Hạ Miều trầm mặc trong chốc lát, không lâu sau cũng nghe theo lời Phong Chi Âu nói, mở hai chân non mịn ra, u cốc hoàn toàn bị bại lộ ở đáy mắt Phong Chi Âu.
Cái huyệt nhỏ chật hẹp hơi hơi sưng đỏ, lộ ra hương thơm dụ hoặc của xử nữ.
Hạ Miều hơi hơi cắn môi, đầu quay sang một bên, cảm giác sỉ nhục càng ngày càng bao trùm trong cô, hai tay ở bên sườn gắt gao nắm lại, nhịn, nhất định phải nhịn, bây giờ cô không có tư cách đùa giỡn với tính tình của mình.
Không phải do cô quá nghe lời, mà là chân tay cô bị trói, với lại cô phản kháng giãy giụa cũng vô dụng, không bằng ngoan ngoãn nghe lời, có lẽ đau đớn sẽ giảm hơn một chút.
Phong Chi Âu thấy Hạ Miều ngoan ngoãn nghe lời, con ngươi nhiễm sương mù dần hiện lên một mạt ánh sáng, không thể không nói, Hạ Miều là người phụ nữ biết điều nhất hắn từng gặp.
Phong Chi Âu cười nhạt, một bên cầm lấy găng tay plastic mang vào một bên an ủi : “Hạ Nhi yên tâm, em nghe lời như vậy, tôi sao có thể thương tổn em,tôi sẽ nhẹ một chút.
”
Nhẹ cái đầu M ngươi, Hạ Miều ở trong lòng chửi thề vài câu, nếu hai người đổi vị trí cô cũng sẽ nhẹ nhàng, hơn nữa là tuyệt đối nhẹ nhàng!
Phong Chi Âu duỗi tay khẽ vuốt ve nụ hoa kiều nộn hơi sưng đỏ, tiểu huyệt lập tức hung hăng co rụt lại, thân thể Hạ Miều cũng không tự giác căng chặt lên.
“Hạ Nhi thả lỏng.
”
Lời nói ấm áp chậm rãi vang lên, chỉ là Phong Chi Âu vẫn chuyên chú nhìn chăm chăm tiểu huyệt bị ngón tay hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nụ hoa bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ rất mau đã phân bố ra mật dịch trong suốt , Phong Chi Âu vừa lòng cười cười, không thể không nói, sau khi thân thể cô trải qua dạy dỗ thì sử dụng tiện hơn rất nhiều.
Thu hồi ngón tay, cầm lấy khí khuếch trương trong khay đẩy mạnh vào tiểu huyệt ướt mềm kiều nộn , cảm giác lạnh lẽo cùng đau đớn ở hạ thể làm thân thể Hạ Miều không khống chế được căng lên, tiểu huyệt cũng bởi vì khẩn trương mà không ngừng co rút lại muốn đẩy thứ lạnh lẽo kia ra, Phong Chi Âu đang muốn đẩy vào cũng có chút khó khăn.
Phong Chi Âu thấy vậy cũng không mạnh mẽ đẩy vào nữa , cũng không nói gì, mà là dùng ngón tay khác đi vuốt ve tiểu hạch đang trốn tránh ở khe thịt đỏ thắm, dẫn tới Hạ Miều cả người run lên, khóe miệng đóng chặt cũng không khống chế được tràn ra một tiếng rêи ɾỉ.
Tiếp theo cô gắt gao cắn môi, chỉ là ngón tay Phong Chi Âu lại không ngừng tác loạn vuốt ve hoa hạch mảnh mai, kɧoáı ©ảʍ tê dại tập kích thần trí Hạ Miều , toàn bộ vòng eo có chút chịu không nổi cong lên.
Phong Chi Âu lại lần nữa đẩy về phía trước , bởi vì đường đi của cô quá mức chật hẹp , cho nên lúc tiến vào có chút khó khăn, nhưng so với lúc nãy một bước cũng khó đi thì đã tốt hơn nhiều.
Hạ Miều rõ ràng cảm giác được hạ thể bị vật lạnh lẽo kia xâm chiếm, vách tường thịt bên trong truyền đến đau đớn không ngừng, chỉ là phía trước lại bị một ngón tay đùa bỡn truyền ra từng trận kɧoáı ©ảʍ phản nghịch.
Cho đến khi thứ đó hoàn toàn đi vào, ngón tay Phong Chi Âu đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ tiểu hạch mới thu về, khí khuếch trương này thuộc công nghệ cao do Phong Chi Âu chuyên môn định chế, bên cạnh có cái di động điều khiển từ xa, chỉ cần ấn một nút, là có thể tự động khuếch trương.
Động tác Phong Chi Âu ngừng lại, Hạ Miều cảm giác được hạ thể bị đồ vật lạnh lẽo kia làm căng ra, tốc độ rất chậm nhưng cô cảm nhận được rõ ràng nó đang bành trướng.
Mà từ góc độ Phong Chi Âu có thể thấy rõ khí cụ đang khuếch trương, cái miệng nhỏ vốn đóng chặt cũng dần lộ ra, mở rộng ra bốn phía.
Dần dần, Hạ Miều càng ngày càng ăn không tiêu, cảm giác căng trướng này vô cùng khó chịu và đau đớn, đuôi lông mày thanh tú dần dà nhíu chặt.
Phong Chi Âu nhìn cái lỗ nhỏ càng lúc càng lớn , hắn dùng đèn pin mini rọi vào , xác định độ rộng này đã đủ hắn thấy rõ toàn bộ bên trong thì động tác khuếch trương mới dừng lại.
Cảm nhận được dụng cụ khuếch trương dừng lại Hạ Miều mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu còn tiếp tục vài giây nữa cô thật sự chịu không nổi.
Phong Chi Âu đem đèn pin mini nhắm ngay tại cửa động, đem tầm mắt đặt ở một đầu khác trên đèn pin để quan sát, đèn pin mini ngoại trừ chiếu sáng còn có kính hiển vi, đây là sản phẩm công nghệ cao, đã giản lược lại phương tiện.
Xuyên thấu qua kính hiển vi Phong Chi Âu có thể thấy rõ toàn bộ cấu tạo của con đường, vách tường thịt phấn hồng có vài nếp nhăn đang không ngừng rung động, lại hướng bên trong nhìn tiếp, là tử ©υиɠ thịt thịt phấn nộn đang gắt gao mấp máy, thịt non xung quanh nó co rút không ngừng.
Nhìn đến đây, Phong Chi Âu cảm giác được rõ ràng độ nóng trong cơ thể không ngừng tăng lên, côn ŧᏂịŧ ở hạ thể cũng đang kêu gào bừa bãi, trướng đau làm người khó nhịn.
Phong Chi Âu khẽ nhíu mày, cảm giác này quá mức đau khổ cắn nuốt thần kinh hắn, cái loại du͙© vọиɠ nổ mạnh này làm hắn hưng phấn đồng thời lại dị thường khó chịu.
Chính là cứ việc như thế, cứ việc hắn đã bị tra tấn đến đau đớn, trên trán cũng đã tràn ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng hắn vẫn duy trì dung nhan thanh nhã xuất trần cùng tiên khí nhè nhẹ quanh quẩn.
“Nghe danh đã lâu, cách chữa thương của gia tộc Thánh Mặc La Á quả nhiên không tầm thường.
”
Thời điểm nói lời này, quanh quẩn đôi sương mù có một chút hưng phấn.
Hắn đối với những phương pháp chữa bệnh cũng cuồng si yêu thích không thua gì chính trị, đã sớm nghe nói qua đoàn đội chữa thương của gia tộc Thánh Mặc La Á, bây giờ tận mắt nhìn thấy hiệu quả, dù thế nào hắn cũng nên tự mình đến thăm hỏi một chút.
Bởi vì hưng phấn, Phong Chi Âu cũng không để huynh đệ nhà mình khó xử, đem khí cụ trong cơ thể Hạ Miều đem ra, vạt áo ngủ cũng được cởi ra, cự long đứng thẳng tận trời bại lộ ra bên ngoài, không ngừng kêu gào trong không khí, long thân sớm đã biến thành màu đen tím, gân xanh nổi đậm, có vẻ cực kỳ khủng bố.
Bởi vì giường hơi thiên về phía trước, cho nên Hạ Miều có thể dễ dàng nhìn thấy cự long dữ tợn của hắn, sắc mặt cô hơi hơi đổi, nhưng cũng không có giãy giụa.
Thứ này không phải chưa từng ở trong cơ thể cô, lúc trước có thể nuốt được, bây giờ cũng có thể, chỉ là có chút đau đớn mà thôi, dù thứ này có trướng to hơn một chút, có dữ tợn hơn thế nào cũng tuyệt đối không làm chết người được.
Không thể không nói Hạ Miều bây giờ rất may mắn, cô vô cùng may mắn khi tiếp thu dạy dỗ ở Đế Lan Tư, nếu không phải thân thể cô bị dạy dỗ mà thay đổi, vậy thì trong khoảng thời gian này, bất luận là với ai, cô chỉ càng ăn thêm nhiều đau đớn.
Phong Chi Âu đá văng cái ghế ra, quỳ đứng ở giữa hai chân Hạ Miều : “Hạ Nhi, muội muội của em cùng đệ đệ tôi đều đói bụng, nên cho chúng nó ăn cơm.
”.