tình yêu thương
của một người chị dành cho đứa em nhỏ, em bé kia đói quá nên cũng chỉ
trả lời được vài câu, giờ vào cục cảnh sát, sẽ có ai kiếm tiền đem về
cho người bố nghiện rượu ham cờ bạc của em đây.

- Trật tự đi !- Một viên cảnh sát yêu cầu, cần phải yên lặng để tìm ra tung tích của tên thanh niên đó dù đang ở trên xe.

- Chúng tôi đói và chúng tôi cần được ăn!- Renny lên tiếng, cô có thể
chịu được nhưng đứa trẻ thì không, vậy nên cô quyết định nếu được cho ăn sẽ nhường hết cho đứa trẻ.

- Đòi hỏi nhỉ ! - Ông Peter ném chai nước lọc về phía Renny, cô bé còn
lóng ngóng không bắt lấy được, khiến chai nước va thẳng vào cửa kính,
làm nó vỡ vụn. Renny đã dùng tấm lưng mình che cho đứa nhỏ khi ôm trầm
lấy nó. Đúng là cô hậu đậu nhưng khi có ai gặp nguy hiểm thì cô sẵn sàng giúp đỡ bằng mọi giá, thế nên đã có một mảnh sành cắm vào lưng của
Renny, máu bắt đầu chảy, cô rất gan dạ, không hề kêu thành tiếng mà vẫn
gượng cười để đứa trẻ không hoảng. Lỗi là của ông Peter nhưng ông không
thèm xin lỗi, cũng không mảy may quan tâm.

Renny tội nghiệp cố gắng đứng dậy và ngồi sang bên phải để tránh những
mảnh vụn khác. Đứa trẻ bắt lũ người lớn đưa bông băng để nó tự giúp
Renny, vậy thôi tổ chuyên án đành ưng thuận, nếu không thì rách việc
đây. Đứa trẻ tinh mắt đã nhận ra Trac đi xe máy đuổi theo đằng sau và nó nói thầm cho Renny. Nhưng Renny cũng không có ý định trốn thoát, cô e
rằng Trac sẽ lại bị bắt và tội còn nặng hơn, dù sao vị thành niên như cô gánh tội cũng vẫn hơn.

Thú thực thì có ai muốn cứu cô đâu, Trac chỉ là chưa từ bỏ khoản tiền
lớn nên bám sát theo xe cảnh sát. Sau khi đã cải trang cùng cách đi xe
lành nghề thì hiện tại Trac vẫn chưa bị phát hiện.

- Chị có dám nhảy từ cửa xuống không ?- Đứa trẻ nghiến răng nói nhỏ nhẹ và không để Renny phản đối.

- Tên gì ?- Ông Peter lúc này tham vấn Renny để hoàn chỉnh hồ sơ phạm
tội, ông và một người nữa có trách nhiệm ghi chép để mắt tới chỗ cô.

- Dạ ! Renny !

- Cả họ và tên ?

- Cháu không có họ !- Thực tế Renny không muốn nói, có gì hay mà bêu xấu họ của mình lên bản án.

- Họ tên cha mẹ ?- Ông Peter đoán đây là một đứa trẻ bị bỏ rơi.

- Dạ, cháu không có- Không phải bị bỏ rơi, mà là họ đều đã mất.

- Do không được giáo dục nên mới đi ăn trộm à ?- Ông Peter khinh miệt,
ông cho rằng những đứa trẻ không có cha mẹ hoặc cha mẹ không gương mẫu
đều là kẻ bỏ đi, láo toét.

- Cháu không ăn trộm !- Trac là người thực hiện chứ Renny đâu có tham
gia, chỉ là cô đi cùng, nếu như Trac bị thương cô sẽ băng bó giúp, vậy
thôi.

- Thế thì là cái thằng đó, mày chắc chỉ tiêu tiền thôi nhỉ ?- Ông Peter cười khẩy.

- …- Renny không nói gì, khoản tiền này sẽ được Devils sử dụng, cụ thể
dùng để làm gì thì cô không rõ, có thể là phục vụ mục đích phi pháp,
cũng có khi lại đem dùng để nuôi lũ trẻ ở trại trẻ mồ côi. 14 năm sống ở đó đã cho Renny những kí ức không mấy êm đẹp, hay có thể được dùng để
tiêu vào vấn đề gen sinh học, hoặc thuốc men. Cô còn nhớ hồi cô mới 15
tuổi, một vài lần được chăm sóc cho con gái của ông lớn, Devils đã tốn
rất nhiều tiền để nghiên cứu ra hoocmon phát triển tối đa để sinh ra hai đứa trẻ sau đó, hiện thời có lẽ bé gái ấy đã lên bốn, còn có hai bé
trai một người đã đầy năm và người kia vừa mới sinh. Sau vụ này nếu
thoát ra, cô sẽ xin được chăm sóc cho bé gái mắc nhiều thứ bệnh đó, vì
cô thương bé gái ấy lắm, còn nhỏ mà đã phải chịu biết bao nỗi đau thể
xác của căn bệnh ung thư ác quái.

- Két !- chiếc xe ô tô phanh gấp, có chuyến tàu đêm lúc này, thằng bé con đã tính toán đúng đây là cơ hội để trốn thoát.

Thằng bé nắm lấy tay của Renny, nó chạy nhanh tới khung cửa vừa bị vỡ,
thả tay ra và nhảy luôn xuống, sau đó gọi Renny nhanh chóng. Giấy tờ bị
rơi do quán tính nên mất vài giây để trấn tĩnh, may thay Trac có mặt kịp thời làm tất cả không chú ý đến hành động của Renny, cô nhảy vội xuống. Bốn người FBI ngó ra nhìn Trac nên khi nghe thấy tiếng động và quay lại thì Renny đã biến mất.

Tiếp đất, thằng bé không cho Renny thời gian thở, lập tức kéo cô chạy vào bụi dậm, sau đó đi sâu vào để FBI khó tìm được.

- Dừng lại đi em ! Còn chú ấy nữa, hay em chạy đi để chị quay lại !-
Trac còn đang bị thương, nếu giờ có thoát ra được thì cũng khó lòng mà
trình báo với tổ chức. Từ bảy ngày nay cô toàn đem tới rắc rối cho Trac
nên không đành để thêm một điểm trừ cho mức điểm tính trình độ của Trac.

- Chị điên à, nếu quay lại giờ này thì chỉ có rúc vào hang cọp, ăn cơm
tù không ngon như chị nghĩ đâu, không phải vì chưa đủ tuổi công dân mà
chúng không dám hành hạ đâu, lũ FBI khốn lắm - hóa ra thằng bé am hiểu
việc tù túng quá.

- Nhưng không thể để chú ấy bị bắt !

- Chị thì giúp được gì cơ chứ, mấy người kia toàn tên đô con, chỉ cần
nắm đấm của cái lão đứng đầu ấy thôi đảm bảo chị nhập viện 2 tháng rồi,
nghe em đi.

- Không ! Em về đi, cảm ơn em đã cứu chị, Renny rút mấy tờ tiền dúi vào tay nó, cô cho hết số tiền ‘‘vốn’’ còn lại.

- Sao chị có nhiều tiền thế ? - Thằng bé cần tiền, nhưng nó không cam
tâm để người chị này không có một xu sau khi cho nó một khoản tiền lớn.
Hay là chị ta muốn đẩy trách nhiệm cho nó nếu bị tóm lại.

- Nghe chị này em, số tiền này chị không biết có nên đưa em không, nhưng hy vọng đủ để em sống tốt, chị biết em bán ma túy, chị không đủ quyền
để khuyên bảo em, nhưng em ơi, đừng làm thế, vứt hết đi, nếu em có người thân hãy đưa số tiền này để họ làm ăn hợp pháp. Chị không cần tới…-
Renny nhìn nhóc con bằng ánh mắt trìu mến và chân tình.

- Nhưng cha em là kẻ nghiện rượu !- Nhóc con tin Renny là người tốt,
không hoài nghi gì hơn. Đôi mắt Renny cho thấy sự thánh thiện của cô, dù ánh đèn hiu hắt nhưng nó luôn rạng ngời.

- ...- Renny nghĩ một lúc- em không tin vào bản thân mình à, em có thể
sử dụng vào việc làm tốt, chị tin là thế, tuổi tác không nói lên được
điều gì đâu- Nói rồi Renny quyết định quay lại cứu Trac.

Bìa rừng rất rộng nên hai viên cảnh sát được lệnh tìm Renny và thằng
nhóc khá vất vả, còn ông Peter cùng một người nữa lo việc bắt tên tội
phạm khôn ngoan kia.

- Thôi, đi theo em, chị không rành đường ở đây nên hãy bám sau em- Thằng nhóc quyết định giúp Renny thay vì ôm bó tiền chạy về nhà. Cho và nhận
là hai điều không thể tách rời trong cái xã hội này. Nó không muốn mắc
nợ ai hết.

- Không, chị không chắc là cứu được chú ấy nên chị sợ sẽ liên lụy tới em.

- Trời ạ, em sợ rằng không có em thì chị bị bắt thôi chứ em vào uống trà ở cục nhiều lần quá rồi. - Thằng bé một khi đã định giúp Renny thì sẽ
giúp bằng được- Em không thích chị đỡ cho em mảnh sành ấy, nên em muốn
trả lại cho thằng cha FBI, thôi nhanh lên!- Nói rồi thằng nhóc nhanh như sóc.

Trac lượn xe vòng quanh, trêu ngươi hai tên cớm, xe máy tiện dụng để
dùng lúc này hơn là cái xe to con kia, ông Peter và cộng sự chạy đuổi
theo mà thở hổn hển. Cho đến khi đoàn tàu chạy qua, ông mới lên xe và
lao thẳng theo chiếc xe máy, người còn lại ở ngoài đề phòng Trac bỏ xe
chạy sẽ kịp thời đuổi theo. Renny đâu có được quan tâm, đối với Trac thì số tiền kia quan trọng hơn mạng sống của con nhỏ.

Sau mấy hồi mèo đuổi chuột, Trac vẫn chưa thể hành động, mồ hôi ra xót
tấm thân, nếu phi vụ này không hoàn thành thì đi công toi, có khi lại bị xuống chức.

Renny và thằng nhóc đã xuống đường mà hai người truy đuổi không hay
biết, cả hai đều không nhìn thấy Trac và con xe, chỉ thấy bóng một viên
cảnh sát phía xa xa.

Ông Peter dồn con Ford lại dần hơn chỗ Trac, ông mạnh tay nhấn ga thẳng
vào đuôi xe khiến Trac hơi mất tay lái, nếu trốn thoát lúc này thì Trac
có thể, nhưng lòng tham không cho phép. Trac đã có dấu hiệu mệt mỏi.

Vòng lại, thân xe máy dễ dàng thực hiện hành động này hơn ô tô nên Trac
dẫn trước ông Peter một đoạn 10m. Khi lùi tới chỗ đường ray thì gặp
Renny và cậu nhóc. Không có thời gian để dừng lại, Trac tiếp tục đi, quá vô tình.

Renny không cho đó là sự phản bội, cô nghĩ người cấp trên có quyền bỏ
mặc kẻ dưới, mặc cho thằng nhóc lên tiếng **** rủa Trac, cô vẫn phải
đứng ra xen ngang đường của ông Peter.

- Két!- Ông Peter dừng lại khi đèn pha chiếu sáng đôi mắt Renny, cô nằm ngục ngay dưới chân bánh xe.

Ông Peter đánh lái đuổi theo tên kia, nhưng sau khi đi
được 20 m thì lùi lại. Ông đã dừng kịp thời sao con nhóc lại ngất được,
hay nó bị sốc vì sự cố quá bất ngờ.

Ông xuống xe và chạy lại chỗ Renny, ngay tới một vết trầy xước cũng
không có mà lại nằm ngục như thế, ông ấn ngón trỏ vào nhân trung của
Renny, khiến cô thở hắt ra.

- Đồ khỉ! - Ông Peter biết cô giả vờ để ông tốn thời gian trong khi
tên đồng bọn có dịp chạy, rồi ông tóm ngay Renny xách cô lên xe và mở
một bên còng số tám để khóa vào khung sắt gắn vào xe. Thằng nhóc con đã
biến mất tiêu, nó không phải là người của Devils, nên để cho cảnh sát
địa phương xử lí, nhiệm vụ của ông không có việc đó. Chiếc túi tiền màu
đen vẫn còn, ông tiếp tục lái xe đi tìm tên còn lại, ba người trong
chuyên án của ông rồi sẽ quay lại tìm họ sau.

- Mày ngu quá con ơi?- Renny chỉ lớn hơn con trai của ông vài tuổi,
nên ông xưng hô như vậy, vừa lái xe, vừa có chút tò mò về những hành
động được cho là kì quặc của con bé. Từ trước tới giờ ông chưa từng định hy sinh mạng sống của mình để giải thoát cho đồng đội như thế, lúc vừa
rồi con bé quả thật liều, chiếc đèn pha lóe sáng, ông mà không dừng kịp
thì là nó chết ngay tức khắc, máu me be bét nữa chứ.

- Ngu gì ạ?- Renny luôn lễ phép.

- Mày nghĩ có mấy mạng mà cả gan dám vuốt mặt tử thần, xe mà không
phanh thì chết rồi ấy. - Ông Peter đánh giá Renny không phải những đứa trẻ *******, cô ăn nói nhỏ nhẹ và kính trọng người khác.

- Nhưng cháu vẫn sống mà... hì hì!- Renny cười, cô không biết vào tù
rồi sẽ ra sao, bị tra tấn rồi như tế nào nữa nên không mấy lo sợ. Nhìn
mấy người FBI trông không đầu gấu như người ở Devils nhiều nhiều.

- Thế nếu chết rồi thì sao? - Cách nói chuyện của Renny càng làm ông tò mò.

- Cháu chưa chết nên cháu không biết được! - Renny tốt bụng đâu có lí do gì để lí giải cho hành động liều lĩnh của mình.

- Ta đang giả sử cơ mà!- Ông Peter tỏ ra khó chịu, sao trên đời vẫn còn những người như thế này nhỉ ?

- Thì lúc ấy cháu chết rồi sao còn cảm giác gì nữa…- Ông Peter nhìn vào tấm gương chiếu hậu, đôi mắt Renny sáng ngời.

- Mày yêu thằng đó hả ? Không thế thì sao có chuyện cứu nó ?- Ông Peter bác bỏ ý kiến có người quá tốt, hẳn phải xuất phát từ mục đích gì đó
mới khiến con bé làm thế.

- Chú ấy già thế thì ai thèm, cháu mới chỉ là trẻ con thôi. Chẳng qua là cấp trên của cháu- Renny trả lời vô tư.

- Lũ Devils chúng mày có mà chà đạp lên nhau để sống, làm đếch có chuyện tốt đẹp thế - Đây là lần đầu tiên ông Peter nói chuyện với phạm nhân
nhiều như thế.

- …- Renny không nói gì, chỉ quay mặt đi. Ông nói đúng, nghe đâu cũng
vì tham quyền tước mà người Devils thế hệ trước đã đẩy cha mẹ cô vào ngõ cụt, dẫn tới cái chết thảm hại của họ. Cô lúc ấy lên ba, được họ gửi
vào cô nhi viện, không người thân thích.

Ông Peter thấy có nét buồn trên khuôn mặt con nhóc, nên đổi chủ đề :

- Ở trên nóc có đồ ăn đấy, đứng lên với là tới ! - Dù vẫn chăm chỉ tìm
tung tích của Trac, nhưng ông vẫn để mắt tới Renny. Ông tự dưng lại muốn có một cô con gái ngoan ngõan như cô bé có cái tên Renny này, vì nhà
ông có những ba thằng nhóc.

- Dạ, cháu không đói ạ !- Renny không buồn ăn, cô vẫn chịu được, lo cho Trac hơn, cả tối nay Trac chỉ toàn uống rượu chứ đã bỏ bụng thứ gì đâu.

- Thế sao vừa nãy kêu đói ? – Ông Peter vẫn coi Renny là phạm nhân, nhưng đã thay đổi góc nhìn.

- À, dạ, tại bé trai vừa nãy đói quá, bác đừng bắt bé, phi vụ này chỉ có hai người cháu và chú kia thôi, nhóc đó vô can- Renny xin xỏ cho thằng bé, lúc nãy cô đã bảo thằng nhóc chạy đi.

- Ái chà, thương người quá nhỉ ?- Ông Peter cười lớn- Thế có biết nó bán lẻ cái gì không ?

- Thôi, tùy bác !- Renny không nói gì nữa. Có xin thêm mà người ta muốn bắt thằng bé thì có gãy lưỡi cũng không lay chuyển được đâu. Mong rằng
thằng nhóc nhanh nhẹn thoát được.

Renny làm ông có chút hụt hẫng, cứ tưởng sẽ phải lải nhải nói nhiều như
lúc có thằng bé bên cạnh vừa nãy. Không gian chìm vào im lặng, ông Peter chú tâm lái xe hơn, nhưng thi thoảng vẫn ngó nhìn con bé.

Sau khi đi được một đoạn khá dài, Trac nghĩ thế nào đành quay lại, nếu
người còn thì có thể tiếp tục làm những phi vụ khác, kiếm được nhiều
tiền hơn, chứ nếu bị bắt rồi thì… Dù con nhỏ không giúp ích cho mình,
nhưng đã cùng trên chiến thuyền thì cũng phải có trách nhiệm, dẫu sao nó cũng có ý tốt muốn theo để giúp đỡ mình. Trac không biết Renny đã chặn
đầu xe cơ động giúp mình, nếu có thì chắc sẽ mắng cô ngu ngốc mất, phóng tốc độ cao, Trac quyết định bỏ số tiền đó, và chỉ làm một việc là cứu
con nhỏ.

Do hai xe cùng đi ngược chiều nên chỉ sau 5 phút là đã có điểm giao. Trac phi thẳng xe vào đúng giữa con Ford.

- Thằng điên kia quay lại rồi !- Ông Peter quyết tóm được.

Renny ngó lên nhìn, cô không vui mừng mà lại lo sợ. Thà Trac cứ đi đừng quay lại còn hơn.

- Dừng lại !- Ông Peter hét lớn, con xe phân phối lớn kia đang lao thẳng vào chỗ ông.

Ông cố quẹo tay lái nhưng không kịp.

- Binh !- Chiếc xe máy lao ngay vào phía bên góc trái của mui xe ô tô, ông Peter bị quán tính dập đầu vào thành vô lăng.

Trac mất tay lái hay sao lại làm vậy, ông Peter choáng váng nghe tiếng
Renny kêu gào tên Trac, Renny không bị sao nhưng cô không thể di chuyển
vì chiếc còng số tám nên không biết Trac thế nào. Lực giữa hai con xe
mạnh quá, làm hỏng buồn máy ô tô thì hẳn cái xe máy đã nát.

Ông Peter mệt quá, giờ mới có cảm giác đau, ôi không, cánh tay phải đã toạc máu, máu chảy nhiều ghê gớm.

- Bác có bị sao không ?- Renny lo lắng nhìn, có bông băng ở đây nhưng cô không thể với tới. Nhìn ông thở hổn hển, chân ông bị hòm ô tô giữ
lại không động đậy được.

- Không !- Ông Peter thấy bộ dạng hốt hoảng của Renny mà lại không muốn làm phiền, hẳn đồng đội của ông cũng sắp đến rồi nên ông không phải lo, nhưng chẳng lẽ thằng điên kia tự sát sao ?

Không như ông nghĩ, khi lúc đèn rực sáng chói lóa, Trac đã vội nhảy ra
ngoài khi chỉ còn một giây là xảy ra cú va chạm, vì không có người lái
nên chiếc xe đã đâm vào phía ghế bên cạnh ghế tài xế nên ông Peter mới
thoát nạn.

Ngay sau thì Trac đã lên xe và đi tới chỗ Renny.

- Chú ! Chú không sao chứ ?- Renny nghẹn trong tiếng khóc, cô cứ tưởng
Trac đã không tồn tại nữa rồi, Renny đứng lên và dùng tay trái kiểm tra
một lượt xem Trac có bị thương chỗ nào không.

- Không ! Ta không sao- Trac dùng kim vặn khóa còng số tám rồi quay
sang chỗ ông Peter, nhìn ông nhăn nhó, lạnh lùng xách túi tiền để trong
tủ đã bị lòi ra. Không ngờ FBI lại để tiền hớ hênh thế, quay lại cứu con nhỏ cũng khá được việc đấy.

Renny tự tháo còng, ngay sau thì Trac kéo tay cô ý định chạy thoát. Giờ
vẫn còn kịp, luồn vào bìa rừng rồi ra đường lớn là hoàn thành.

- Bác đợi cháu tý !- Renny không hiểu ý Trác, cô cố xoay người để với lấy tủ thuốc, vội cầm mấy cái băng và bông.

- Cô làm gì thế ? Đi mau !- Trac quát lớn, hắn đã tốt với cô thế là
quá đủ, giờ may lại vớ được túi tiền, cần phải rút nhanh chóng ngộ nhỡ
FBI kéo quân đến thì nguy.

- Từ từ đã, bác ấy đang ra quá nhiều máu !- Renny cỗ bỏ tay Trac ra, nhưng hắn nắm quá chặt.

- Không có thời gian mà thương người đâu, nhanh- Trac kéo Renny mạnh tay, bông băng rơi hết, hắn đã xuống tới cửa xe.

- Im đi ! Cứu người trước, nếu không thì chú cứ việc đi, cháu ở lại !-
Renny hét lên, cô nói rất to và dõng dạc. Ông Peter sốc trước câu nói
đó, còn Trac quay lại nhìn cô, hắn dùng tay kéo mạnh một lần nữa.

- Bỏ ra !- Renny dùng răng cắn luôn vào tay của Trac, mọi khi vẫn
thường hay nghe theo cấp trên nhưng lần này cô cố chấp. Đối với cô lúc
này mạng sống của người trung niên kia quan trọng hơn, hơn nữa mùi dầu
đã lan tỏa vào đây, có thể không nhanh đem ông ra thì con xe sẽ nổ tung.

- Mặc xác mi đấy !- Trac đau quá nên đẩy Renny ra, hắn thẳng thừng đi vào rừng một mình.

Renny gấp rút nhặt số băng còn sót lại, vừa nãy thằng bé đã băng cho cô
hơi nhiều nên giờ còn ít quá trong khi máu của ông Peter ra quá nhiều.
Cô nhóc chạy tới chỗ ông và nâng nhẹ tay phải của ông lên, không có
thuốc sát trùng nên phải dùng băng luôn. Cô nhanh nhẹn lấy một cái áo sơ mi trên ghế và dùng băng quấn quanh vết thương. Tiếp tục đến đôi chân
của ông, sau khi xem xét cẩn thận không để vết thương toạc ra nhiều hơn, cô mới nghĩ cách nâng chúng lên.

- Bác chịu đau một chút nhá !- Renny quay lại nhìn ông, dù rất sợ cảnh
máu me và mùi máu nhưng vẫn phải dũng cảm nhìn vào để xác định vị trí
vết thương.

- Ta không sao ?- Ông Peter vừa dứt lời thì mui xe trên bắt đầu bùng lửa – Phừng !- Ngọn lửa xuất phát từ bộ phận ác quy.

Renny cố gắng hơn, nhưng cái chân của ông Peter không tài nào gập vào
được, trong khi tủ đồ đè lên chân ông quá nặng, gắn trực tiếp vào thành ô tô nên cũng không thể nhấc lên. Ngọn lửa vô tư cứ thế phừng lên to hơn, mồ hôi của hai người ngày càng nóng hổi.

- Bác cố gắng lên ! - Renny an ủi nạn nhân. May thay, Trac quay lại.

- Cô đúng là khùng!- Hắn nói vậy và đẩy Renny ra, mạnh tay kéo ông
Peter ra khỏi đống đổ nát. Ngọn lửa cháy còn to hơn trước. Trac đành
cõng người vừa mới tra tấn mình lên người, rồi nhanh chóng thoát ra khỏi xe.

- Phừng!- Ngọn lửa lúc này đã lan tỏa khắp chiếc xe, ba người đã ra kịp lúc.

- Rồi đó! Giờ thì đi được chưa?- Trac gần như thả ông Peter xuống từ lưng mình, hắn lạnh lùng.

- Cảm ơn chú! Giờ cháu còn phải băng nốt vết thương cho ông ấy! Nếu
không để ra ngoài môi trường sẽ bị ô nhiễm. - Renny tất tưởi với công
việc đã định sẵn trong đầu.

- Lũ FBI sắp kéo tới rồi!- Trac giục, nếu chạy bộ từ đoạn đường vừa nãy tới chỗ này chỉ mất không tới 20 phút, mà thời gian đã trôi đi phân
nửa, cộng thêm tiếng nổ của chiếc xe thì có khi chỉ hai ba phút nữa là
chúng tới.

- Bác ấy ra nhiều máu lắm!- Renny không nói gì thêm, vẫn chăm chú vào công việc mà không quan tâm gì tới những việc khác.

Ông Peter môi nhợt nhạt, thầm cảm ơn cô gái tốt bụng. Còn Trac, vì trách nhiệm phải để mắt tới con bé nên không thể đi ngay lúc này, hắn đứng
khoanh tay một chỗ và để tâm tới kim đồng hồ. Nhìn cái túi xách, hắn giờ mới nghĩ nó hơi nhẹ so với lúc ban đầu, vội mở khóa. Ôi không, thì ra
trong đó chỉ có vài sấp giấy tài liệu, hắn tức tối vô cùng vì đã bị bọn
FBI xỏ mặt. Nhưng chiếc ô tô đã cháy thành than, còn đâu là tiền nữa.

Hai phút sau, Renny cũng sắp sửa hoàn thành việc băng bó cho ông Peter,
thì cũng đã nghe tiếng bước chân to dần của hai ba người. Chắc chắn họ
là đồng đội của ông Peter, hốt hoảng chạy theo tiếng nổ để tìm kiếm vị
chỉ huy.

- Nhanh!- Trac giục, giờ đã công cốc, nếu con bé Renny này mà còn chần chừ nữa thì hắn mặc kệ luôn.

- Bác sẽ ổn thôi, cháu sơ cứu cho bác rồi đó, còn giờ thì cháu phải đi
đây! Chào bác!- Renny thu dọn rồi chạy tới chỗ Trac, trước mặt một nhân
viên cảnh sát kì cựu là ông Peter mà Renny lại còn chào để chạy trốn.
Nếu giờ ông còn sức thì cũng đã giữ chúng lại để bắt vào đồn dù đã chịu
ân huệ của không chỉ Renny mà cả Trac.

- Mình đi thôi!- Renny lại trở về với Devils, cô tỏ ra nhanh nhẹn khi
cùng Trac chốn thoát, luồn vào bìa rừng theo đường zic zac, thế nên khi
ba người bạn của ông Peter đến đã không thấy họ đâu.

- Chúng chạy theo lối kia- Ông Peter vẫn cố nói.

- Vậy sao chúng không xách theo túi tiền?- Một viên FBI khác lên tiếng và hai người còn lại đuổi theo.

- Không rõ- Ông Peter nói mệt, rõ là ông đang bị thương mà người đồng
đội không hỏi han, trong khi cô bé tội phạm lại hết lòng vì ông.

- Ha! Là tập tài liệu, ai đã để tập tài liệu vào đây?- Người kia chạy
tới chỗ cái túi màu đen- Anh là người duy nhất trên xe lúc đó vì chúng
tôi chạy bộ rượt đuổi chúng, anh được lắm! Vậy là dù không bắt được
chúng thì chúng ta không thất bại! Thế tiền thì cất chỗ nào?

- Không! Không phải tôi!- Ông Peter tự dưng lại nghĩ tới thằng bé con.

*

* *

Trac và Renny chạy xa ra đường lớn, cả hai đều mang suy nghĩ riêng. Trac thì that vọng vì kế hoạch này, lần này sẽ bị phạt lớn đây, chắc sẽ tống cổ con nhỏ rắc rối giúp việc này đi, còn Renny thở nhẹ nhõm, đối với cô như vậy đã là thành công rồi.

- Tại cô mà tôi mất toi bao nhiêu tiền rồi đấy!- Trac lắc đầu vẻ khó chịu.

- Hì! Cháu biết chú rất tốt mà!- Renny huých tay vào Trac, cô cười rất tươi dù mặt mày lấm lét.

- Người Devils chẳng có ai là người tốt cả!- Trac nói cọc cằn, nhưng trong lòng cũng nguôi bớt.

- Hai người đây rồi!- Thằng nhóc đã tìm ra chỗ của Trac và Renny.

- Em à! Có mệt không em, mà sao cầm cái gì có vẻ nặng thế? Để chị cầm giúp cho!- Renny lấy tay quyệt mồ hôi cho thằng bé.

- Lại chuyện gì nữa đây!?!- Trac tỏ vẻ khó chịu.

- Em biết rồi nhá, chị và chú này ăm trộm rất rất nhiều tiền.

- Thì sao hả nhóc?- Trac chen ngang không để cho Renny nói luyên thuyên.

- Em chẳng thích chú này tẹo nào chị ạ! - Thằng nhóc khôn ngoan.

- Tao cần mày thích chắc?- Trac quay sang chỗ Renny- Thôi tới đây thì tự mà về, ta đi trước đây!- Hắn để Renny tự do.

- Chú đợi cháu đi với nào!- Renny không thích đi một mình, cô dặn dò
thằng bé thêm vài lời- Chị là người xấu đây! Nên đừng theo chị, việc
hôm nay coi như là một giấc mơ em nhé, cố mà sống tốt vào! Đừng làm điều xấu xa và buôn bán hàng cấm nữa, giờ hãy để chị đi ra giấc mơ của em,
tạm biệt em!- Renny xoa đầu thằng bé rồi ôm nó vào lòng, không muốn
người khó tính kia đợi lâu nên cô đứng dậy tức thì.

- Chú ơi! Cháu xong rồi đây! Đi thôi!- Renny cười hiền không quên ngoái lại chào nhóc con.

- Vậy hai người có muốn lấy tiền không đây?- Thằng bé cao giọng đứng khoanh tay trông rất sành.

- Chị cho em tiền rồi mà, chị không định đòi lại đâu dù kế hoạch đã thất bại!- Renny không muốn để thằng bé thất vọng.

- Cô cho nó số tiền vốn à? Ngu thế! Đưa đây thằng nhóc kia!- Trac muốn đòi lại vì lo Devils sẽ cắt tiền lương tháng tới.

- Không! Cháu cho rồi, người lớn không thích đòi lại.

- Ha, người lớn với ai?- Ở đây chỉ có duy nhất Trác là người lớn thôi.

- Vậy hơn ba triệu đô này em phải dùng rồi, khó nhỉ, nhiều tiền quá em sợ tiêu không nổi!- Thằng nhóc cười đểu.

- Gì? Mày nói gì?- Trac mở to mắt nhìn vào cái bọc thằng bé cầm.

- Ơ, đối với những người keo kẹt thì tôi không thèm chơi! Xí!- Thằng nhóc quay ngoắt.

- Em đùa đấy à?

- Không tin thì chị nhìn đi!- Thằng nhóc lôi bọc tiền ra, nhưng nó chỉ cho Renny xem, còn Trac thì nhất định không.

- Trời! Sao em lại có chúng?- Renny ngạc nhiên tới bất ngờ.

- Khi cái người vô tình kia lái xe đi mà chị đứng chặn cái ô tô ấy, sau
đó thì chị chết ngất, em biết là chị giả vờ mà, thế là thừa thời cơ em
lẻn vào khi lão kia đi xuống và trá tiền.

- Thằng nhóc này thông minh gớm!- Trac xía vào câu chuyện của hai người.

- Chậc, kể mà khi ấy phanh xe bị đứt thì chắc chị giờ đã là một vũng máu rồi!- Thằng nhóc ghét cái thái độ thờ ơ của cái người đàn ông cao lớn
này.

- Cô bị điên à?- Trac định cốc cho Renny một cái đau điếng, thường thì
người ta cốc đầu kẻ khác bằng cử chỉ yêu thương, còn hắn thì không thế,
chỉ là hắn chào thua mức độ ngu vô hạn của Renny. Cốc bao nhiêu lần rồi
mà không tỉnh.

- Điên mà nhờ thế chú mới thoát được!- Thằng nhóc không muốn Renny bị
thiệt thòi và bắt nạt.- Hay chị về nhà em đi, còn hơn theo cái ông chú
già này, chúng ta chia số tiền này!

- Em này! Cấp trên của chị thì chị phải theo thôi! Mà sao em liều thế, nếu bị phát giác thì em chết chắc!

- Em thì ai bắt được em chứ!- Thằng bé cười tinh ranh- Thôi, em mệt
lắm rồi, giờ phải về nhà, biếu chị số tiền này đấy! - Thằng bé quý
Renny mất rồi.

- Em cho chị á?- Renny ngạc nhiên, số tiền này nhiều hơn mức thằng bé
nghĩ, mà chẳng có ai lại cho không người khác khoản tiền lớn trong khi
nhà nó lại quá nghèo.

- Cho thì lấy đi! - Trac đế vào.

- Em cho chị đấy, là chị lập công chứ không phải người kia đâu, đừng để
bị phỗng tay trên, thằng cha này là tham lam lắm- Thằng bé ghé vào tai
Renny nhưng vẫn cố tình nói to.

- ...- Trac không nói gì, hắn biết im lặng lúc này là yêu sách.

- Em cho là chị lấy ngay, nhưng em có chắc là không hối hận?- Renny
biết chỉ cần có khoản tiền này là Trac sẽ được lên lon, nhưng người lấy
được túi tiền không phải là cô hay là hắn.

- Thì... ờ- Thằng bé không quen nói những lời ngọt ngào- Vì chị cho em
số tiền kia, em cảm ơn,... em bé tuổi nên chỉ cần thế thôi, lấy nhiều
lại bị ông già mua rượu hết...

- Em à, nhưng...- Renny hiểu luật của xã hội, ai lấy được chiến lợi
phẩm thì được phép dùng, bất kể ai. Cô là một người thuộc Devils nên
cũng chịu ảnh hưởng của luồng tư tưởng đó.

- Sao nào? Em... quý chị nên em cho, chị đã đỡ cái mảnh sành cho em,...
đằng sau áo chị máu đã thấm qua lớp bông rồi đấy! Thôi, em về đây!

- Em ...- Renny mỉm cười, thằng bé làm tim của Renny ấm hơn.

- Đừng có khóc đấy! Em không thích nhìn thấy ai khóc đâu.

- Này nhóc! Muốn theo ta làm điệp viên không?- Trac đề nghị, một thằng nhóc nhanh nhẹn như thế mà để nó đi thì phí.

- Ai thèm theo chú!

- Không thì thôi.

- Em đừng làm người xấu như chị nhé!!! - Renny nhìn thằng bé lần cuối trước khi đi.

- Nếu không phải vì còn lo cho mẹ thì em cũng đi theo chị, chị không
phải là người xấu, em tin là thế!- Thằng bé mắt long lanh, nó không
thích khóc, nhưng nó ngưỡng mộ Renny.

- Gia đình quý lắm em ạ!- Renny ánh lên hy vọng cho nó, rồi nắm tay
thật chặt- Chị không phải người tốt!- Rồi cô thả tay nó ra, để nó đi
trước rồi mới theo Trac đi về.

*

* *

- Không ngờ cô cũng được việc đấy!- Trac lái xe và châm điếu thuốc.

- Thì tốt với người ta thì sẽ được tốt lại thôi!- Renny cười.

- Không có chuyện đó đâu!- Suốt quãng đường không thấy Trac nói gì thêm nữa.

*

* *

Sau đó một hai năm, ông Peter một lần gặp Renny trên phố. Ông đã chủ động mời Renny dùng trà.

- Nhỡ bác bắt cháu vào đồn thì sao ạ?- Renny trêu ông, nụ cười vẫn trong sáng như xưa.

- Bằng chứng ngày ấy bị mất tiêu rồi, giờ ta lấy gì để chứng minh cháu là tội phạm chứ! Bác mời cháu vì muốn trả ơn.

- Ơn gì đâu ạ! Cháu chẳng nhớ!- Renny lảng đi.

- Cháu không nhớ nhưng bác không quên!- Vậy là hai bác cháu ngồi trò
chuyện cả một buổi chiều. Giữa một nhân viên FBI và một cô gái Devils mà cũng có kha khá chuyện để kể...

*

* *

Lần nói chuyện ấy không thấy Renny nói gì về Trac, thế mà giờ đã có nhóc con lớn thế này rồi. Ông Peter lôi tấm ảnh cũ đã xin từ Renny ngắm
nghía. Con bé con giống mẹ thật, việc nó cứu học trò của ông, chứng tỏ
nó là người tốt, dù giống như mẹ nó- là người của Devils. Trách mình khi ấy không hỏi nhóc con giờ mẹ nó thế nào, ông muốn gặp lại Renny quá, dù lâu lắm rồi mà những gì xảy ra vẫn còn nguyên vẹn. Renny cho phép ông
gọi mình là con, thì cô nhóc đi với Yun sẽ phải gọi ông là ông rồi. Ông
cười lãnh đạm.

Chắc là Renny đã thay đổi Trac, và giáo dục con mình rất ngoan ngoãn, chỉ nhìn con bé con thôi là ông đã thấy quý mến rồi.

- Thầy đang ngắm ai vậy, con mách bác gái đấy!- Yun và mấy người bạn
nhìn Ông Peter từ lâu lắm, nhưng giờ mới lên tiếng, vì ông cứ cười một
mình mãi.

- Sao cô gái này giống với Moon thế?- Luci còn ngỡ tưởng là Moon nếu không có ông Peter hồi còn trẻ đứng bên trong bức ảnh

- Nhóc ấy tên là Moon à, ...- Ông nghĩ một lúc rồi lên tiếng- Yun con ơi, thật tốt số nếu đó là cô gái của con !

- Thầy nói gì vây ?- Yun nóng mặt.

- Nhìn mặt con kìa ! - Ông Peter cười lớn !

- Mà đây là mẹ của Moon sao thầy ?

- Ừ ! Cái ảnh này chụp cách đây gần hai mươi năm hay hơn gì đó.

- Vậy sao ! - Yun đang suy nghĩ gì đó, một điệp viên như cậu luôn có nhiều câu hỏi.

- Nhìn nhóc con, không hẳn giống Renny hoàn toàn, vẫn có nét lai giữa
người bố điệp viên. Ánh mắt con bé sáng nhưng không trong bằng mẹ nó. Ta muốn gặp lại Renny và bố con nhóc quá !

- Vô lí !- Yun đã phát hiện ra điều gì đó- Moon nói với con là cô ấy
có một người anh, hình như hơn những sáu bảy tuổi gì đó, mà trông cô
Renny này trẻ quá.

- Có một người anh sao ? Thế Renny phải nói cho ta biết chứ nhỉ ? Lúc ta hỏi thì cô ấy bảo chưa chồng con gì mà, nếu như con nói thì khi ấy
Renny đã phải có nhóc rồi.

- Mà thầy ơi, Moon là trẻ mồ côi !- Yun nhớ ra thầy mình muốn gặp lại cha mẹ Moon.

- Sao cơ ? Con nói gì ? Renny đã chết ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui