Hạ Nhiêu nhìn Thẩm Phi không chút do dự nào mà bước vào nhà vệ sinh nữ, cô lập tức nóng nảy.
Quay trái quay phải, còn may trong WC không có người, vội vàng giãy giụa nói: "Anh mau buông tôi xuống, đi ra bên ngoài đi, đây là WC nữ, anh đi vào làm cái gì?!"
"Đừng nhúc nhích!" Ôm chặt thân thể Hạ Nhiêu đang giãy giụa, Thẩm Phi thấp giọng quát lớn nói.
Nhìn thấy Hạ Nhiêu không tình nguyện an tĩnh lại, khóe môi hắn lúc này mới gợi lên một nụ cười vừa lòng, sau đó ôm cô vào một phòng trống, đem cô thả xuống dưới, đóng cửa lại.
Hạ Nhiêu có chút cảnh giác nhìn hắn, hắn đem nàng tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Thẳng đến Thẩm Phi duỗi tay kéo váy nàng, Hạ Nhiêu lập tức liền giận dữ, thiếu chút nữa giơ tay lên tát hắn một cái, tên này cầm thú!
Cả người rùng mình chịu đựng đáy lòng phẫn nộ cùng hận ý, nhìn Thẩm Phi cởϊ qυầи lót nàng, khom lưng ngồi xổm xuống dưới chân nàng, thậm chí còn mở miệng phân phó "Chân tách ra một chút."
Nghe vậy, Hạ Nhiêu cắn chặt răng, nỗ lực hít sâu vài cái, sau đó nghe lời đem chân tách ra, nhịn một chút, nhịn một chút, không sợ......
Hy sinh tư cách làm mẹ, cô cũng không cần kéo dài hơi tàn cả đời, nhịn nhịn, cách tự do rất nhanh......
Một lòng chú ý đến hạ thể nàng, Thẩm Phi không nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch kia tràn ngập phẫn hận cùng lạnh băng, đôi mắt cô xẹt qua một đạo tuyệt vọng, rơm rớm nước mắt.
Thẩm Phi chỉ chuyên chú nhìn nụ hoa kia run lên lại co rụt lại, lấy mắt thường khó có thể thấy được nó đang xuất huyết, một màn này làm Thẩm Phi mày hơi hơi nhíu lại.
Tiếp theo từ trong túi lấy ra một túi cứu thương trong suốt, nếu lúc này Hạ Nhiêu mở to mắt ra nhìn, nhất định sẽ nhìn ra đây là dược phẩm cùng công cụ mà mỗi lần coi bị thương đều phải dùng tới.
Thẩm Phi mở túi ra, lấy nước thuốc bên trong đổ xuống bông gòn, đi vào huyệt khẩu bị máu xâm nhiễm, thật cẩn thận chà lau lên.
Cảm xúc mát lạnh mềm mại làm Hạ Nhiêu hơi hơi nhíu mày, có chút nghi hoặc mở mắt ra, lúc nhìn thấy tay trái Thẩm Phi cầm túi thuốc cô liền ngây ngẩn cả người, nhìn biểu tình nghiêm túc cùng động tác chuyên chú cẩn thận, ngực thế nhưng nháy mắt nhảy lên.
Cả người bày ra một loại trạng thái ngây ngốc, Thẩm Phi giữa mày hơi hơi nhíu lại lại lộ ra nhè nhẹ không dễ phát hiện đau lòng, chuyên chú mà nghiêm túc biểu tình thế nhưng phủ lên một tầng mông lung đám sương, câu lấy người tâm hồn vì này nhảy lên khó có thể tự khống chế.
Lúc đàn ông nghiêm túc là soái nhất trên thế giới, những lời này áp dụng ở trên người Thẩm Phi hóa ra cũng có thể như thế.
Quan trọng nhất chính là hành động của hắn, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Hạ Nhiêu, làm tâm đang đang đóng chặt cảm giác được rung động nhè nhẹ.
Hắn thế nhưng mang theo thuốc chà lau hạ thể cho cô......
Nhận thức này làm Hạ Nhiêu trở tay không kịp, ngây ngốc sửng sốt nhìn nhất cử nhất động của hắn, tùy ý để hắn vụng về mà thật cẩn thận bôi thuốc vì cô, cho dù là nước thuốc nóng rát xâm nhập hạ thể cô, mang đến đau đớn cùng với mát lạnh sảng khoái, cô cũng không thể tìm về suy nghĩ của mình.
Thẩm Phi, một người đàn ông bất cần đời, xảo trá lại tàn nhẫn, thế nhưng cũng có một mặt ôn nhu như thế, một người đàn ông soái khí, sáng chói đến loá mắt, nếu còn ôn nhu săn sóc, tuyệt đối là vũ khí có lực sát thương nhất trên đời này.
Giờ khắc này, cho dù lý trí Hạ Nhiêu cứng rắn đến đâu cũng khó có thể chống đỡ, nếu lúc trước Hạ Nhiêu còn cho rằng Thẩm Phi chỉ là ngoạn nhạc tâm tính.
Vậy thì trải qua hành động lúc này của Thẩm Phi, mặc dù Hạ Nhiêu cảm thấy không thể tưởng tượng, cô vẫn không thể không thừa nhận, Thẩm Phi đối cô tuyệt đối là dụng tâm, mặc kệ phần dụng tâm này có tính toán gì, đều đã trở thành sự thật không thể xóa nhòa.
Nếu có thể, Hạ Nhiêu muốn bỏ qua lắng loại cảm giác cắm rễ trong lòng, chỉ là nó vẫn luôn nhắc nhở cô, tâm tư cô đối với Thẩm Phi, từ giờ phút này đã không có khả năng trở lại như trước kia......
Toàn bộ quá trình Hạ Nhiêu đều ngây ngẩn, thẳng đến lúc Thẩm Phi vì cô rửa sạch miệng vết thương, giúp cô sửa sang lại quần áo, sờ cằm dưới của cô nói : "Thế nào? Có phải anh tốt quá, Nhiêu nhi động tâm?"
Ánh mắt Hạ Nhiêu hơi đổi, nhìn con ngươi hắn sung sướиɠ giống như hồ ly, thần sắc hơi dừng một chút, đột nhiên tươi cười như hoa nói: "Nếu có thể để tôi ở nhà mấy ngày, tôi nghĩ tôi có thể động tâm."
Thẩm Phi nghe vậy liền nhướng mày, sung sướиɠ mở miệng phối hợp nói: "Nhiêu nhi nói mấy ngày là mấy ngày?"
Đây là lần đầu tiên Hạ Nhiêu tươi cười nói chuyện cùng hắn, thế nhưng lại tồn tại mục đích, chẳng qua hắn phối hợp một lần, cùng nàng chơi đùa.
Hạ Nhiêu chuyển động con ngươi sáng ngời, ra vẻ tự hỏi nói: "Ừ......!Mười ngày đi."
Cô biết, mười ngày đã là mấu chốt của Thẩm Phi, nếu hắn thật sự đồng ý, như vậy đây là tuyệt đối thù vinh, ít nhất ở hắn Thẩm Phi từ điển là như thế này cho rằng.
Thẩm Phi nhướng mày, đáy mắt sung sướиɠ thu hồi một chút, lại giống như con mèo nhỏ ủy khuất cọ trán của cô: "Nhiêu nhi thật đúng là không khách khí, thật biết khi dễ anh, anh đã nhìn ra, nhà em là do mẹ định đoạt, em không phải cũng muốn làm chủ nhà đi?"
Mặc kệ trong lòng có chút thấp thỏm, chính là Hạ Nhiêu trên mặt lại là không tâm không phổi cười nói: "Sao có thể, tôi mới không muốn mệt giống mẹ đâu, tôi chỉ lo duỗi tay đòi tiền, việc cũng mặc kệ."
"Lừa gạt, xem ra Nhiêu nhi không khi dễ anh là không được, chỗ tốt em được, chỗ hỏng anh khiêng, thật tính kế ~"
Thẩm Phi cắn một ngụm trên môi Hạ Nhiêu, cười tủm tỉm nói tiếp: "Chẳng qua, em phung phí tiền của anh, anh cũng rất vui lòng, bà xã nhà mình cũng nên dưỡng trắng trẻo mập mạp."
"Tôi cũng không phải heo......" Hạ Nhiêu lỡ buột miệng thốt ra, ngay sau đó trong lòng liền căng thẳng, cô ở trước mặt thế nhưng bị triệt hạ phòng bị!
Đây tuyệt đối không phải hiện tượng tốt......
Thẩm Phi lại âm thầm gợi lên khóe môi, đối thoại không có phòng bị như vậy có chút giống cưỡi ở trên đầu của hắn, chẳng qua cảm giác này khá tốt......
"Dưỡng trắng trẻo mập mạp anh mới ăn ngon......" Lời nói ái muội làm gương mặt Hạ Nhiêu đỏ bừng.
Quả nhiên là hồ ly! Hạ Nhiêu âm thầm mắng trong lòng.
Thẩm Phi thấy vậy sung sướиɠ cười nhạo ra tiếng.
---------
Lúc hai người đi ra, mẹ Hạ vẫn không yên tâm nhìn thoáng qua sắc mặt Hạ Nhiêu, lúc nhìn thấy trên mặt nó đỏ ửng thì bà hoàn toàn thả lỏng, bắt đầu đi mua đồ ăn.
Thẩm Phi ôm Hạ Nhiêu đi theo phía sau, tâm tình sung sướиɠ lắng nghe những thím bán đồ ăn khen con rể nhà bà Hạ quý khí.
Khóe miệng Hạ Nhiêu có chút động, người này không nảy sinh ác độc thật đúng là......!Kỳ ba hóa....