Thời điểm Phi Lạc bị Thụy Phỉ Hi gọi vào phòng , ánh mắt đầu tiên liền nhìn về phía nữ nhân đang nằm trên giường chỉ còn lại có hơi thở yếu ớt.
Trong không khí có mùi máu tươi nồng đậm làm Phi Lạc tò mò đi qua trực tiếp xốc chăn lên, đập vào mắt là một khối thân thể thảm không nỡ nhìn.
Toàn thân trên dưới không có một chỗ nào là hoàn hảo, dấu hôn xanh tím rậm rạp che kín cả cơ thể, đặc biệt là hạ thể mĩ uế lầy lội kia, giữa hai chân là hai cái huyệt nhỏ , không ngừng trào ra chất lỏng vẩn đυ.c cùng màu máu đỏ thắm.
Tốc độ chảy xuống đó hoàn toàn có thể nhìn ra chiến trường chỉ mới dừng lại mà thôi, Phi Lạc có chút ngạc nhiên nhìn về phía đôi song sinh đang ngồi nghỉ ngơi.
"Tôi nhớ rõ các người chưa bao giờ chạm vào nữ nhân lúc có nguyệt sự, lần này chẳng những nhốt ở trong phòng đại chiến ba ngày ba đêm, mà tới nguyệt sự cũng phải chơi "
Phải biết rằng, đôi song sinh biếи ŧɦái này có thói ở sạch, bọn họ vẫn luôn cho rằng nữ nhân có nguyệt sự quá dơ bẩn, nhưng lần này lại không quan tâm đem người ta trực tiếp làm chỉ còn lại một hơi, tuyệt đối là nghiện rồi mới có thể như vậy.
"Ít nói nhảm," Thụy Phỉ Hi nhíu mày, cảm nhận được hơi thở Hạ Nhiêu trên giường càng ngày càng mỏng manh, không kiên nhẫn nói: "Trước tiên kiểm tra cho nàng, đừng làm cho người chết."
Phi Lạc nhướng mày nhìn Thụy Phỉ Hi một cái, tiếp theo lại chuyển mắt nhìn thoáng qua Thụy Phỉ Á đang ngồi ở đối diện cửa sổ uống rượu vang đỏ.
Trong nháy mắt liền cảm giác được hai người này không thích hợp, cũng không nói thêm gì, bĩu môi liền kiểm tra cho Hạ Nhiêu.
Thời gian trị liệu là cả một buổi trưa, chờ đến khi Phi Lạc ngửa khuôn mặt đổ đầy mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, mày Thụy Phỉ Hi mới không tự giác buông xuống, động tác rất nhỏ này bị Thụy Phỉ Á cất vào đáy mắt.
"Còn tốt, mạng xem như cứu về rồi, chẳng qua......" Nói đến đây Phi Lạc hơi hơi nhíu nhíu mày
"Nữ nhân này trước đó không lâu tử ©υиɠ từng bị thương quá nặng , lúc sau cũng coi như khôi phục không tồi, cũng không có lưu lại di chứng gì.
Chỉ là chuyện phòng the không thể quá mức thô bạo, sẽ làm cho tử ©υиɠ lại lần nữa hư tổn, nếu không phải trong cơ thể từng bị tiêm vào rất nhiều dược vật, mở rộng năng lực thừa nhận, làm cho thân thể của cô cực độ mẫn cảm, không chừng ngày hôm nay đã chết ở trên giường các ngươi ."
Thụy Phỉ Hi tùy ý nằm dựa vào trên giường, nhướng mày hỏi: "Yêu cầu thời gian bao lâu ?"
Con ngươi Phi Lạc hiện lên một mạt dị thường, có chút ngạc nhiên nói: "Một tháng, đương nhiên, nếu muốn giữ được tử ©υиɠ ít nhất phải ba tháng, tôi nghĩ cái này đối với các người xem như vô nghĩa."
Đôi song sinh này chỉ cần có đồ chơi, mặc kệ nó tốt hay xấu, sống là được.
"Phi Lạc gần đây rất nhàn?" Giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt vang lên, tức khắc làm Phi Lạc rùng mình một cái.
Sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận nói: "Hắc hắc ~ không có, bận, rất bận, các người cứ chơi , ta tiếp tục đi nghiên cứu thuốc." Nói xong lấy tốc độ nhanh như chớp mà chạy.
Nói giỡn, không chạy nhanh lên, còn không "thi cốt vô tồn"!
Hạ Nhiêu tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều ngày hôm sau , khớp xương đau đớn quen thuộc làm toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhăn vào một chỗ.
Có lẽ đã không phải lần đầu tiên có vết thương đầy người như vậy, tuy rằng toàn thân đều đau nhưng cũng không giống như lần đầu tiên không thể chịu đựng nổi.
Đôi mắt chuyển động quan sát bốn phía, thiết kế chính gốc phương Tây, vô cùng hoa lệ quý phái, thời điểm nàng đang đánh giá bốn phía, một nữ nhân mặc váy áo trắng đen kiểu Tây.
Nhìn thấy nàng đã tỉnh, cúi đầu bước nhanh đi đến trước người nàng cung kính nói: "Tiểu thư tỉnh? Để em hầu hạ người dùng cơm "
Hạ Nhiêu nhìn lướt qua chén cháo rau dưa thanh đạm trong tay cô, gật gật đầu.
Người giúp việc nâng Hạ Nhiêu dậy dựa vào đầu giường , trên trán nàng tràn ra một tầng mồ hôi mỏng , khớp hàm gắt gao cắn chặt không hừ ra một tiếng.
Biểu tình nhẫn nhịn này làm người giúp việc đang nhìn lén hơi hơi kinh ngạc, vị tiểu thư này không những được Bá Tước đại nhân mang về sủng hạnh ba ngày ba đêm, hơn nữa còn không bị đưa đến Bạch Lâu, ngược lại còn được ở trong phòng Bá Tước đại nhân, chuyện như vậy từ trước tới nay chính là lần đầu tiên.
Ban đầu cô không hiểu, dung mạo nữ nhân này cũng không phải đẹp lắm, vì sao lại làm Bá Tước đại nhân phá lệ.
Nhưng mà lúc này nhìn thấy biểu tình ẩn nhẫn của vị tiểu thư này, cô rốt cuộc cũng hiểu ra.
Miễn cưỡng ăn một ít, Hạ Nhiêu mở miệng hỏi: "Cô tên là gì ?" Nữ nhân này hẳn là người chuyên nghiệp được phái tới chăm sóc nàng.
Người giúp việc vội vàng cung kính trả lời: "Thưa tiểu thư, em tên Alisa."
"Tên Tiếng Anh ?" Hạ Nhiêu sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới một người Trung Quốc sẽ nói cho nàng nghe một tên tiếng Anh.
Giống như nhìn ra nghi hoặc của Hạ Nhiêu , Alisa mở miệng giải thích nói: "Đây là tên quản gia đặt , ngài ấy nói đây là tên em sau này."
Hạ Nhiêu nhìn Alisa trước mắt có chút hoạt bát, ánh mắt hơi lóe, thân thiện cười nói: "Alisa là mới tới?"
Hạ Nhiêu không biết, Alisa này kỳ thật là Thụy Phỉ Hi phân phó một người biết nói tiếng Trung tới chăm sóc nàng, toàn bộ lâu đài cổ này người hầu đều là người ngoại quốc.
Mà Hạ Nhiêu là người Trung Quốc, ít nhiều sẽ có chút khác biệt.
Quả nhiên, chỉ thấy Alisa gật gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm ở chỗ này."
Hạ Nhiêu nghe xong, không hỏi nhiều nữa, dời đi đề tài: "....!Thụy Phỉ Hi cùng Thụy Phỉ Á đâu?"
Nghe Hạ Nhiêu nói thẳng ra họ tên của hai người , Alisa liền kinh ngạc trợn to mắt nhìn nàng, có chút khẩn trương nói.
"Tiểu......!Tiểu thư......!Người không thể xưng hô như vậy với....!Bá tước đại nhân......"
Hạ Nhiêu sửng sốt: "Bá tước......!Đại nhân?"
Đây là chuyện gì ? Chẳng lẽ......!Từ từ......!Sao nàng lại quên lúc trước Thẩm Ngoạt từng nói qua hai chữ "Bá Tước".
"Nơi này là chỗ nào?" Trong mắt Hạ Nhiêu hiện lên một tia khẩn trương, cô sẽ không bị đưa ra nước ngoài chứ.......