Phong Chi Âu quả nhiên không phải người bình thường, mức độ biếи ŧɦái không phải kẻ nào cũng có thể so , điểm này chỉ trong một ngày ngắn ngủn Hạ Miều đã nhìn ra.
Vừa rồi cô rõ ràng cảm nhận được thứ để giữa háng cô đã bành trướng, nhưng chủ nhân nó Phong Chi Âu lại không chút do dự nào mà rời đi.
Hạ Miều biết, Phong Chi Âu là người khó tới gần cùng khó nắm giữ nhất, một người ngay cả tìиɧ ɖu͙© cũng có thể nhẫn nhịn, vậy thì nếu đối đầu với hắn thì tuyệt đối chỉ có đầu hàng.
Hạ Miều vô lực thở hổn hển, con ngươi đầy nước cũng dần dần khôi phục thanh tỉnh, bên trong có cơ trí cùng sắc bén làm người lóa mắt.
~~~~~
Trong cung điện xa hoa, một bức thư nặc danh được chuyển tới trong tay một vị công chúa duy nhất ở Hoa Hạ.
Đang muốn ra ngoài thì Tân Lật Nghê nhận được một phong thư nặc danh sau đó rất có hứng thú cầm lấy, hướng tới chiếc xe thể thao màu đỏ số lượng có hạn.
Lên xe cô cũng không vội vã rời đi, mà là khóe môi cười cười mở phong thư ra, một bức ảnh xuất hiện trong tầm mắt cô, bên trong có một người mặc áo đen cô rất quen thuộc, đó là Phong Ảnh - vệ sĩ vẫn luôn đi theo bên người Phong Chi Âu.
Tân Lật Nghê híp mắt lại, khóe môi đang cười hơi hơi cứng đờ, nhìn trong ảnh chụp xuất hiện một người phụ nữ, tuy rằng thấy không rõ mặt, chỉ cần nhìn dáng người là biết cô ta là phụ nữ rồi.
Phong Chi Âu bắt người đàn bà này làm gì?
Một trận nghi hoặc ở đáy lòng Tân Lật Nghê vang lên, từ khi cô 22 tuổi đi du học về nước, trong một buổi tiệc tối quen biết được Phong Chi Âu, cô đã biết, chỉ có người người đàn ông này mới đủ tư cách đứng ở bên người cô, cùng cô bễ nghễ thiên hạ, chinh chiến tứ phương.
Cô cũng biết, đàn ông ưu tú thường thường đều là đối tượng mà mọi người tranh đoạt, đặc biệt là người đầy tài năng như Phong Chi Âu.
Cho nên cô chưa bao giờ để ý hắn chơi phụ nữ, bởi vì cô cũng chơi đàn ông, chỉ cần cuối cùng người đàn ông này thuộc về Tân Lật Nghê cô là được.
Cô không cần một tình yêu chết đi sống lại, mà thứ cô cần chính là một người có thể cùng cô sóng vai trên sa trường chiến hữu, có thể cùng hỗ trợ lẫn nhau, trong cuộc sống của cô, tình yêu không phải thứ quan trọng nhất, chỉ có quyền thế mới là thứ cuộc sống cô hướng tới.
Mặc kệ tình cảm giữa cô cùng Phong Chi Âu thế nào, hắn ở bên ngoài chơi đùa thế nào, chỉ cần vợ hắn là cô, vĩnh viễn cùng cô thống nhất mặt trận của ích lợi là được.
Lẳng lặng nhìn người phụ nữ không rõ diện mạo trong ảnh chụp, Tân Lật Nghê đột nhiên ngửi được một hương vị khác lạ, một loại nguy hiểm có khả năng ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
Trực giác cô từ trước đến nay luôn chính xác, thông minh như cô, chưa bao giờ thua dưới tay người đàn ông nào, cô đương nhiên biết chuyện này có người cố ý, chẳng qua là mượn tay cô diệt trừ người trong ảnh này mà thôi.
Cứ việc như thế, cô vẫn không thể không can thiệp, chỉ vì cuộc sống cô không cho phép có người xuất hiện làm rối loạn, người phụ nữ này cô cần phải tra rõ.
Đương nhiên, người sau lưng chuyện này cô cũng phải tra, dám đem đầu óc động đến trên đầu cô, lá gan không nhỏ!
~~~
Trong một quán cà phê xa hoa, mọi người đều chú ý tới một người phụ nữ ôn nhu đang nghe điện thoại, lúc nghe được người bên trong nói mọi chuyện đã làm ổn thỏa, thì cô ấy nở ra một nụ cười sáng lạn, nháy mắt mê hoặc đôi mắt tất cả đàn ông xung quanh.
Diệp Viện đối với mọi thứ xung quanh làm như không thấy, nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, trong con ngươi hiện lên một mạt ý cười lạnh băng.
Tân Lật Nghê kia cùng Phong Chi Âu có quan hệ, nếu không lợi dụng một phen, làm thất vọng quan hệ giữa hai người thì sao?
Với lại, nếu cô tự mình ra tay, có một chút sơ hở cũng sẽ bị Thẩm Phi điều tra ra, kết quả lúc đó cũng không phải là thứ cô muốn thấy, nhưng nếu là Tân Lật Nghê ra tay, vậy thì sẽ không liên quan đến cô.
Đương nhiên, cô cũng biết nước cờ mượn đao gϊếŧ người này rất nguy hiểm, ả Tân Lật Nghê kia quá thông minh, lúc nhận được phong thư kia nhất định sẽ nghĩ ngay đến là có người muốn mượn tay cô ta.
Cô cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu được đôi mắt của cô ta, thứ cô đánh cuộc chẳng qua là trực giác phụ nữ, cô tin rằng, trực giác của Tân Lật Nghê sẽ không khác với cô, vậy thì lúc đối mặt với người có thể uy hϊếp, cho dù là biết có người tính kế, cũng tuyệt đối không chút do dự nào mà loại bỏ.
Cô cũng biết, sau khi chuyện này chấm dứt, Tân Lật Nghê nhất định sẽ điều tra kẻ chủ mưu sau lưng, cho nên toàn bộ quá trình cô đều không ra mặt, phong thư nặc danh kia qua tay rất nhiều người mới đưa đi.
Cô đã đem manh mối có liên quan cắt đứt, kế tiếp chỉ cần chờ xem kịch vui, theo cô biết đây là lần đầu tiên Phong Chi Âu dùng thủ đoạn bắt cóc một người phụ nữ, cách làm này càng thêm kích phát sự nghi ngờ của Tân Lật Nghê, phụ nữ cường thế sao có thể cho phép trên đường xuất hiện chướng ngại vật….
Hạ Miều, nếu cô chết, thì tôi xem cô còn gả cho Thẩm Phi thế nào, người đàn ông này chỉ có thể là của tôi!
Một hồi âm mưu đột nhiên sinh ra, lúc này Hạ Miều lại không biết, Phong Chi Âu rốt cuộc có địa vị khủng bố cỡ nào, đàn bà bên người hắn lại càng có thân phận khủng bố như thế nào.
Cuộc sống cô có thể nói là toàn gặp những thứ vô cùng huyền huyễn, bình thường như cô lại cứ bị quấn vào thế giới của ác ma, bắt đầu một hành trình tàn khốc, kết cục là gì không có kẻ nào biết, ngay cả Hạ Miều cũng không biết, thứ duy nhất có thể xác định chính là tín niệm trong lòng.
Chỉ cần có tín niệm cô mới có thể ở trong khó khăn mà kiên cường, dù cho huyết nhục mơ hồ cũng có thể đứng lên, dù chỉ có một chút cơ hội cô cũng sẽ không từ bỏ.
Tự do, đó là tín ngưỡng của cô, chỉ cần trong lòng có tình yêu, có hi vọng, có tín niệm, thì vĩnh viễn sẽ không bị lạc phương hướng.
~~~~
Không bao lâu trong tay Tân Lật Nghê đã nắm giữ một phần tư liệu về Phong Chi Âu, nửa năm trước hắn cùng vài người đi Đế Lan Tư chơi một người phụ nữ ngoại lai, cô ta là một người bình thường, vốn là đến Thượng Kinh du lịch, trời xui đất khiến lại thành đồ chơi của bọn họ.
Mà để cho Tân Lật Nghê giật mình là, người phụ nữ này lại có ở trong tay đôi song sinh Thụy Phỉ Hi, Thụy Phỉ Á mà sống sót, thậm chí Thẩm Phi còn có suy nghĩ muốn cưới cô ta làm vợ.
Từ những đáp án kinh người này hoàn toàn có thể thấy được người phụ nữ kia tuyệt đối không đơn giản, có thể để Phong Chi Âu chủ động ra tay bắt cóc, thì cô ta đã không giống người bình thường rồi.
Nghĩ vậy, đáy mắt Tân Lật Nghê hiện lên một mạt sắc bén, ngay sau đó lại dấu xuống, sinh ra trong hoàng thất cô đương nhiên hiểu rõ sự nhẫn nhịn, lấy đại cục làm trọng.
Bây giờ chưa phải lúc cô ra tay, chuyện này vẫn nên xem thái độ của Phong Chi Âu, nếu tùy tiện ra tay sẽ chỉ tổn hại quan hệ cô cùng Phong Chi Âu mà thôi....