Hạ gia.
Cả gia đình Hạ gia đang ăn tối cùng nhau.
Lúc này điện thoại Hạ Vũ Điền reo lên, cô ta liếc nhìn màn hình điện thoại một cái, sau đó buông đũa.
"Con nghe điện thoại một chút."
Hạ Vũ Điền bước ra ban công, nơi mà mọi người trong phòng ăn không thể nghe được cuộc hội thoại mới bắt máy.
Mặc dù học khác trường, nhưng những chuyện trường bên, nhất là chuyện của Nhật Hạ cô ta vẫn rất quan tâm, cho nên Tống Như có bộ dạng thê thảm thế nào thì cô ta cũng đã biết rồi.
Thái độ của Hạ Vũ Điền vẫn bình thường, giọng điệu nhàn nhạt.
"Tống Như.”
Nhưng đáp lại là tiếng quát bên đầu dây: “Hạ Vũ Điền, tại sao cô lại không nói Nhật Hạ có Mặc gia chống lưng!"
Nếu biết Nhật Hạ có Mặc gia chống lưng như vậy, có chết cô ta cũng không đồng ý làm những chuyện này!
Hạ Vũ Điền lạnh nhạt đáp: "Số tiền mà gia đình các người nợ Hạ gia coi như đã trả xong.
Tôi với cô cũng không còn quan hệ nữa!"
Trước đây cha của Tống Như cũng là một tiểu thương nhỏ, cùng Hạ gia coi như là có quen biết.
Nhưng công ty gia đình cô ta đã phá sản, trước đó lại mượn một số tiền lớn từ Hạ gia.
Hạ Vũ Điền liền nghĩ, tại sao không lợi dụng Tống Như để cho Nhật Hạ ăn chút đau khổ khi bị toàn trường chú ý mà cô ta không cần tự mình ra trận, vậy cớ sao lại không làm chứ?
"Nhưng gương mặt này và cả cuộc đời tôi đã bị hủy hoại!" Người trong máy gằn giọng quát lớn.
Hạ Vũ Điền cười nhạt, "Đó cũng là cái giá phải trả cho sự lựa chọn của cô thôi, không thể nào trách tôi được."
Tống Như cười rộ lên, biểu cảm xấu xa.
"Hạ Vũ Điền à, có phải cô nghĩ tôi ngu đến mức nghe lời cô hết tất cả mà không chừa cho mình một con đường sống? A, lần này cô không giúp tôi, thì tôi sẽ công khai sự thật với tất cả mọi người!"
Hạ Vũ Điền lạnh mắt.
"Vậy cô cứ việc công khai với mọi người."
"Ai sẽ tin lời một kẻ bạo lực học đường?"
———
Tối đó, Nhật Hạ bưng thuốc lên cho Mặc Hàn, lúc này hắn đang dựa vào đầu giường, tư thái mang chút lười biếng.
Thấy cô bước vào, hắn cất tài liệu vào trong hộc tủ bên cạnh, cũng tháo mắt kính xuống.
Nhật Hạ đặt thuốc trên bàn, nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng quyết định hỏi: "Mặc Hàn, gương mặt của Tống Như có phải do anh làm?"
"Tôi đã nói, không ai được bắt nạt em ngoài tôi."
"......."
Cô gái trưng gương mặt nhỏ ra.
Thiếu niên nhìn cô chằm chằm hai giây, trên mặt tràn đầy hàn ý.
“Làm sao, giận tôi?”
“……”
Cô gái không buồn lên tiếng, yên lặng ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Nghĩ nghĩ, cô gái tận tình khuyên nhủ: "Tôi biết ý tốt của anh nhưng mà...chúng ta có nhiều cách để giải quyết, không nhất thiết phải làm như vậy.
Cũng đừng vì tôi làm những việc nguy hiểm này nữa."
Mặc Hàn chống lưỡi lên hàm trên, cúi đầu, không tiếng động cong khóe môi.
Con ngươi đen nhánh.
“kẻ điên chính là tôi, em đã quên rồi sao?”
Kẻ điên không sợ gì cả.
Bởi vì hắn không có gì để mất.
Hắn giống như một thợ săn, cười cười cầm thức ăn dụ con mồi, kết quả tốt xấu thế nào thì hắn không thèm để ý.
Con mồi ở trong lòng sống chết thế nào thì cũng do hắn quyết định.
"Dù sao thì....chuyện hôm nay cũng cảm ơn anh."
Nếu hắn không đến, mặc dù cô đã có sự đề phòng trước đi chăng nữa thì cũng khó có thể dễ dàng giải quyết được.
Con ngươi thâm trầm của thiếu niên nhìn chằm chằm cô vài giây.
Mấy giây sau, khóe môi mỏng kia khẽ cong lên.
Mà cô gái lại không thể xác định được mức độ nguy hiểm trong nụ cười này là bao nhiêu.
"Lời cảm ơn nói bằng miệng rất hời hợt, có chút nói qua loa cho có lệ, nếu em thật lòng muốn cảm ơn, chi bằng làm một vài hành động thực tế?"
"........."
Chưa kịp đáp lại, cô gái bị thiếu niên dùng tay kéo một cái, sau một trận trời đất quay cuồng, thì bây giờ cô đang nằm trên giường lớn, đồng thời còn bị hắn ôm vào trong lồng ngực.
Mà Nhật Hạ thuận thế đặt tay lên lồng ngực hắn.
Nhưng không phải là cảm giác cách qua lớp áo thường ngày, mà trực tiếp đặt tay lên lồng ngực ấm nóng của thiếu niên.
"........"
"Anh...anh không mặc áo?"
"Tôi không nói là tôi có mặc áo."
"Cũng không nói là có mặc quần."
"......!"
Nghe vậy cô gái liền nhanh chóng đưa tay lên che hai mắt.
"......"
"Che làm gì, em cũng không nhìn thấy."
"......" Ờ ha!
Cô gái cố nhịn xuống, nhưng mặt vẫn chậm rãi đỏ cả lên.
Vài giây sau, thiếu niên đột nhiên cười lớn.
Tiếng cười đó nghe ra thật sự quá mức vui vẻ, thậm chí hắn còn cúi đầu vùi vào mái tóc dài bên cổ cô gái, làm thế nào cũng không thể đè nén ý cười xuống.
"...."
Cô biết là hắn đang chọc mình, bất đắc dĩ nói:“…..Anh có thể giống người một chút không."
Hai người vẫn giữ tư thế này giằng co, chỉ là không được bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
"Mặc tổng."
Là giọng của thư ký Ngô.
"Chuyện gì?"
"Ngài Cao ghé thăm."
Cô gái chớp thời cơ đẩy hắn một cái, từ trong lòng ngực hắn chui ra, sau đó sửa sang lại mái tóc dài bị rối.
Cửa mở, người đứng bên ngoài quả nhiên chính là Cao Khương Mộc.
Anh ta chưa kịp chào đã thấy cô gái đã chạy ra, một bộ dáng giống chủ thỏ nhỏ đang chạy trốn đàn sói.
Còn người trong phòng thì mặc áo choàng tắm dài nửa hở lộ ra xương quai xanh, đầu tóc ướt vẫn còn đang nhỏ giọt, đôi mắt lười biếng.
Một bộ dáng mới "làm" xong.
Khiến người khác không thể nào không hiểu lầm được.
Dựa trên khung cửa, "người không mời mà tới" không hề có ý tự giác xấu hổ vì rình coi.
"Mặc tổnh, quan hệ anh trai với em gái này...!Cũng quá tình thú rồi?"
Mặc Hàn lạnh nhạt liếc Cao Khương Mộc.
"Tới đây có chuyện gì?"
"Nghe bảo chị dâu bị bệnh nên tôi đích thân đến để thăm chị dâu, cảm động không?"
"Cậu không đến cũng được."
"......."
"Đừng đuổi mà." Cao Khương Mộc cười rộ lên, "Tôi còn chưa có nói xong, sao cậu đã vội vã đuổi khách đi rồi."
"...!Cậu còn muốn nói gì?" Thiếu niên lạnh mặt nhìn anh ta.
Nét mặt Cao Khương Mộc trầm xuống, bộ dáng nghiêm trọng.
"Cậu nhờ tôi điều tra về tung tích tên tài xế say đêm đó.
Dường như có thể lực nào đã chống lưng cho hắn, mỗi lần cử người đến là hắn đã bỏ trốn trước đó vài ngày."
"Nhưng tôi đã tra ra được khách sạn mà hắn đang ở hiện tại."
Nghe đến đây, ngón tay thiếu niên vô thức nắm chặt, màu mạch máu xanh nhạt nơi tay hơi nổi lên hiện rõ.
Con ngươi hắn đen nhánh đến đáng sợ, cong cong khóe môi, ánh mắt lạnh lẽo điên cuồng.
"Lần này còn để thoát thì ngày mai cậu hãy nộp đơn từ chức là được.".