Sau câu nói của Dạ Phong, đám nữ nhân của Oozz thả Dương Hy ra.
Lúc nảy bọn họ lôi lôi kéo kéo Dương Hy đi, cô nhất quyết chống trả nên bây giờ một chút sức lực cũng không còn.
Cộng thêm ban nảy còn bị ép uống nhiều rượu và một viên gì đó.
Mắt Dương Hy bắt đầu hoa cả lên.
Người cô mềm nhũng quỵ xuống.
Dạ Phong lạnh lùng bước ra khỏi phòng VIP.
Trúc Mai thấy vậy nhanh chóng đi theo sau anh.
Đi ngang qua Dương Hy không quên đá gối một cái, khiến đầu Dương Hy đập vào tường, chảy máu.
Dạ Phong quay sang Trúc Mai chỉ nhìn một cái lạnh lùng.
Trúc Mai đứng lại giậm gót giày:
" Tại sao anh nỡ để em lại ở đây?"
Một chữ từ miệng anh phát ra:
" Chán!"
Trúc Mai quỵ xuống.
Bắt đầu gào thét khóc lóc.
Dạ Phong không chút bận tâm về Trúc Mai.
Lúc này, ánh nhìn của anh rơi xuống Dương Hy:
" Còn không mau đi.
Tôi bắt đầu muốn đổi ý!".
Dương Hy nghe vậy cố gắng dùng chút sức lực còn lại của cô bước loạng choạng đi sau anh.
Nhân tiện dùng ly rượu hất mạnh vào mặt Trúc Mai:
" Trả lại cô!"
Mặt Trúc Mai ướt nhẹp, son phấn bắt đầu lem.
Trông thật thê thảm!
Vừa lòng hả dạ.
Dương Hy đi không vững nhưng cũng cố gắng cười thật lớn dọa lại Trúc Mai.
Trúc Mai cũng không dám làm gì Dương Hy, lúc này ả ta đã bị đổi vai.
Trở thành kẻ thất bại bị bỏ rơi đây mà.
Cùng là phụ nữ với nhau.
Nếu không lên tiếng bảo vệ thì cũng đừng ức hiếp.
Vì suy cho cùng, người thiệt thòi và tổn thương chỉ là phụ nữ.
Đạo lý này, mấy ai hiểu được?
Tiểu Thất đang đứng đợi ở cửa Oozz, thấy Dương Hy đi theo sau Dạ Phong.
Cô cũng không dám lên tiếng.
Chỉ biết hy vọng Dương Hy bình an.
Quản lý Chính vỗ vai lên tiếng:
" Đi bên cạnh Dạ chủ tịch thì không ai có thể ức hiếp được cô ấy.
Ngoại trừ chính anh ta!"
Tiểu Thất hiểu được ý này.
Chỉ biết trông vào số phận của Dương Hy.
Cô chỉ có thể giúp đến đây.
Tiếng xe thể thao rầm rú, thoáng cái đã mất hút từ lúc nào không hay.
Trúc Mai nhìn theo chiếc xe của Dạ Phong.
Lúc nảy, cô còn phải đi taxi đến.
Tại sao ả Dương Hy chỉ mới gặp có thể trực tiếp leo lên xe của Dạ Phong mà ngồi?
….
Chiếc xe Lamborghini xám đỏ chạy nhanh xé toạt không gian im lặng về đêm.
Xe đột ngột phanh gấp trước cổng biệt thự.
Cổng chính từ từ hé mở.
Căn nhà bên trong rộng hơn nhà của Dương Hy rất nhiều.
Nhưng mà thật xa lạ lại mang cái lạnh lẽo.
Đúng thật là chủ nào thì nhà nấy.
Dương Hy gấp gáp xuống xe.
Cô bắt đầu choáng, đầu óc quay cuồng nôn ra.
Anh cũng chẳng cần để ý.
Nhanh chóng bước vào trong.
Đi vào phòng của mình rồi bắt đầu tắm.
Người hầu trong nhà cũng đã quá quen với việc lâu lâu anh lại đổi một cô gái.
Nhiều quá, đôi khi họ cũng không nhớ mặt, có lúc còn kêu nhầm tên.
Lúc khác thì chưa kịp nhớ tên và mặt mũi ra sao thì cũng không còn thấy nữa.
Người hầu dẫn cô vào bên trong.
Lên căn phòng đối diện phòng của anh.
Vị quản gia tiến lại gần Dương Hy rồi lên tiếng:
" Mau đi tắm rửa sạch sẽ, uống viên thuốc này vào.
Còn nữa tuyệt đối không bao giờ được bước qua phòng của Dạ thiếu.
Không thôi hậu quả tự gánh!"
Vừa dứt lời, quản gia nhét viên thuốc vào miệng của Dương Hy.
Dương Hy chỉ biết gật đầu:
" Ực...ực.."
Thuốc đã uống xong.
Quản gia xoay người bước đi.
Quả đúng là chủ nào thì tớ nấy.
Gương mặt ai cũng lạnh lùng không một biểu cảm.
Thật đáng sợ!
Dương Hy nghĩ chắc kiếp trước đã làm nhiều điều ác nên kiếp này mới thành ra như vậy.
Một nhà thì giả tao, trở mặt như lật bánh.
Còn một nhà thì không một biểu cảm.
Cô không muốn nghĩ nhiều nữa.
Dù sao cũng là một cuộc trao đổi.
Dương Hy vội bước vào phòng tắm.
Tiếng xả nước vang vọng.
Dương Hy có nói là trao đổi nhưng sao cô vẫn cứ hồi hộp lo sợ.
Lần đầu tiên, cô đã nghĩ phải trao cho Trịnh Minh Minh.
Lần đầu tiên phải là người cô yêu.
Nhưng trớ trêu lần đầu lại là trao đổi.
Lại là người cô chỉ vừa mới gặp mặt.
....
Hình như Dương Hy hôm nay bị nhét quá nhiều thứ vào miệng, thêm phần uống rượu, cô bắt đầu nôn tiếp.
Nôn xong, cô cố gắng vệ sinh thân thể thật kỹ lưỡng.
Cô dùng hết sức để chà sạch cơ thể.
Lực ma sát mạnh của cọ khiến da của Dương Hy đỏ ửng lên.
Cô khóc, quằn quại, cắn rứt.
Chẳng khác gì bán thân.
Thâm tâm cô không cho phép.
Thân thể này hôm nay lại bị người khác chà đạp.
Đau đớn…
Khi tắm xong, cô thay bộ đồ mà quản gia chuẩn bị.
Một chiếc đầm ngủ phi bóng màu trắng tinh vừa vặn tôn lên bao nhiêu đường nét xuân xanh trên người cô.
Ẩn hiện mê hoặc.
Lúc này lớp trang điểm của Dương Hy cũng được tẩy đi.
Thật ra gương mặt Dương Hy đã dịu dàng.
Nếu không trang điểm thì vẫn rất xinh đẹp, một nét đẹp tinh khôi.
Tóc cô đen huyền và dài óng ả.
Nhưng mà nó cũng là điểm yếu.
Mỗi lần cải vã người khác lại tm lấy tóc cô giật ngược.
Dương Hy ngồi xuống cạnh chiếc giường lớn.
Cô lấy tay nắm chặt chăn không buông.
Cô sợ…nhưng lại có cảm giác nóng ran cả người.
Toát mồ hôi...cảm giác này cô chưa gặp qua bao giờ.
Thật khó chịu và khổ sở…
Dạ Phong mở cửa bước vào phòng.
Một mùi hương nam tính quyến rũ hòa quyện vào không gian.
Thật kích thích.
Mái tóc của anh vẫn còn ướt, trên người chỉ quấn chiếc khăn.
Thân thể lộ ra những đường nét rắn chắc, mạnh mẽ vô cùng.
Anh tiến lại gần Dương Hy, nhấc bổng cô đặt lên giường.
Mạnh bạo chiếm đoạt đôi môi mềm mại của Dương Hy.
Tay anh bắt đầu khám phá những đường nét xuân xanh ấy.
Từ từ thân thể nặng nề ấy đè Dương Hy xuống giường.
Cô không biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Đầu lưỡi của anh bắt đầu nô đùa quanh vành tai của Dương Hy.
Cô run rẩy.
Tay anh để lên ngực cô xoa bóp dịu dàng.
Lưỡi anh di chuyển từ từ xuống bụng của Dương Hy rồi cắn nhẹ.
Dương Hy " ưm.." lên một tiếng.
Điều này như châm ngòi kích nổ.
Anh bắt đầu dạng chân cô ra mạnh mẽ tiếng vào sâu bên trong.
Bên trong rất khít cộng với lục đẩy như vậy cũng bắt đầu không chịu được.
Đau đớn.
Dương Hy:
" aa...aaa"
Anh cười khẩy.
Tay nắm chặt eo của cô rồi bắt đầu nhanh dần động tác.
Dương Hy không chịu nổi, cũng không thể nhẫn nhịn nữa cô bắt đầu làm theo bản năng của mình.
Tay cô vòng qua cổ anh, cô hôn nhẹ vào đôi môi ấy.
Dạ Phong mạnh mẽ đáp trả nụ hôn, sau đó anh xoay người Dương Hy lại.
Cái lưng mịn màng của cô hiện ra trước mắt anh, tay anh di chuyển trên lưng cô rồi dừng lại ở cái eo nhỏ nhắn.
Động tác bắt đầu chậm lại, khiêu khích. Bên trong căn phòng chỉ có tiếng của dục vọng.
Dương Hy chịu không nổi nữa lập tức cầu xin anh:
" Dạ Phong...đừng...đừng mà"
Dạ Phong như trêu chọc, anh lấy tay di chuyển lên ngực cô tiếp tục xoa bóp, động tác bên dưới mạnh mẽ dứt khoát.
Lưng của Dương Hy như muốn gãy ra.
Anh vẫn không buông tha cô cứ thế lật cô lại...
Thời gian trôi qua rất dài.
Dương Hy chịu không nổi nữa, hơi thở gấp.
Mặt bắt đầu tái nhạt.
Cô trào nước mắt ra.
Giọng trầm ấm của Dạ Phong cất lên:
" Sắp rồi...ngoan nào.."
Một chất lỏng màu đục nóng tràn vào bên trong của Dương Hy.
Dương Hy mệt rã rời.
Cô vẫn còn nhìn rõ gương mặt với ngũ quan tinh tế của Dạ Phong cho đến khi mắt nhắm nghiền.
Dương Hy ngất đi....