Tới Vertigo, Hạ Nhiêu mới biết được đây là một cửa hàng cực kỳ xa hoa, lọt vào trong tầm mắt là từng hàng lễ phục đẹp mê hồn.
Nhưng biểu tình Hạ Nhiêu lại làm ánh mắt Thẩm Ngoạt vẫn luôn nhìn cô hơi hơi động.
Khuôn mặt ảm đạm, mắt vẫn sáng ngời bình tĩnh không cố tình ngụy trang, biểu tình đó nói rõ rành mạch cho mọi người, đối với tất cả mọi thứ trước mắt căn bản không có hứng thú gì.
Cô không có ánh mắt tham lam của nữ nhân lần đầu tiến vào Vertigo, nhìn sự vật bên trong chỉ khϊế͙p͙ sợ chỉ trong nháy mắt, rồi sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
Kỳ thật không phải Hạ Nhiêu bình tĩnh, đối với quần áo mỹ lệ xa hoa cô cũng có một chút hứng thú.
Chẳng qua bây giờ tự do là thứ cô muốn nhất, không có thứ gì có thể so sánh cùng tự do, không chiếm được tự do, được cái khác đối với cô đều là rác rưởi có cũng được không có cũng được.
Nữ nhân viên chuyên môn tiếp đãi khách quý đi lên, thân thiết mỉm cười: “Thẩm tổng, hôm nay có yêu cầu gì đặc biệt sao?”
Hạ Nhiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái, nếu ngoại trừ cặp mắt đào hoa kia, tiêu chuẩn lễ nghi cùng mỉm cười, tuyệt đối so với tiếp viên hàng không chỉ có hơn chứ không kém.
Hơi hơi ngước mắt nhìn về phía Thẩm Ngoạt, vẫn là biểu tình lãnh khốc, giống như không nhận thấy được ánh mắt si mê của nữ nhân viên kia, lãnh khốc ném một câu.
“Kiểu dánh thịnh hành nhất năm nay, dựa theo kϊƈɦ cỡ cô ta thử từng cái”.
Nói xong trực tiếp nâng chân đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống.
Chân nhấc lên, cầm lấy báo tài chính và kinh tế mới nhất, cử chỉ kia hoàn toàn từ trong xương cốt lộ ra, là một Đế Vương cao cao tại thượng.
Bên này, Hạ Nhiêu đi theo nữ nhân viên đi đến phòng thay quần áo, cô hoàn toàn làm lơ ánh mắt ghen ghét của nữ nhân viên.
Vì sao không có khinh thường ?
Kỳ thật nhân viên nữ nhìn cô một thân váy trắng đơn giản đã muốn khinh thường, nhưng biểu tình khinh thường còn chưa xuất hiện, nhìn thấy kiểu dáng tinh xảo kia liền hiện lên ghen ghét, kia chính là mẫu thịnh hành nhất năm nay do đại sư Liorewu thiết kế số lượng có hạn TLOPW.
Hạ Nhiêu từ phòng thay quần áo vào ra ngoài, lại tiến vào lại đi ra , đã không đếm được là mấy lần trở về, mỗi một lần nàng đứng ở trước mặt Thẩm Ngoạt, hắn đều là nhíu mày lạnh lùng phun ra một chữ: “Đổi.”
Hạ Nhiêu hoài nghi Đế Vương này có phải cố ý muốn chỉnh cô hay không? Nhưng vẻ mặt nghiêm túc lại làm người khác thoạt nhìn không phải như vậy, giống như hắn cảm thấy những cái đó quần áo thật sự rất xấu vậy.
Rốt cuộc, ở thời điểm Hạ Nhiêu cảm thấy mệt mỏi, lại lần nữa đứng trước mặt Thẩm Ngoạt, cặp mắt lạnh nhạt màu hổ phách rốt cuộc lộ ra một chút sáng.
Hạ Nhiêu thấy vậy thở một hơi, xem ra là được rồi.
Quả nhiên, chỉ nghe giọng nói âm trầm chậm rãi vang lên: “Xem ra cô rất thích hợp màu trắng, chọn cái này đi.” Nói xong đứng lên đi trả tiền .
Hạ Nhiêu rũ bả vai một cái, sớm biết vậy cô đã nhắc nhở nữ nhân viên kia tìm kiểu dáng màu trắng mà thử……
Thẩm Ngoạt đã đi ra, không biết thế nào đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Nhiêu rũ bả vai có chút ảo não.
Khóe miệng hắn thế nhưng như ẩn như hiện lên một ý cười, rất nhẹ, nhẹ đến mức làm người khác phát hiện không được.
Hắn lúc nãy quả thật là cố ý, hắn chẳng qua muốn nhìn thử nữ nhân này rốt cuộc có thể ẩn nhẫn bao lâu.
Bởi vì một người sơ hở thường thường là sẽ lộ ra một ít việc nhỏ trong chớp mắt.
Nhìn lại những gì vừa rồi hắn thấy được, không cần nói cũng biết.
Nhưng có một chút là sự thật, hai mươi bộ váy áo trước sau, chỉ có một bộ thích hợp cô nhất, tơ lụa trắng đem dáng người nhỏ sinh hoàn toàn bày ra, càng đem da thịt tuyết trắng nổi bật hơn.
Hoa văn nhàn nhạt như ẩn như hiện đem vẻ đẹp trêи người cô hoàn toàn lộ ra, thanh nhã thoát tục, đại khí cao nhã, đạm nhiên như liên.
Nữ nhân kiểu này là loại hình đôi song sinh kia thích nhất.
Đối với ham mê biến thái của bọn hắn, thường thường chỉ có gãi đúng chỗ ngứa mới dùng được.
Gian phòng thuê này thực an tĩnh, thực thanh nhã, thực tươi mát, bàn bên có một cửa sổ lớn sát đất, bởi vì ở tầng hai mươi nên có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài.
Thấy Hạ Nhiêu an tĩnh nhìn phong cảnh bên ngoài, Thẩm Ngoạt hình như tâm tình không tồi nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu hợp đồng này thành công, ta có thể đưa cho ngươi một biệt thự có cửa sổ sát đất.” Nữ nhân đều có lãng mạn không thực tế.
Lông mi Hạ Nhiêu khẽ nhúc nhích, hóa ra cô giá trị nhiều tiền như vậy, biệt thự ít nhất cũng mấy trăm vạn.
Đối với Đế Vương coi trọng ích lợi này, hắn bỏ ra mấy trăm vạn cho một cái sủng vật, chỉ sợ hắn lấy được so với cái này nhiều gấp mấy trăm lần.
Nhìn về phía Thẩm Ngoạt, nhẹ giọng hỏi: “Đây xem như khen thưởng sao?”
Thẩm Ngoạt lạnh băng nhìn Hạ Nhiêu, mang theo một tia sắc bén làm Hạ Nhiêu không dám nhìn thẳng, nửa ngày mới nói: “Đương nhiên.”
Hạ Nhiêu vẫn luôn không chút nào lùi bước nhìn chằm chằm đôi mắt Thẩm Ngoạt, đến lúc hắn nói ra đáp án, mới có chút hi vọng hỏi: “Có thể đổi một chút sao? Cho tôi đi gặp cha mẹ một lần, chỉ cần cái này, chỉ cần cái này là được, coi như là khen thưởng.”
Đôi mắt Thẩm Ngoạt híp lại, lạnh nhạt mà trào phúng nói: “Thế nào, Mạch Tuyết không nói với cô, sủng vật không có tư cách nói điều kiện sao?”
Hạ Nhiêu chậm rãi thu hồi tầm mắt, đôi mắt buông xuống, che đậy cảm xúc bên trong , chậm rãi nói: “Có nói qua, tôi đã biết.”
Thẩm Ngoạt đột nhiên đến sát vào Hạ Nhiêu, nắm cằm cô, lạnh lùng nói mang theo tia mệnh lệnh: “Nhìn tôi.”
Hắn chán ghét cô rũ mắt, che đậy hết cảm xúc làm người khác không có phương pháp thăm dò.
Loại cảm giác này không nằm trong khống chế của hắn làm hắn vô cùng không thoải mái.
Hạ Nhiêu dấu đi cảm xúc ở đáy mắt, lúc này mới nghe lời ngước mắt nhìn về phía đôi mắt hắn, ngoại trừ ánh mắt sáng ngời cái gì cũng không có.
Tại ánh mắt sáng ngời của cô nhìn thấy thân ảnh mình, làm Thẩm Ngoạt không tự giác sửng sốt, tựa như có cái gì đụng vào trái tim lạnh băng của hắn.
Chỉ là hắn còn chưa kịp phát hiện thì một giọng nói hài hước quyến rũ xông vào, đánh gãy suy nghĩ.
“Nha ~ Thẩm tổng đây là chờ chúng ta không kịp , bản thân ăn vụng trước?”.