Hiệu trưởng khiếp sợ mà nhìn thoáng qua Nhật Hạ, cô vừa mới bắt đầu nói không gọi người giám hôm bản thân có thể làm chủ, ông ta còn lo lắng bản thân tiểu cô nương đối mặt với phụ huynh học sinh sẽ yếu thế hơn, ai ngờ người giám hộ của cô bé lại là cổ đông của trường học!
Vậy mà trước giờ ông có mắt như mù!
Mẹ của Như Tống cũng có chút e sợ.
Người này vừa mới đứng cùng với vị đại cổ đông, lãnh đạo trường cũng đối xử với hắn mười phần cung kính, e là thân phận không thấp.
Nhật Hạ có chút ngây ngốc.
Hắn sao lại ở đây?
Thiếu niên không nói gì, một tay đặt lên đầu cô gái, xoa xoa.
"Có tôi ở đây, không ai dám bắt nạt em."
"......"
"Nếu phụ huynh đã có mặt đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu vấn đề chính." Hiệu trưởng nói: "Nhật Hạ, em có thể kết hết toàn bộ sự tình không?"
Cô gái ngoan ngoãn kể lại quá trình cả ngày hôm qua xảy ra như thế nào.
Đáng tiếc, Tống Như vậy mà rất tỉnh táo, nghe xong chỉ hỏi: “Chứng cớ đâu?”
Nhật Hạ đáp: "Chẳng phải trong trường luôn có CCTV hay sao, có thể kiểm tra là biết được sự thật."
"Được, cho người đi kiểm tra CCTV." Hiệu trưởng nói.
Một lúc sau, một giáo viên đã đến báo cáo: "Thưa ngài, CCTV ở khu nhà vệ sinh, tuần trước đã bị hư."
"......."
Mặc Hàn nghiêng mắt, nhìn về phía hiệu trưởng cười lạnh.
"Tôi đem tiền đốt cho các người, chỉ để nhận lại câu nói này?"
"Mặc tổng, xin ngài bớt giận."
Thấy bản thân mình đang chiếm thế thượng phong, bà ta càng giương nanh móng vuốt: "Bằng chứng cũng không có, bây giờ con tôi lại thành ra nông nỗi này.
Nhà trường phải đứng ra giải quyết cho thỏa đáng! Nếu trường không xử lí được thì để tôi báo cảnh sát!"
Trên mặt cô gái lãnh đạm, bình tĩnh đến mức nhìn qua không hề giống với một học sinh cao trung.
"Theo cách nói của bà Như, người phạm sai lầm hẳn là nên giải quyết như thế nào?"
"Xin lỗi! Bồi thường! Thôi học!"
Bà ta vừa nói xong Nhật Hạ chậm rãi, bàn tay vẫn luôn cầm điện thoại bên người giơ lên.
Giao diện ghi âm.
Cô bấm nút phát.
Giọng nữ cuồng loạn vang lên...
["Nhật Hạ, mày đơn thuần cho ai xem?"]
[“Nhật Hạ, mày là con kỹ nữ không biết xấu hổ, còn dám hắt nước tao nữa hả! Kỹ nữ mà còn tỏ ra mình rất tài giỏi nữa ư!”]
["Chỉ là một con nhỏ không cha không mẹ, một đứa mồ côi lại dám trèo cao!"]
"....."
Ghi âm vừa kết thúc, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi, ngay cả chủ nhiệm lớp tam ban cũng nhịn không được khinh thường liếc mắt mà nhìn Tống Như một cái.
"......!"
"Mày....mày" Sắc mặt Tống Như trắng như tuyết, ngón tay gắt gao mà nắm lấy, thất thanh thét chói tai: "Mày ghi âm làm gì!"
Vẫn là nụ cười quen thuộc của cô gái, dịu dàng nhu hòa, nhưng lại có gì đó hoàn toàn khác.
Cô ta nghe thấy giọng nói dịu dàng tương tự phát ra.
“Tôi chưa từng nghĩ rằng ra vẻ bản thân mình lợi hại hơn bất kì ai, nhưng tôi chắc chắn bản thân giỏi hơn cô.”
Cô đã sớm đoán được Tống Như sẽ không dễ dàng thừa nhận, cũng đã sớm chuẩn bị phương án dự phòng.
"....."
Sắc mặt Tống Như trở nên vô cùng khó coi.
Mặc dù biết mình đuối lý, nhưng vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận cùng Nhật Hạ: "Mẹ, là nó vu oan cho con.
Con không có, con không có!"
Khóe miệng của Nhật Hạ cong lên, đáy mắt lại không hề có ý cười.
"Không phải mới nãy bà còn muốn đòi lại công bằng cho con gái mình sao? Bây giờ có phải cũng nên trả lại sự công bằng cho tôi chứ?”
Nhật Hạ ban đầu im lặng khiến mọi người nghĩ cô là người cam chịu, dễ bắt nạt, nhưng vừa mở miệng thì toàn lời độc.
Thiếu niên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, như một món đồ gốm sứ tinh xảo nhưng bộ dáng nói lời ác độc lại đáng yêu như thế, làm tim hắn càng ngứa.
Chân bà Như mềm nhũn, bà ta chân thành mà nhìn cô gái, vô cùng nóng bỏng mà hy vọng cô có thể bỏ qua cho, "Cháu bé nhà tôi còn trẻ người non dạ, nếu có làm sai điều gì, xin hãy bỏ qua cho nó."
Ngón tay của thiếu niên ở trên bàn trà nhẹ nhàng điểm hai cái.
Nghe vậy, hắn cười nhạt một tiếng.
Cặp mắt đen như kết băng.
"Con gái của bà mới 17 tuổi, đứa trẻ nhà tôi cũng như vậy.
Nếu nói con gái bà còn nhỏ không hiểu chuyện nên bỏ qua, vậy những uất ức của đứa trẻ nhà tôi phải tính sao?"
Bà ta nghe như vậy, liền đẩy Tống Như đến trước mặt Nhật Hạ, quát: "Còn không mau xin lỗi!"
"Thật xin lỗi……” Tống Như hơi cắn răng, “Tôi biết sai rồi.”
"......."
Bà ta liền nhẹ giọng nói, cũng không còn bộ dáng tùy ý nhe nanh móng vuốt của mình nữa: " Đây là lần đầu tiên cháu bé phạm lỗi, hơn nữa cũng đã nhận sai rồi.
Chi bằng bỏ qua một lần?"
Nực cười.
Người ta nói xin lỗi là vì thật sự biết mình sai rồi, thế nhưng không biết từ khi nào, nó lại trở thành cái cớ để yêu cầu được tha thứ.
Nhật Hạ nhìn về phía thầy hiệu trưởng, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lẽo.
"Thưa thầy, em không muốn bồi thường.
Cũng không muốn hoà giải.
Chỉ hy vọng nhận lại sự trong sạch minh bạch mà bản thân từng có.
Sắp đến kì thi thử hằng tháng, những lời đồn đại vô căn cứ thật sự ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng học hành.”
Hiệu trưởng trên mặt vẫn là vẻ thông cảm nhưng lại không mất đi sự uy nghiêm, đồng ý nói: “Đây là đương nhiên, em yên tâm, trường học chắc chẳn sẽ không dung túng loại hành vi bôi nhọ học sinh ưu tú như này đâu!”
———
Tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết tự học.
Lớp tự học bên trên, trong lớp rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng xì xào bàn tán, chủ đề vẫn là chuyện giữa Nhật Hạ và Tống Như.
Lúc này trong phòng phát thanh của trường bỗng nhiên truyền đến một vài âm thanh, thế là tất cả mọi người đều nhìn về phía đang phát ra âm thanh đó.
Bên trong loa truyền đến một giọng nữ hơi có vẻ mất tự nhiên: "Xin chào mọi người, tôi là Tống Như lớp 11A10."
“Hôm qua trong lúc nghỉ trưa, tôi vì ghen ghét nên đã dùng lời lẽ vô lễ khinh miệt với bạn học Nhật Hạ, bị cậu ấy giáo huấn, tôi ghi thù trong lòng vậy nên đã đem việc bị thương trên mặt đổ lên người cậu ấy...."
Lúc này Nhật Hạ cũng không quan tâm lắm, cho đến khi....
"Và cũng chính là tôi là người đã đăng những tin đồn thất thiệt kia.
Thật xin lỗi về những phát ngôn sai sự thật kia, về bài viết kia, xin lỗi vì tôi vẫn chưa chứng thực mà đã đăng lên.
Rất xin lỗi mọi người, càng rất xin lỗi Nhật Hạ, hy vọng mọi người không tiếp tục đồn đãi.”
Trong loa vang lên mấy tiếng thút thít của Tống Như, có chút khóc không thành tiếng.
Vương Hi Nhã ngồi bên cạnh, trố mắt: "Đúng là lòng người, thật đáng sợ! Hoá ra cũng chính là cô ta đăng những bài viết bôi nhọ cậu.
Cũng may là nhà trường ra sức điều tra sự việc rõ ràng, nếu không cậu thật sự chịu thiệt rồi!"
"......" Cô gái yên lặng, không đáp.
Nhật Hạ biết, cô ta dù có ghen ghét cỡ nào cũng không có gan làm những chuyện đó.
Chắc chắn có ai đó đứng sau cô ta giựt dây mới có thể làm như vậy.
Buổi chiều sau khi tan học, Vương Hi Nhã kéo Nhật Hạ đi về, tiện thể kể chuyện bát quái vừa nghe được.
Nhà trường đã mở một cuộc họp hội đồng về vấn đề của Tống Như, xét thấy việc này ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa còn tổn thương người khác, nên các giáo viên sau khi thảo luận bàn bạc đã quyết định, đuổi học học sinh Tống Như.
Còn đám nữ sinh từng nói xấu cô, cũng bị đình chỉ học một thời gian vì tội hạ thấp danh dự và nhân phẩm bạn học khác.
Dù là hình thức phạt nào đi chăng nữa, chắc chắn học bạ bọn họ sẽ để lại vết nhơ không thể xoá nhoà..