Thành phố B, viện điều dưỡng tình thương.
Sáng sớm Nhật Hạ đã thông báo với người của viện điều dưỡng, ô tô chở hai người đi vào thẳng một đường.
Viện dưỡng lão có hai dãy nhà, một dãy là phòng quản lý, còn dãy kia là ký túc xá và căn tin, ở giữa có một khoảng không nhỏ, thường là sân chơi của các bé sau khi tan học.
Xe dừng ở bãi đậu xe chuyên dụng, Nhật Hạ và Mặc Hàn cùng nhau xuống xe.
Hiển nhiên cô gái cực kì quen thuộc với nơi này.
Xuyên qua bãi đậu xe, đi trên những con đường lòng vòng đầy sỏi đá, cô có vẻ rất thành thạo, hệt như đang đi ở vườn hoa sau nhà mình vậy.
“Từ khi tôi có khả năng tự ý thực thì đã sống ở đây.”
Cô gái đi đằng trước đột nhiên lên tiếng.
Bởi vì phải duy trì viện dưỡng lão nên cần phải thu hút các nhà hảo tâm đến, nên lâu lâu sẽ có một vài phóng viên đến phỏng vấn hay tổ chức những hoạt động để thu hút truyền thông.
Nhật Hạ dù được nhận nuôi nhưng vẫn thường xuyên lén ghé thăm côi nhi viện bởi vì Hạ gia không thích cô tiếp xúc với những kẻ có tầng lớp thấp kém hơn họ, nhưng bọn họ cũng quên rằng chính cô cũng xuất phát từ nơi ấy mà ra.
Lúc này viện trưởng đang tiếp nhận phỏng vấn.
Đó một cụ bà gương mặt hiền từ, mái tóc hoa râm cùng với cặp kính lão.
“Nếu đứa bé không bị khiếm khuyết gì hết, thì bình thường ở nơi này không bao lâu sẽ có người nhận nuôi.” Mẹ viện trưởng dừng một chút giải thích, “Có khi là bị lạc đường, mấy hôm trước công an có đưa ba đứa bé đến, là bị lừa bán, không tìm được cha mẹ, tạm thời ở nơi này.
Nhưng đa phần, đều bị cha mẹ vứt bỏ.”
Phóng viên: “Vì bị bệnh?”
Mẹ viện trưởng gật đầu, “Trời sinh có chỗ thiếu hụt, hoặc là vốn muốn sinh bé trai, lại sinh bé gái liền vứt bỏ sinh đứa khác.”
“Kỳ thật cũng có nổi khổ, không có tiền chữa bệnh cho đứa nhỏ, đành phải ném cho chính phủ.
Cháu xem đứa bé kia.” Đám phóng viên nhìn theo hướng mẹ viện trưởng chỉ, có một đám trẻ, trong đó đứa bé mười tuổi đang ôm một bé nhỏ hơn.
Bé lớn hơi gầy, đang liếm bơ trên miệng, cười ha ha.
Trông rất đơn thuần.
"Đứa trẻ lớn nhất bị gia đình bỏ rơi ở chùa, bệnh tim từ nhỏ, nhà chùa cũng không có nhiều kinh phí nhiều vậy nên đã gửi vào đây, nhờ các mạnh thường quân giúp đỡ.
Chúng ta cũng đã đưa đi thành phố A làm phẩu thuật hai ba lần, mới cứu được.
Phí chữa trị không dưới năm mươi vạn.
Thử hỏi bao nhiêu gia đình có thể gánh chịu số tiền này.
Nếu lúc ấy không đưa tới, nói không chừng đứa nhỏ sớm không còn, nhà cũng suy sụp.
Mỗi nhà mỗi cảnh.” mẹ viện trưởng cảm thán.
Phóng viên muốn chụp ảnh những đứa trẻ nên mẹ viện trưởng liền gọi bọn trẻ đến.
Trong quá trình phỏng vấn, ký giả cứ nhắc đi nhắc lại những từ mẫn cảm như “Vứt bỏ, cô nhi, tàn tật” trước mặt bọn nhỏ.
Nghe mấy từ này, có đứa nhỏ thản nhiên, còn có đứa cố tỏ ra đáng thương.
Nhưng không biết vì sao, dường như là người ký giả muốn khai thác vào chủ đề này nên càng “xoáy sâu” bằng câu hỏi.
“Vậy cháu chưa từng muốn tìm lại bố mẹ sao?”
Những đứa trẻ nhỏ hơn có chút bối rối với câu hỏi này, nhưng cô bé lớn nhất dường như đã rất quen thuộc với câu hỏi này.
Cô bé chỉ bình tĩnh nói: “Bọn họ vứt bỏ chúng cháu, chúng cháu cũng không cần bọn họ.”
Những người có lỗi với chúng ta, chúng ta đều vứt bỏ đi.
Nhật Hạ im lặng, nghe được câu trả lời này không hiểu tại sao, sống mũi cô cay cay, trong lòng cũng cảm thấy chua xót.
Mặc Hàn nhìn sang.
Trong hoàn cảnh này, lại nhìn ánh mắt cô gái, thật là như dừng ở chỗ rất xa, không hề có tiêu cự.
Một đôi mắt rất đẹp, lại cái gì cũng không thấy……
Chào hỏi phóng viên xong, viện trưởng dường như ngó xung quanh như đang tìm ai đó.
Liền thấy cô gái đang đứng cách đó không xa.
Cụ bà lập tức tươi cười.
“Hạ Hạ.”
“Mẹ viện trưởng.” Nhật Hạ thân thiết đáp lại.
Khi cụ bà nhìn qua, hắn cũng hơi khom lưng.
“Chào ngài, tôi đến đây cùng Nhật Hạ.”
Có lẽ mẹ viện trưởng khá bất ngờ, bà nhìn thiếu niên chăm chú và cẩn thận rồi sau đó nhìn tới chiếc xe lăn của hắn, không vội lên tiếng.
Mặc Hàn cũng hiểu được ý tứ, bèn quay sang cô gái nói.
"Tôi ra ngoài chờ em, khi nào cần thì gọi tôi.”
“Ừm.”
Thiếu niên rời đi, cụ bà kéo tay cô gái, dắt cô đến cạnh chiếc ghế đá.
“Nào, Hạ Hạ, nói với mẹ nào, khoảng thời gian này ở trường con như thế nào rồi…………”
Ôn chuyện là một việc vụn vặt kéo dài.
Nhật Hạ kể về những việc thường ngày của mình như thế nào, tuyệt nhiên không nhắc đến những chuyện khó khăn xảy ra gần đây.
Nghe cô gái nhỏ kể hăng say như vậy, trên mặt mẹ viện trưởng càng thêm vui vẻ.
Sinh ra trong hoàn cảnh mồ côi cha từ nhỏ, Nhật Hạ khi ấy còn quá nhỏ chưa nhận thức được thì đã mất đi người mẹ duy nhất cũng là người thân duy nhất trên cõi đời.
Người mẹ quá cố của Nhật Hà cùng với bà, trước đây cũng xem như là tri âm tri kỉ, vậy nên bà liền nhanh chóng đón cô bé về viện.
Nhưng bà cũng không thể bồi dưỡng hết tất cả tình cảm với cô bé như những người mẹ khác, bởi vì bà còn hàng trăm đứa con còn lại, những đứa trẻ đã bị thế giới này ruồng bỏ, không một nơi nương tựa, không một chốn dung thân.
Vậy nên ngay từ nhỏ Nhật Hạ đã hiểu chuyện, luôn ngoan ngoãn vâng lời khiến người khác đau lòng.
Cô là thiên sứ mà ông trời ban xuống nhưng không được đối đãi như một thiên sứ nên có.
“Vậy còn thiếu niên đi cùng với con hôm nay.” Cụ bà vỗ nhẹ tay cô, cúi đầu, như cười như than, “Cậu ấy đối xử với Hạ Hạ của chúng ta rất tốt, đúng không?”
“…Vâng, thật ra anh ấy rất tốt, chỉ là…có chút cố chấp.”
Nhật Hạ đôi chút ngẫm nghĩ, ngoại trừ hiện tại chân vẫn đang bị thương phải ngồi xe lăn và tính tình cổ quái thì bất luận dung mạo, khí chất hay gia thế, Mặc Hàn đều thu hút ánh mắt của người khác.
Cụ bà suy nghĩ một lát rồi hỏi lại, “Con nghiêm túc chứ?”
“Ý mẹ là…?”
“Con chưa trải qua chuyện tình cảm, nên cũng không thể hiểu bao nhiêu về chuyện tình cảm…” Mẹ viện trưởng cố gắng tìm từ thích hợp, nhưng chị là người thẳng tính, suy nghĩ một hồi cảm thấy vẫn nên nói thẳng, “Mẹ hiểu, một người đàn ông như thế sẽ khiến người ta thương tiếc, nhưng thương hại khác với tình yêu, con hiểu không?”
Không khí im lặng như ve sầu mùa đông.
“Thưa mẹ, còn chưa từng thương hại anh ấy, cũng không có tư cách để làm điều ấy.
Bởi vì con cũng ở cô nhi viện lớn lên, cũng là một người khuyết tật…So với từ thương hại, thật ra con nghĩ dùng từ đồng cảm thì đúng hơn.”
Một khắc ấy, nắng sớm chiếu vào Nhật Hạ.
bóng dáng cô gái bị ánh sáng phản chiếu lại đột nhiên làm cho người ta cảm thấy có chút hư vô……
“Tuy rằng con không nhìn thấy, nhưng nơi này…” Nhật Hạ chỉ vào trái tim của mình, “…nhìn rõ hơn ai hết.”
Đến bây giờ cô cũng đã hiểu được tại sao hắn lại có tính tình quái gở như vậy.
Ai muốn sống cô độc một mình, muốn tách khỏi thế giới? Ai muốn không được người khác biết đến, không được người khác chấp nhận? Thế nhưng, bản thân sự “đồng tình” và “đáng thương” chính là một loại kỳ thị.
Hành động giúp đỡ xây dựng trên “thương hại” và “đáng thương” chính là phủ nhận và cười nhạo tôn nghiêm của Mặc Hàn.
Vì vậy, hắn mới dùng thái độ lạnh lùng và cao ngạo để che giấu bản thân.
Thiếu niên ấy thà cự tuyệt sự quan tâm chân thành, cũng không muốn chấp nhận sự giúp đỡ xuất phát từ thái độ kỳ thị của người khác.
hắn tự nguyện xa lánh cuộc đời.
Mặc dù sự xa lánh này không mang lại niềm vui và hạnh phúc, nhưng ít nhất, nó giúp thiếu niên tránh xa phản ứng “thương hại” và “đáng thương” mang tính lăng nhục.
Chỉ làm vậy, hắn mới có thể giữ lại tôn nghiêm của mình.
“Vậy thì tốt.” Cụ bà nhẹ giọng, “Mẹ cũng không cần con phải tìm một người giàu có.
Mẹ chỉ hi vọng, con sẽ tìm được người đối tốt với con, yêu thương con, và cũng là người thích hợp.”
Mặc kệ trai gái ai cũng đi tìm nửa kia để trao trọn một đời, ngoài kia có bao mối tình nhìn như mãnh liệt khắc sâu, hoá ra toàn một đám nam nữ si tình u mê khờ dại, chỉ biết hành hạ và tổn thương lẫn nhau.
Chẳng sợ ai nói bản thân ích kỷ, vô tình, đều tốt.
Ai nói tình yêu nhất định phải oanh oanh liệt liệt, sinh sinh tử tử, chỉ muốn có một nhân sinh ấm áp bình thường, điều này không có sai.
Có thể thấy tìm được một cuộc tình không đau thương hay dày vò, cho nhau sức mạnh và nâng đỡ đối phương, khó biết nhường nào..