Thánh Mặc La Á Qua Đế đối diện với ánh mắt âm lãnh của Thẩm Phi, lạnh lùng cười: “Giúp cô ta trị khỏi thân thể, dù gì cũng nên có chút bồi thường không phải sao?” Tuy rằng là câu hỏi, nhưng khẩu khí lại là khẳng định.
Thẩm Phi ngây người, mày nhíu lại: “Đó là thuốc gì?”
“Thánh dược chữa thương của gia tộc Thánh Mặc La Á, cậu hẳn là nghe nói rồi đi.
” Khóe môi Thánh Mặc La Á Qua Đế hơi hơi cười lạnh nói.
Thẩm Phi nghe vậy cũng không nói thêm nữa, cũng không hỏi nhiều, cứ như vậy nhìn Thánh Mặc La Á Qua Đế nâng bước rời đi.
Mạch Tuyết đến bên người Hạ Miều, cầm lấy lọ thuốc trong tay cô bắt bẻ đánh giá, đáy mắt xinh đẹp rõ ràng có nghi ngờ: “Dùng thuốc này thật sự giống như trong lời đồn?”
Thẩm Phi đi tới, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Hạ Miều một cái, cười tủm tỉm nói: “Thử xem sẽ biết, nếu thật có thể khỏi, vậy thì Nhiêu nhi cũng không cần đau đớn.
”
Chỉ là lời nói vui cười kia lại lộ ra một cỗ trầm trọng không thể che giấu.
Bọn họ đều nghe nói qua, gia tộc Thánh Mặc La Á có một đoàn đội chuyên môn chữa bệnh, y thuật đã dẫn đầu toàn thế giới, gia tộc Thánh Mặc La Á là gia tộc hắc đạo, cho nên, đối với dược phẩm trị liệu rất là coi trọng.
Nếu bị trọng thương, chỉ cần ngươi không chết, họ sẽ nghiên cứu ra loại thuốc có thể chữa khỏi cho ngươi trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Đối với này đó, bọn họ chỉ là nghe nói qua, cũng chưa từng thử, thuốc này không phải ai cũng có thể mua nổi, lại nói bọn họ cũng chưa cần dùng tới thuốc kia.
Hạ Miều làm như không nghe được sự trầm trọng trong giọng nói của Thẩm Phi, cười nhạt nói: “Thử xem đi, nếu có thể nhanh chóng khỏi lên cũng tốt, cả ngày nằm ở trên giường em cũng sắp không chịu nổi.
”
Thần sắc Mạch Tuyết biến đổi, mặt đầy âm trầm trừng mắt nhìn Hạ Miều, đáy mắt chứa đầy lệ khí : “Em biết uống cái này sẽ khỏe lên sao, chờ đợi em là cái gì sao? Em muốn rời đi chúng tôi như vậy?!”
Như một tiểu thú gầm nhẹ làm Hạ Miều ngây người, Mạch Tuyết như vậy đã gần một tháng cô không thấy được.
Khóe môi Hạ Miều vẫn cười nhạt như cũ, thỏa hiệp mở miệng: “Vậy được rồi, em không uống.
” Mang cười đôi mắt có nhợt nhạt bao dung.
Quả nhiên, thần sắc Mạch Tuyết tốt lên không ít, gương mặt vui vẻ tràn đầy thỏa mãn, chỉ nghe hắn ôm Hạ Miều nói: “Nhiêu nhiêu thật tốt.
”
Hạ Miều không nói chuyện, chỉ là cười thích ý ôm lấy Mạch Tuyết, đôi mắt cụp xuống làm người thấy không rõ thần sắc bên trong.
“Nhiêu nhi vẫn nên uống đi, sức khỏe không phải chuyện nhỏ, sớm ngày khỏe lại cũng tốt.
”
Thẩm Phi nhẹ nhàng khuyên nhủ, lấy lại lọ thuốc trong tay Mạch Tuyết, xoay người rót một ly nước, lấy ra một viên thuốc đưa cho Hạ Miều.
“Lấy đi!” Mạch Tuyết xoay người muốn đánh rơi viên thuốc trong tay Thẩm Phi, lại bị Thẩm Phi tay mắt lanh lẹ né tránh.
Mạch Tuyết âm lệ nhìn Thẩm Phi: “Cậu có ý gì?!”
Chẳng lẽ hắn muốn đem Hạ Miều cho Thánh Mặc La Á Qua Đế ?!
Đáy mắt Thẩm Phi một mảnh lạnh băng, ý cười thường xuyên có trên mặt giờ đây cũng biến mất mất, nhàn nhạt nói: “Tránh ra.
” Giọng nói cường thế không có chỗ cho ngươi cự tuyệt.
Nhìn Thẩm Phi như vậy, đáy lòng Mạch Tuyết hiện lên một mạt kinh ngạc, nhưng lửa giận trong lòng cũng không vì vậy mà tiêu giảm, ngược lại càng thiêu càng mạnh.
“Tôi không đồng ý cho Hạ Miều uống thuốc này, cậu thật muốn đem cô ấy cho Thánh Mặc La Á Qua Đế ?!”
Thẩm Phi hắn sao có thể nguyện ý đem Hạ Miều đi, chỉ là này mở ra trò chơi, cần phải đem nó kết thúc, chính hắn cũng không có cách nào ngăn cản.
Chỉ cần còn sống, cái gì cũng có thể hy sinh……
Hắn chỉ cần Hạ Miều tồn tại là được.
“Cậu muốn cô ấy chết sao?” Giọng nói nhàn nhạt giống như một trận gió nhẹ không có cảm giác gì, nhưng lại làm thân thể Mạch Tuyết cứng đờ.
Hắn hiểu rõ quyền lợi tác dụng hơn so với bất luận kẻ nào, không có quyền thế vĩnh viễn là bị người khác giẫm đạp.
Cho dù bây giờ, Mạch Tuyết hắn đã đứng ở đỉnh cao, chỉ là núi này cao còn có núi khác cao hơn, quyền lợi thế giới vĩnh viễn không có đỉnh núi, luôn có một vài người đứng ở trên hắn, đối với những người này, họ muốn ngươi chết ngươi phải chết, muốn phục tùng phải phục tùng, đây là quy tắc xã hội hiếm người biết.
Hắn không muốn Hạ Miều gặp bất cứ nguy hiểm nào, vậy thì biện pháp duy nhất chỉ có tiếp nhận.
Đối với những người như bọn họ mà nói, không có cái gì quan trọng hơn so với tồn tại, cho nên, chỉ cần Hạ Miều tồn tại, những cái khác đều không sao cả.
Hắn không quên, Hạ Miều xuất hiện vốn dĩ chính là mở màn cho một trò chơi, không chấp nhận được lời hắn nói dừng lại……
Mạch Tuyết thu hồi đáy mắt lạnh lẽo, buông Hạ Miều ra, chậm rãi dời đi.
Quả nhiên, thế giới bọn họ thế vĩnh viễn chỉ cần tồn tại, cái khác đều có thể hy sinh.
Hạ Miều hướng về phía Thẩm Phi hơi hơi mỉm cười, tiếp nhận thuốc, từ từ nuốt xuống.
Đáng tiếc, Hạ Miều cô không giống với bọn họ, cứ việc cô biết thế giới của bọn họ, nhưng lại không thể tiếp nhận được, cô có tư tưởng của mình, có cuộc sống của mình, cho dù là chết, cô cũng không muốn làm một người không có tự do, không có tư tưởng, vĩnh viễn là một con rối bị cầm tù.
Cứ như vậy, một tuần qua đi, thân thể Hạ Miều cũng hoàn toàn hồi phục, ngay cả Nguyên Viêm tới kiểm tra cũng âm thầm kinh ngạc, thuốc của gia tộc Thánh Mặc La Á thế nhưng đã tiên tiến đến như vậy.
Ngày mai thánh Mặc La Á Qua Đế sẽ tới đón cô đi Y quốc, kỳ hạn là một tháng.
Hạ Miều cũng không nói gì, thậm chí không có kháng cự liền đã đáp ứng, cái này làm cho đáy lòng Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết rất hụt hẫng, vì sao cô có thể bình tĩnh như thế? Chẳng lẽ cô không để bụng một chút nào sao? Hay là cô cũng thích Thánh Mặc La Á Qua Đế?
Bọn họ muốn chất vấn, nhưng lại không có lý do, cũng do bọn họ đẩy cô đi không phải sao?
Cho nên Mạch Tuyết trở về Đế Lan Tư, ngày mai Hạ Miều phải đi bên một người đàn ông khác, hắn không có biện pháp tận mắt nhìn thấy nàng rời đi, hắn sợ hắn sẽ khống chế không được, cho nên hắn trở về Đế Lan Tư.
Cũng bởi vậy, tầng hầm Đế Lan Tư lại lần nữa lâm vào một hồi máu tanh.
Mà Thẩm Phi thì sao?
Bị một cuộc điện thoại của Phong Chi Âu nên đi rồi, toàn bộ biệt thự chỉ còn lại có một mình Hạ Miều.
Hạ Miều đứng ở bên cửa sổ, nhìn vườn hoa bên ngoài, trong đầu lại đang suy nghĩ có nên nhân lúc không có ai mà trốn thoát ?
Chỉ là lấy năng lực của bọn họ , ngày hôm sau cô đã bị bắt được rồi đi……
Có lẽ có thể chế tác một hồi ngoài ý muốn, một cái chết giả, chỉ là thi thể giả phải làm thế nào?
Cuối cùng Hạ Miều quyết định, vẫn là đi quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi mới quyết định.
Nhưng cô làm sao nghĩ đến, cô còn chưa đi được vài bước ra cửa đã bị người ta hạ thuốc mê !.
.
.