Lúc này, Nhật Hạ đột nhiên rút một phong bì trong túi ra.
“Đây là…?” Mẹ viện trưởng có chút ngạc nhiên.
“Đây là số tiền con tiết kiệm được trong mấy năm nay.
Con biết số tiền này không đủ để trang trải hết kinh phí của viện, nhưng có lẽ sẽ giúp đỡ được phần nào đó…”
Mục đích chính mà Nhật Hạ quay về hôm nay cũng là vì việc này.
Cô nghe bảo nhà đầu tư của viện tình thương đã rút vốn không đầu tư nữa, đồng nghĩa với việc viện tình thương có thể sẽ giải tán nếu không thể kiếm được người đầu tư khác.
Có nghĩa là hàng trăm đứa trẻ nữa sẽ mất đi mái ấm thêm một lần nữa…
“Không được, đây chẳng phải số tiền tiết kiệm để dành phẫu thuật mắt của con sao.” Mẹ viện trưởng lập tức từ chối.
Đây là tâm huyết cả đời bà bỏ ra, sao lại có thể cam tâm nhìn viện giải thể được.
Nhưng bà cũng không thể nhận được số tiền này.
“Không sao, con còn trẻ, còn có thể kiếm lại được số tiền ấy, mẹ cứ cầm lấy.”
Mẹ viện trưởng khẽ xoá mái tóc của cô gái, chạnh lòng đáp: “Hạ Hạ, con vẫn luôn hiểu chuyện như vậy.”
———
Lúc Mặc Hàn đến đây bắt gặp cô đang đắm mình trong gió, những chiếc lá từ cây nhãn gần đó dần rơi xuống.
Sự tĩnh lặng trơ trọi của cô lúc này thật sự xinh đẹp không thể nói thành lời.
Cô ôm hai gò má.
Xung quanh có nhiều người dù đã đi ngang qua đều phải quay đầu nhìn cô gái, sau khi phát hiện cô bị khiếm thị, lộ ra một biểu tình thương hại rồi sau đó nói khe khẽ với người bên cạnh.
Hắn không thích ánh mắt bọn họ, bất kể là kinh ngạc, thương hại, đều không thích.
Có vài cô bé học sinh đang trên đường về nhà, âm thanh khe khẽ truyền vào trong tai hắn.
“Mấy cậu nhìn cặp kia xem, đẹp quá đi.”
“Đáng tiếc, đều là người khuyết tật.”
“Đừng chứ, thời đại bây giờ, đến người khuyết tật cũng tìm người yêu đẹp trai xinh gái đến như vậy là sao?”
Bàn tay cô gái run run nắm cây gậy của mình.
Cô chưa bao giờ chán ghét thính lực tốt của mình như thế.
Thiếu niên nhịn không được nhếch môi, giọng nói mang theo ý cười: “Em có nghe bọn họ nói gì không?”
“Tai tôi thính hơn tai anh đấy”, Nhật Hạ nhíu mày: “Hơn nữa, bị bọn họ nhìn như ngắm khỉ trong sở thú cũng thú vị?”
Hắn “Chậc” một tiếng.
“Tôi không phải nói đến chuyện đó.”
Thiếu niên cong môi lên, cằm nhọn, đường cong trôi chảy đẹp đẽ.
Yết hầu lăn lộn, giọng nói phát phất như cố tình đè thấp xuống.
Từ tính, lại mang theo một chút ý vị mê hoặc.
“Họ chúng ta là một đôi đấy.”
“…”
Nhật Hạ đối đầu với ánh mắt của hắn, đầu óc trống rỗng.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Nhật Hạ vừa thẹn vừa phẫn nộ.
Trọng tâm câu nói của kẻ điên này nằm ở đâu vậy!
Hắn bật cười.
Vẻ mặt này của cô cũng rất đáng yêu.
———
Tháng 12 năm nay quá mức lạnh lẽo, mùa đông ở thành phố B không có trận tuyết rơi nào, thời tiết hanh khô kèm theo gió rét, chỉ mới thổi qua thôi đã khiến người ta run cầm cập.
Hôm nay chính là ngày diễn ra vòng sơ tuyển của cuộc thi tuyển chọn tài năng giữa các trường trung học.
Hôm đó, Nhật Hạ được tài xế Mặc gia chở đến trường như thường ngày, nhưng cô giả vờ bước vào trường, đợi một lúc sau khi tài xế rời đi liền ra khỏi cổng trường.
Vốn dĩ quyết định đi thi lần này, cũng chỉ có một mình Vương Hi Nhã biết.
Nhật Hạ không nói cho dì Tiêu biết, càng không nói cho Mặc Hàn biết.
Kẻ điên kia là một tên bá đạo cuồng, còn hay tức giận, không thích cô mặc đồ quá ít đứng trên đài cao, cũng không muốn nhiều người nhìn thấy cô.
Trong lòng cô thoáng lên viễn cảnh của kiếp trước, liền không nhịn được rùng mình.
May sao hắn đã đi công tác gần nửa tháng, nên cô cũng không phải khổ sở giấu kín.
Đến nơi tổ chức cuộc thi.
Nhật Hạ được hướng dẫn vào phòng chờ.
Cô tranh thủ thời gian đi thay trang phục, dù sao đây cũng là một màn trình diễn.
Trong chiếc túi cô mang theo bên mình, có một bộ trang phục biểu diễn đã được chuẩn bị trước.
Hôm đó Nhật Hạ mặc bộ đồ mới do Vương Hi Nhã mua cho để biểu diễn.
Mái tóc dài được uốn nhẹ và chiếc váy trắng dài đến gối, váy trắng càng làm cô trong trẻo, hai bắp chân thon dài lộ ra, trên chân mang một đôi giày, có thể vì lạnh mà đầu gối ửng đỏ.
Cô nàng bảo mặc thế này làm tôn lên dáng người và nước da của cô.
Cô không nhìn thấy nên Vương Hi Nhã nói sao thì cô mặc vậy.
Trước đây, cô luôn được mẹ nhắn nhủ: “Con đánh đàn là vì đam mê yêu thích, con không cần phải trở nên chuyên nghiệp danh tiếng.
Âm nhạc là thứ không nên bị gò bó trói buộc nhất trên thế gian này, mẹ chỉ hy vọng con tự do tự tại, mặc ý tung hoành.”
Tự do tự tại, mặc ý tung hoành.
Đã lâu quá, thời gian dài đến nổi cô không còn nhớ được cảm giác đó, tự tin, tung hoành, kiêu ngạo.
Nhưng những điều này tựa hồ lặng lẽ nằm ngủ yên đâu đó trong lòng cô, chỉ cần có cơ hội sẽ lại nở rộ như xưa.
Trong phòng chờ không chỉ có mỗi cô mà còn rất nhiều học sinh từ các trường đến, trong đó có Hạ Vũ Điền.
Hạ gia có quen biết với ban tổ chức cuộc thi nên cô ta đã lợi dụng tí quan hệ mà được ưu ái dành hẳn cả một bàn trang điểm riêng biệt so với các thí sinh khác.
Vốn dĩ cô ta đang ung dung nhìn vào trong gương đắc ý trang điểm, liền thấy một thân ảnh quen thuộc.
Hạ Vũ Điền bỗng nhiên cả kinh.
Không phải đó là Nhật Hạ sao?
Nhật Hạ trong mắt cô ta bây giờ khác với trước kia, được Mặc gia nuôi rất tốt, trắng nõn xinh đẹp.
Từ lúc nào Nhật Hạ đã đẹp đến mức này, làm người khác không thể rời mắt, một cái liếc mắt mỉm cười cũng làm người khác thương nhớ, dung mạo khuynh thành, càng lớn càng rõ ràng.
Trong mắt Hạ Vũ Điền thoáng lên vẻ đố kỵ.
Nhật Hạ vừa được nhận nuôi, cô ta đã cảm thấy địa vị mình sẽ bị uy hiếp, gương mặt này lúc nhỏ đã đẹp, trưởng thành càng tăng thêm, ai sẽ rời mắt được….