Ánh mắt Thẩm Phi lạnh lùng, chẳng qua ý cười trên mặt lại không hề giảm, chậm rãi nói: "Chỉ sợ không được, tối hôm qua Nhiêu nhi bị tôi yêu đến thảm, thân thể bị thương, bác sĩ nói trong vòng một tháng không thể xuống giường, nếu muốn làm việc kia, ít nhất nửa năm sau mới có thể thừa nhận."
Con ngươi Thánh Mặc La Á Qua Đế hiện ra lãnh quang "Cậu cố ý?!"
Hơi thở lãnh khốc nháy mắt bao phủ cả người Thẩm Phi, làm Thẩm Phi cả người chấn động, ý cười trên mặt tuy rằng không giảm nhưng đáy lòng lại âm thầm kinh hãi.
Không hổ là người cầm đầu Mafia, sát khí thật không phải đùa!
Thẩm Phi áp xuống khϊếp sợ trong lòng, tùy ý nói: "Cậu đi lên nhìn xem sẽ biết, nếu còn không tin thì tự mình tìm bác sĩ tới, tôi cũng không ngại."
Dáng vẻ Thẩm Phi tùy ý làm đáy mắt Thánh Mặc La Á Qua Đế lại lần nữa dày đặc vài phần, lạnh lùng nhìn hắn một cái, đứng dậy nâng bước hướng về phía trên lầu.
Lúc Thánh Mặc La Á Qua Đế đi tới, nhìn thấy sắc mặt Hạ Nhiêu vô cùng tái nhợt thậm chí không ngừng đổ ra mồ hôi, ngay cả trong lúc ngủ mơ đều đau đớn, hắn đã biết, lời Thẩm Phi nói là sự thật.
Là một người từ nhỏ đao súng rừng mưa, gϊếŧ người vô số như Thánh Mặc La Á Qua Đế mà nói, muốn xem sinh mệnh của một người có bị đe dọa hay không cũng không khó.
Nhìn Hạ Nhiêu nửa ngày, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, cuối cùng cái gì cũng không nói liền rời đi.
Mày Thẩm Ngoạt nhíu lại, liếc mắt nhìn Thẩm Phi một cái rồi cũng rời đi, toàn bộ căn phòng lại lần nữa khôi phục một mảnh yên tĩnh.
Thần sắc Thẩm Phi phức tạp nhìn Hạ Nhiêu , hơi hơi thở dài, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.Hắn không có nhìn thấy, lúc hắn rời đi, tiểu nhân nhi vốn đang nhắm mắt thống khổ, đã chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt hoàn toàn tỉnh táo, làm gì có bộ dáng mới vừa tỉnh lại.
Kỳ thật, lúc Thẩm Ngoạt đi vào Hạ Nhiêu đã tỉnh, chỉ là cô không muốn đối mặt với Thẩm Phi, cho nên vẫn duy trì dáng vẻ như trước, cô nghe được lời hắn cùng Thẩm Ngoạt nói, cũng biết là mình đã hiểu lầm Thẩm Phi.
Ngày hôm đó cô nghe được chẳng qua Thẩm Phi chỉ nói cho qua mà thôi, hắn thật sự muốn che chở cô , độc chiếm cô , cùng co ở bên nhau, ít nhất là trước lúc hắn mất đi hứng thú với cô.
Nhưng bây giờ Thẩm Ngoạt phát hiện, thậm chí dùng tính mạng cô để cảnh cáo, Thẩm Phi vì muốn bảo vệ cô mà không thể không buông tay, cam chịu đưa nàng cho người khác.
Cô không tin thông minh như Thẩm Phi mà không biết ý của cô, hắn tuyệt đối biết, nếu không có tự do, cô nhất định sẽ lựa chọn biến mất.
Nhưng Thẩm Phi lại lựa chọn giữ tính mạng của cô, trơ mắt nhìn cô chìm đắm trong ngục tù vô biên - bị người ta đùa bỡn.
Cô có thể hiểu, nhưng lại không thể tiếp nhận, có lẽ cô cùng Thẩm Phi không giống nhau.
Trong tình yêu con người đều là kẻ ích kỷ, Thẩm Phi vì không muốn cho cô biến mất trong thế giới hắn, mà lựa chọn lùi bước.
Mà cô, vì tự do của mình, vì không muốn làm sủng vật vĩnh viễn bị cầm tù, cô cũng ích kỷ lựa chọn từ bỏ tình yêu của Thẩm Phi, lựa chọn thoát khỏi.
Cô không trách Thẩm Phi, thậm chí cảm ơn hắn, bởi vì cô biết, Thẩm Phi quyết định như vậy là vì hắn thật sự yêu cô, mặc dù tình yêu này không phải yêu cầu của Hạ Nhiêu cô, nhưng rất đáng quý trọng.
Ác ma yêu, nó sẽ quý trọng vượt xa người thường, cho nên cô không oán Thẩm Phi.
Thậm chí đáng thương cho hắn, nếu hắn sinh ra ở một gia đình bình thường, có lẽ cuộc sống hắn sẽ không giống như vậy, hoặc là hắn sẽ không gặp được nàng, có lẽ hắn cũng sẽ có được hạnh phúc.
Nhưng cố tình hắn lại gặp gỡ cô, cuộc sống của cô là do tự mình quyết định, tuyệt đối không cho phép người khác đem nó làm ví dụ.
Nhìn cửa phòng không có một bóng người, đáy mắt Hạ Nhiêu dần dần hiện lên một mạt áy náy.
Thực xin lỗi, Thẩm Phi, nếu tôi tiếp nhận anh, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày tôi bị bức điên, hoặc là làm ra chuyện gì đó điên cuồng.
Cho nên, cô phải rời đi, Thẩm Phi yêu, cô sẽ nhớ rõ, một hồ ly có duyên không phận, cô sẽ vĩnh viễn chôn ở đáy lòng, để ở nơi không ai có thể chạm tới.
Thẩm Phi, xin tha thứ tôi ích kỷ, tình yêu tuy rằng không thể thiếu, nhưng lại không phải thứ quan trọng nhất của tôi.
Một đời người, có rất nhiều thứ so với tình yêu còn quan trọng hơn, kêu cô vì tình yêu mà từ bỏ tất cả, cô làm không được....
----
Thẩm Phi dựa vào trên hành lang, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá, sương khói đem cảm xúc hắn che lấp đi, gương mặt có chút thần bí khó lường.
Thật ra hắn biết Hạ Nhiêu đã tỉnh, cẩn thận nghĩ lại, cũng không khó đoán ra vì sao cô không giống bình thường.
Cho nên lúc cùng Thẩm Ngoạt nói ra những lời đó, hắn cũng không cố tình lảng tránh, đó là nói cho cô nghe, cũng coi như là giải thích với Hạ Nhiêu về chuyện hiểu lầm hắn.
Thẩm Phi có tâm tư của mình, hắn hy vọng Hạ Nhiêu hiểu rõ tâm ý hắn.
Thẩm Phi hắn yêu cô, hắn sẽ không từ bỏ cô, sẽ không rời khỏi cô, càng sẽ không để cho cô gặp chuyện nguy hiểm, hắn hy vọng cô hiểu rõ, để cô mềm lòng, cam tâm tình nguyện ở lại bên người hắn.
Nước cờ này không thể nghi ngờ là nước đi tốt nhất, hắn nắm giữ tâm lý một người con gái, hiển nhiên một người biết người đàn ông đó thật sự yêu nàng, hắn chỉ là không muốn cho cô gặp nguy hiểm, mặc kệ cô thuộc về bao nhiêu người, cô vẫn là duy nhất trong hắn.
Nhưng phàm là người đàn ông yêu một người phụ nữ, người phụ nữ đó nhất định sẽ chấp nhận, bởi vì khi đàn ông yêu là thật sự, mà cô cũng vừa vặn yêu người đàn ông này, chỉ hy sinh thân thể một chút để tính mạng không bị nguy hiểm mà thôi, nếu yêu thật sự, phụ nữ đều sẽ lựa chọn giữ lại.
Thẩm Phi tính kế rất chu đáo, chỉ là hắn lại xem nhẹ Hạ Nhiêu thân là nữ nhân nhưng lại có quật cường ẩn dấu, nếu không có sự khác nhau này, Thẩm Phi sẽ thắng rất đẹp.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, trời cao cho Hạ Nhiêu bề ngoài nhu nhược nhưng khi cởi bỏ hóa trang, linh hồn cũng mạnh mẽ không kém đàn ông, cho nên để cho Thẩm Phi kém một nước cờ, liền thua hết cả bàn cờ.......