Giọng nói khàn khàn có khϊếp sợ, có hận, có đau.
Suy nghĩ Hạ Miều lúc này hỗn loạn phức tạp, tuy rằng ngay từ đầu người đàn ông này cho cô cảm giác nguy hiểm, nhưng cô không nghĩ tới người thanh nhã xuất trần lại tàn nhẫn biếи ŧɦái như thế.
Hắn thế nhưng dùng phương thức này làm cô nhớ lại hắn là ai, cô thật không biết, nếu cô còn không nhớ ra hắn, hắn còn làm ra loại chuyện biếи ŧɦái nào nữa?
Hạ Miều nhớ ra hắn, người đàn ông giống như cảm thấy rất hài lòng, nụ cười trên môi càng gia tăng thêm một chút, mang theo thanh nhã cùng thuần tịnh.
“Hạ Nhi rốt cuộc nhớ lại anh rồi , em hẳn là còn chưa biết tên của anh đi, bây giờ chúng ta một lần nữa hiểu rõ một chút, anh tên Phong Chi Âu.
”
Nụ cười sạch sẽ mang theo sương mù du dương, đối thoại như vậy, biểu tình như vậy, nếu không phải lúc này hạ thể đang giao hợp, tuyệt đối như một tiên nhân bước từ trên mây mà đến.
Đáng tiếc, lúc hắn nói ra những lời này, côn ŧᏂịŧ nóng như thiết khảm sâu ở trong thân thể cô không ngừng sưng to lên.
Hạ Miều không phải người Thượng Kinh, nếu cô sống ở Thượng Kinh, hoặc là quan tâm tới chính trị, vậy thì lúc nghe được tên Phong Chi Âu, cô tuyệt đối sẽ chấn kinh.
Phàm là người trong chính giới cùng người ở Thượng Kinh đều sẽ biết Phong Chi Âu, thậm chí còn lưu truyền một câu rằng, ngươi có thể không biết tên của lão đại chính giới, nhưng không thể không biết tên Phong Chi Âu.
Phong Chi Âu, chính tông cán bộ cao cấp, điển hình Chính Hoàng Kỳ, ba hắn là phó lãnh đạo của Hoa Hạ, địa vị này, tôn vinh này, cơ bản là dưới một người trên vạn người, bởi vậy, là con trai độc nhất của Thừa tướng đại nhân, quả thực là hô mưa gọi gió, cho nên, toàn bộ người trong giới đều tôn xưng hắn là ‘ Thái Tử gia ’.
Đương nhiên, xưng hô như vậy không hẳn bởi vì hắn là con trai của Thừa tướng, trong đó nguyên nhân lớn nhất là bởi vì người tên Phong Chi Âu này,đối với chính trị hắn có được thiên phú mà người khác không thể sánh kịp, thủ đoạn, trí tuệ, tâm tư, quả thực là làm cho người ta mơ mà không được.
Mười lăm tuổi đã nắm giữ được chức vị học sĩ, làm cho toàn bộ Hoa Hạ khϊếp sợ, mười sáu tuổi thống trị Hoa Hạ, chính thức đi lên con đường chính trị.
Hiện giờ, mới hai mươi lăm tuổi hắn đã là là thị trưởng của Thượng Kinh,đây tuyệt đối là kỳ tích từ trước tới nay ở Hoa Hạ.
Những cái này Hạ Miều không biết, bằng không cô biết, cô nhất định sẽ ngửa mặt lên trời thở dài: "Cô đã tạo nghiệt gì a?! Thế nhưng lại đυ.
ng phải một vị tổ tông như vậy!”
Phong Chi Âu nhìn mặt Hạ Miều không có chút biến hóa nào, đáy lòng càng cảm thấy thú vị, đây là lần đầu tiên có người không biết Phong Chi Âu hắn là ai……
Nhìn Phong Chi Âu cười, rõ ràng là nhẹ nhàng ôn hòa, chỉ là lại mang cho cô một loại cảm giác sởn tóc gáy, hơn nữa trên mặt hắn căn bản không có chút tìиɧ ɖu͙© nào, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được côn ŧᏂịŧ cực nóng đang nhảy lên.
Kinh mạch từng chút nhảy lên đâm vào vách thịt non bên trong, mang cho cô một loại vui thích kỳ lạ, từng trận tê dại chậm rãi len lỏi toàn thân ,khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cũng dần dần đỏ bừng.
Phong Chi Âu thấy vậy, con ngươi nhiễm đầy sương mù càng nồng đậm thêm vài phần , cảm giác được côn ŧᏂịŧ sắp thoát cương, hắn bất đắc dĩ thở dài, đôi tay đỡ vòng eo Hạ Miều chậm rãi động thân.
Cứ việc du͙© vọиɠ hắn đã sắp nổ mạnh, nhưng động tác hắn vẫn thong thả không chút vội vàng nào, hắn thích nhất, là loại khống chế dục niệm của mình , loại nhẫn nhịn cùng tra tấn này đối với người khác mà nói là điên cuồng, là đau đớn khó nhịn.
Nhưng với Phong Chi Âu hắn mà nói, là một loại hưởng thụ, một loại chinh phục, cảm giác đau đớn khó nhịn sẽ làm tâm hồn hắn đạt được một loại thỏa mãn cùng hưởng thụ xưa nay chưa từng có.
Côn ŧᏂịŧ thô dài thong thả đi ra, phía trên dính máu tươi cùng chất dịch sền sệt, tiện đà, long thân bại lộ ở trong không khí lại lần nữa đẩy vào, không lưu một khe hở.
Tốc độ thong thả này đối với Phong Chi Âu là một loại tra tấn, với Hạ Miều cũng vậy, hạ thể cô bởi vì không có được, mà càng ngày càng mãnh liệt ngứa lên.
Dần dần cảm giác ngứa làm Hạ Miều rêи ɾỉ ra tiếng, tựa như bị hàng vạn con kiến bò tới bò lui , có chút đau đớn muốn chết, muốn giãy giụa, muốn phản kháng, muốn hung hăng diệt nó, làm cho những con kiến kia không thể ở bên trong lăn lộn nữa.
“Ân……” Từng tiếng rêи ɾỉ khó nhịn mang theo khát vọng vang lên.
Thân thể Hạ Miều sắp bị tra tấn đến điên rồi, đầu óc càng ngày càng vẩn đυ.
c, tầm mắt cũng mê ly hỗn loạn, chân tay bị buộc chặt cũng bắt đầu giãy giụa.
Hạ thân Phong Chi Âu vẫn thong thả ra vào, tựa như đang nhấm nháp đồ ăn tốt nhất thế gian, nhưng loại thong thả ung dung này lại càng thêm tra tấn lý trí Hạ Miều, không đến một lát tinh thần cô đã hỏng mất, khóc cầu ra tiếng.
“…… Cho tôi…… Tôi muốn……”
Hạ Miều cũng không biết mình đang nói gì nữa, cô chỉ biết là mình bị cảm giác ngứa ngáy kia tra tấn đến sắp điên rồi, cái gì lý trí, cái gì đau đớn, sớm đã bị ném qua một bên, giờ này khắc này, cô chỉ muốn côn ŧᏂịŧ kia hung hăng chiếm hữu cô, giúp cô diệt hết ngàn vạn con kiến đáng ghét kia.
Khóe môi Phong Chi Âu hơi hơi khẽ mở, giống như âm thanh lúc viễn cổ, trống trải mà mát lạnh: “Hạ Nhi muốn cái gì?”.