Người ta nói con người khi yếu đuối nhất sẽ rơi nước mắt, nước mắt tượng trưng cho đau khổ tuyệt vọng, hoặc cũng có thể là tượng trưng cho niềm hạnh phúc khôn nguôi.
Thế nhưng giọt nước mắt lúc này lăn trên má Nam Trân Tâm không biết phải gọi tên là gì nữa.
Bởi khi một người phụ nữ được một người đàn ông cầu hôn, điều đó phải hạnh phúc biết mấy.
Nhưng tâm trạng cô lúc này, chỉ cảm thấy vô cùng rối ren.
Lăng Thiếu Hà quỳ dưới chân cô, tay anh đưa đến trước mặt cô một chiếc nhẫn tuyệt đẹp, lấp lánh dưới ánh chiều hoàng hôn cam đỏ rực rỡ.
"Trân Tâm, trước đây anh nghĩ, chỉ cần yêu thương em, bảo vệ cho em, chỉ cần anh là một phần trong cuộc sống của em là đủ, nhưng bây giờ, em biết không.
Thời gian qua đi, mỗi một phút giây anh đều khao khát được yêu thương em nhiều hơn, được bảo vệ em nhiều hơn.
Anh không muốn là một phần trong cuộc sống của em nữa, cái anh muốn...!chính là trở thành cả cuộc đời của em...!Trái tim của anh...nếu không là em, thì không thể là ai khác.
Trân Tâm, cho dù là hiện tại hay sau này, em chỉ cần biết, người yêu em nhất trên đời này, ngoài anh ra, không có người thứ hai.
Hãy để anh trở thành hạnh phúc của em..." Ngập ngừng một lát, anh nhìn sâu vào đôi mắt ngọc của cô, thâm tình nói.
"Lấy anh nhé!"
Bàn tay cô run run, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Tuy đây không phải lần đầu tiên cô nghe Lăng Thiếu Hà muốn lấy cô.
Nhưng lần này anh còn chuẩn bị cả nhẫn, anh hẹn cô đến nơi này...hoá ra là đã có mục đích sẵn.
Nhìn những chùm hoa tươi được trang trí xinh đẹp khắp nơi kia, nhìn lên màn hình được anh chuẩn bị kỹ càng kia, cô bỗng cảm thấy chua xót.
Cô vội vàng đỡ anh lên, anh làm như thế, cô thật sự có chút khó xử.
"Thiếu Hà...anh...anh đứng dậy trước đã...."
Lăng Thiếu Hà vẫn không đứng dậy, anh có chút sốt sắng nhìn cô.
"Trân Tâm...anh muốn nghe được đáp án của em..."
"Em...em....anh đừng như vậy, anh đứng dậy trước đã..."
Đáy mắt Lăng Thiếu Hà bỗng xuất hiện một tia thất vọng.
"Là anh không đủ thành tâm...hay là em vốn không muốn lấy anh..."
"Không phải Thiếu Hà....chỉ là em..."
"Nếu như không phải, tại sao em lại không muốn lấy anh...."
Nam Trân Tâm ngồi xuống, nước mắt lăn dài trên má, cô nhìn anh.
Ánh mắt đau khổ.
"Thiếu Hà, anh là người đàn ông tốt nhất trên đời này, người có thể gả cho anh rất nhiều, nhưng không phải là em...em không đủ tư cách, là em không xứng với anh...."
"Tại sao không? Em đừng nói như vậy." Lăng Thiếu Hà nắm lấy vai cô, đau lòng nói.
Cô cúi gằm xuống, có lẽ sợ phải đối diện với ánh mắt đầy tình si và chân thành của Lăng Thiếu Hà.
Giọng cô run rẩy.
"Anh từng nói, em giống như đoá bạch ngọc lan, tinh khiết và ngây thơ.
Nhưng anh biết không, em đã không còn là bạch ngọc lan nữa rồi.
Cuộc sống hiện tại của em vô cùng hỗn loạn.
Em luôn luôn phải đối mặt với những thứ mà anh chán ghét.
Anh là một người rất tốt.
Còn em là vũng bùn lầy, em không thể kéo anh vào vũng bùn ấy được...."
"Anh biết....anh biết tất cả....Trân Tâm..."
"Không!Anh không biết! Anh không biết là...."
Anh không biết là người con gái trước mắt này của anh bẩn thỉu đến cỡ nào, rách rưới đến cỡ nào.
Anh giống như vầng thái dương rực sáng ở trên cao, còn cô, cô là nỗi nhục nhã.
Cô nhu nhược, cô vô dụng nằm trong tay Nhạc Hiểu, mặc cho hắn dày vò điều khiển, kể cả thể xác lẫn tinh thần đều trở thành trò đùa bỡn cợt của hắn.
Cô lúc này đã thân tàn bại liễu rồi.
Cô còn có tư cách gì để chấp nhận anh đây.
"Trân Tâm, anh biết tất cả, anh hiểu em có lẽ còn hơn cả Nam Trấn Ảnh, mỗi một cử chỉ ánh mắt của em anh đều hiểu rõ, anh biết em cần gì và không muốn gì.
Lẽ nào em nghĩ anh muốn lấy em chỉ vì chúng ta là người được hứa hôn với nhau thôi sao.
Không Trân Tâm, anh thực sự yêu em, nếu như anh không yêu em, không thực sự nghiêm túc muốn cùng em, thì dù cho có mười cái hứa hôn cũng đều không thể ép được anh.
Anh biết tất cả, thế nên anh mới muốn dùng cách này để bảo vệ em.
Trân Tâm, em biết không, anh cứ có cảm giác như sắp mất em rồi, anh...anh sợ, Trân Tâm...anh không thể để mất em được."
Gương mặt Lăng Thiếu Hà lộ rõ sự thống khổ.
Cô không biết phải làm gì với anh nữa, đúng hơn là cô không cách nào để đối với anh.
Ngõ cụt này chỉ là khổ đau và dày vò, một khi chấp nhận bước tiếp sẽ là tổn thương.
Nhưng lẽ nào dừng lại, sẽ có một kết cục tốt đẹp hơn ư.
Cô không thể biết được.
"Thiếu Hà..." Cô đưa tay lên vuốt khuôn mặt anh, từng đường nét đều mang đến cho cô sự ấm áp, nhưng lại không hề có an toàn.
Nước mắt cô trong veo rơi xuống, từng giọt như máu chảy trong tim anh.
Nóng hổi đến xót xa.
"...em phải làm gì với anh bây giờ, em không đủ tự tin, cũng không đủ dũng cảm...em sợ...em...em xin lỗi...."
Lời cô vừa dứt, ánh mắt anh tuyệt vọng sụp đổ.
Chiếc nhẫn trên tay anh rơi xuống nền đá, lạnh lẽo đến thấu xương.
Không ai biết được thời khắc ấy trái tim của anh đã vỡ nát.
Anh yêu cô nhiều như thế, vì lý do gì mà ngay cả một cơ hội để bảo vệ cô anh cũng không có được.
Năm mười lăm tuổi anh gặp được cô bé mới năm tuổi này, cô xinh xắn đáng yêu biết mấy, khi cô gọi anh một tiếng "Thiếu Hà!" thật ngọt ngào, khi cô ôm lấy cổ anh đòi anh bế, khi cô đau lòng khóc vì anh khi anh trèo cây hái táo cho cô.
Mỗi một mảnh ký ức có cô anh đều trân trọng mà giữ lấy.
Cũng vì thế mà anh đã thề rằng, mình nhất định sẽ bảo vệ cô, sẽ yêu thương cô suốt cuộc đời này.
Thế nhưng giờ đây, mọi thứ đã không còn như trước nữa.
Người con gái anh yêu....anh cứ thế mà để lỡ mất...
Xẹt! xẹt!
Bỗng có tiếng gì đó phát ra, dây điện bỗng dưng bị cháy, màn hình trước mặt nổ tung.
Phát ra thứ ánh sáng chói mắt.
Lăng Thiếu Hà theo phản xạ che chắn cho Trân Tâm.
Sau một tiếng nổ lớn, Trân Tâm mới hoàn hồn trở lại.
Cô kinh hoàng nhìn hiện trường trước mặt, chiếc màn hình bị nổ tanh bành không còn một mảnh.
Cô bỗng cảm giác thấy vai mình ươn ướt, đến khi nâng Lăng Thiếu Hà lên thì đã thấy hai mắt anh bê bết máu, máu chảy ra từ hốc mắt nhuốm đỏ cả khuôn mặt anh, nhuộm đỏ cả vai cô.
Nam Trân Tâm sợ hãi run rẩy gọi tên anh.
"Thiếu Hà!!! Thiếu Hà!!!"
Thế nhưng bên tai anh như ù đi, trước mắt chỉ là một màn đêm tăm tối...
----------------------
Nam Trấn Ảnh không trở về căn nhà Nam gia.
Hắn đi về biệt thự của hắn.
Triệu Triết cũng đã được điều đi để giải quyết số việc còn lại.
Trời đã nhá nhem tối, kể từ khi từ nơi đó về đến đây, hắn bận rộn cũng đã một ngày trời.
Chiếc xe quân đội của hắn dừng ngay trước cổng biệt thự.
Chú Lâm ngay tức tốc xuất hiện để mở cửa.
Nghe thấy tiếng còi xe, thím Trần hớt hải từ trong nhà chạy ra.
Đã rất lâu rồi cậu chủ không có về nhà.
Bà vừa nghe thấy tiếng xe là vui mừng đến nỗi quên luôn cả công việc đang làm mà chạy ra.
Nam Trấn Ảnh lái xe vào trong sân, sau đó bước xuống xe.
"Cậu chủ!!! Cuối cùng thì cậu cũng đã về nhà rồi, cuối cùng thì cậu cũng đã về nhà rồi!! Sao bây giờ mới trở về cơ chứ???"
Thím Trần vừa chạy vừa cười nói, bà xúc động mắt rưng rưng như sắp khóc.
Nam Trấn Ảnh biết bà nhớ mình, là hắn đã thật lâu không trở về, quá điên cuồng với công việc mà quên đi nơi này.
Hắn cười nhẹ.
"Nhớ đồ ăn thím nấu...nên trở về..."
Thím Trần xúc động cười.
"Về là tốt rồi, về là tốt rồi, ăn, phải ăn thật nhiều, mau vào nhà đi!!!"
Bà vừa nói, bỗng phát hiện ra như có điều gì đó không đúng.
Bà nhìn vào trên tay Nam Trấn Ảnh, sao lại....sao lại có gì đó quấn bằng áo thế này.
"Đây...." Bà lưỡng lự nhìn vào.
"Nhặt được.
Không có chỗ vứt.
Nên mang về nhà." Hắn tỏ vẻ thờ ơ nhìn đứa trẻ đang ngoan ngoãn nằm ngủ trong lòng mình mà nói.
Thím Trần ngạc nhiên cực độ trước vẻ mặt của Nam Trấn Ảnh.
Lời nói của hắn rõ ràng là lạnh lùng như thế.
Nhưng vẻ mặt thì lại giống như đang nâng niu bảo vật vậy.
Hơn nữa, bà biết tính khí của Nam Trấn Ảnh, hắn trên tay đang bế một đứa trẻ con.
Bà sát lại nhìn kỹ hơn thì giật thót, không những là một đứa trẻ, mà còn là một đứa trẻ sơ sinh.
Cảnh tượng hắn bế bồng trẻ con như thế này bà chưa từng nghĩ đến và cũng chẳng dám tưởng tượng thêm.
Nhưng mà....đứa trẻ này...đáng yêu quá, thật xinh đẹp, chiếc mũi cao cao này, mi dày thanh tú, môi hồng hào nhỏ xinh....lông mày thẳng nét....
Lông mày.....
Bà bỗng nhìn lên gương mặt Nam Trấn Ảnh rồi lại nhìn vào đứa bé, nhìn đi nhìn lại.
Thật giống nhau....
Nhưng bà lại lắc đầu, loại bỏ ngay thứ suy nghĩ ấy.
Đứa bé này là trẻ sơ sinh, mới sinh ra chưa lâu, làm sao mà có nét giống Nam Trấn Ảnh được cơ chứ.
Làm sao lại là con của cậu ấy được.
Ngoài Nhạc Ca tiểu thư ra, cậu ấy chắc chắn không thể động lòng với người phụ nữ nào được.
Ngay cả Dương Yến kia, bà biết cô ta chỉ là cái thứ giả mạo.
Nhưng đau lòng là Ngạc Ca tiểu thư cứ như vậy mà mất.
Khó khăn lắm cậu chủ mới gắng gượng lên được.
Thôi thì tương lai đến đâu hay đến đấy.
Bà vội thoăn thoắt vươn tay đến bồng lấy đứa trẻ.
Nói với Nam Trấn Ảnh.
"Cậu chủ...để tôi bế cho, cậu mau vào nhà tắm rửa rồi dùng bữa thôi, tôi hôm nào cũng nấu thật nhiều món để đợi cậu, hôm nay đúng lúc có món cá cậu thích.
Cậu phải ăn thật nhiều vào!!"
Nam Trấn Ảnh chưa kịp phản ứng thì trong lòng đã nhẹ bẫng rồi.
Cảm giác mềm mại mất đi, không ai biết được hắn còn có chút không nỡ.
Gương mặt lúc đó có chút buồn cười, giống như là trẻ con bị cướp mất đồ chơi vậy.
Hắn không hiểu sao lại có cảm giác đó, nhưng từ lúc nhìn thấy đứa trẻ này, bỗng dưng hắn cảm thấy quen thuộc đến lạ lùng.
"Cậu chủ?" Hắn đứng lặng người, đến khi thím Trần gọi thì mới ý thức được mà bước vào trong.
Căn biệt thự này đã lâu rồi hắn không trở lại.
Từ đêm mà Nhạc Ca gặp nạn hắn đã không trở về đây dù chỉ một lần.
Hắn không biết tại sao mình lại không muốn trở lại đến vậy.
Thế nhưng khi bước vào thì đã biết tại sao rồi.
Bởi vì mỗi góc trong ngôi nhà này đều là hình bóng của cô.
Hắn trở về, sẽ nhớ nhung cô đến phát điên.
Nhưng hắn làm sao có thể trốn tránh mãi đây.
Thời khắc mà hắn nghe thấy tiếng gọi của cô trong rừng sâu, hắn cứ đinh ninh là cô vẫn còn sống, hắn điên cuồng đi tìm cô.
Nhưng rồi niềm hy vọng ấy của hắn lại bị bóng tối cùng mưa rơi nhấn chìm không còn một mảnh.
Hắn đau đớn biết bao.
Nhưng hắn là Nam Trấn Ảnh, là đại soái của cả một đội quân.
Hắn là kẻ độc ác nhất, vô nhân tính nhất trên đời.
Hắn không có quyền đau khổ, càng không có quyền thương xót cho chính mình.
Tắm rửa xong, hắn trở lại phòng khách, nhìn thấy thím Trần đang mớm cho bé con từng thìa sữa.
"Tỉnh rồi?"
Thím Trần nhìn qua Nam Trấn Ảnh, lại tươi cười nhìn bé con trên tay.
Vui mừng đứng dậy đi đến phía hắn mà nói.
"Cậu chủ, đứa bé này đúng thật là thông minh, cậu xem trẻ sơ sinh bình thường hai ba ngày mới mở mắt, nhưng mà đứa bé này xem ra cũng chỉ mới sinh được một ngày vậy mà đã mở mắt rồi!!! Cậu xem, màu mắt này thật giống cậu, là xám hổ phách."
Nam Trấn Ảnh khẽ chau mày nhìn đứa trẻ.
Vốn là gương mặt lạnh lùng, vậy mà phút chốc lại kinh hãi.
Phải, Nam Trấn Ảnh lừng lẫy biết kinh hãi rồi.
Màu mắt này vốn chỉ một số ít người có.
Trong Nam gia cũng chỉ có ông nội hắn và hắn có, đứa trẻ này lại có đôi mắt như thế.
Việc này không khỏi khiến hắn cảm thấy khó hiểu.
Hắn bế đứa bé, nói với thím Trần.
"Sữa bột không tốt, thím cho người đi tìm ngay một bà vú đi!"
Thím Trần hơi bất ngờ.
"Ngay bây giờ sao?"
"Đúng vậy....."
Thím Trần hơi sửng sốt, cậu chủ nói đi tìm bà vú, nghĩa là muốn thu nhận đứa bé này sao, nhưng mà chẳng phải ban nãy rất thờ ơ mà nói là nhặt được không có chỗ vứt cơ mà.
Nhưng bà không có thời gian để suy nghĩ nhiều, dù gì thì bà cũng rất thích đứa bé này, đáng yêu như vậy thật không biết ai lại nhẫn tâm vứt bỏ cơ chứ.
Bà nhìn bộ dạng Nam Trấn Ảnh bế đứa bé trên tay, không hiểu sao trên môi lại nở nụ cười, hoá ra cũng có lúc cậu chủ dịu dàng như vậy, phải chi Nhạc Ca còn sống....!Vậy thì có lẽ cậu ấy sẽ giữ được dáng vẻ này mãi mãi.
"Sao vậy?" Hắn thấy bà đứng bất động, nhíu mày hỏi.
Thím Trần cười cho qua chuyện rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
"Không có gì, cậu cứ yên tâm, tôi đi tìm bà vú ngay đây."
Nam Trấn Ảnh ừ một tiếng, sau đó lại nhìn bé con trong lòng.
Ngón tay thon dài gân guốc của hắn tự động vuốt má bé con.
Sau đó chạm đến nốt ruồi son ngay đuôi mắt.
Nhạc Ca của hắn, cũng có một nốt ruồi son ngay chỗ này....
Hắn lại nhìn màu mắt xám hổ phách của bé con, quả thật là giống hắn.
Bỗng chốc hắn nghĩ, nếu hắn có con, có lẽ sẽ có bộ dạng này.
Đứa bé của hắn và Nhạc Ca...
Nhưng hắn lại lắc đầu, suy nghĩ này là không thể nào xảy ra, cô đã không còn trên đời nữa rồi, có lẽ hắn đem đứa bé này về nhà, cũng là vì hắn nhìn thấy nốt ruồi son đó, hoặc là do mùi hương.
Đứa trẻ này khiến hắn nhớ đến Nhạc Ca.
Trên người cô có mùi hương cỏ tự nhiên rất thanh khiết, mà đứa bé này, cũng có mùi hương đó.
Hắn đang suy nghĩ đến thất thần thì bỗng có cảm giác nhồn nhột ươn ướt nơi ngón tay.
Ánh mắt hắn dời xuống, liền thấy cái miệng nhỏ nhắn mềm mại đang mút lấy ngón tay của hắn.
Nam Trấn Ảnh có chút sửng sốt rụt tay lại.
Đứa bé vì thế mà cũng có cớ để khóc toáng lên.
Khuôn mặt nhỏ bé nhăm nhó lại, nước mắt tuôn ra như tủi thân.
Hắn có chút sợ hãi và lúng túng vì chẳng biết phải làm thế nào để dỗ trẻ con.
Tiếng khóc của bé con mỗi lúc một lớn.
Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn nhìn xung quanh, giống như là tìm gì đó để chữa cháy.
Thế nhưng căn nhà lạnh lẽo này, lấy đâu ra một vật để dỗ trẻ con đây.
Hắn luống cuống đến nỗi rối bù, đành vơ lấy cây chổi lông gà trên bàn muốn quơ quơ để cho đứa bé nín khóc.
Nhưng hắn lại không ngờ tới chiếc chổi này lại dính đầy bụi, chẳng mấy chốc bụi đã bay đầy vào mặt hắn.
Hắn khó chịu không nén nổi cơn hắt xì.
"Ắt xì, ắt xì!!!"
Hắn hắt xì liên tiếp mấy cái, vốn là muốn dỗ trẻ con, không ngờ lại khó như vậy, thế nhưng khi hắn mở mắt ra, lại thấy bé con đã ngừng khóc, lại còn mắt tròn xoe mà nhìn hắn giống như người ngoài hành tinh.
Mi mắt hắn giật giật, thật không ngờ tới có ngày bộ dạng thảm hại đáng cười của hắn lại bị một đứa bé sơ sinh nhìn thấy.
Reng reng reng!
Có tiếng chuông điện thoại, hắn bế theo bé con, tới nhấc máy lên nghe, là giọng của Bắc Gia.
"Nam Trấn Ảnh cái đồ khốn kiếp nhà cậu!!!! Nếu cậu còn không mau nhanh đến đây rước người phụ nữ điên này về tôi sẽ giết chết cậu đấy biết không hả!!"
Bắc Gia ngay từ đầu đã hét lên từ bên kia máy.
Có vẻ như rất kích động.
"Cái gì mà người phụ nữ điên, cậu có điên thì cũng đừng đánh đồng người khác giống cậu." Nam Trấn Ảnh lạnh lùng mà nói.
Bắc Gia như sắp phát điên đến nơi rồi, vội khẩn khoản nói.
"Được, tôi điên tôi tâm thần, cậu còn có lương tâm không hả, nếu có thì cậu mau mau đến đây đi, người phụ nữ sáng nay cậu đem đến tỉnh rồi, không những thế cô ta sắp biến nhà tôi thành bãi chiến trường rồi, tôi cũng sắp mất mạng rồi đây!!!"