Dì Thu chậm rãi bưng thức ăn lên cho người đàn bà tối qua.
Dương Hy từ phòng bước xuống xắn tay áo vào phụ dì Thu.
Dì Thu nảy giờ cũng không hé nụ cười, một chữ cũng không thèm nói dù người đàn bà kia có hỏi thăm gì đi chăng nữa.
Vừa thấy Dương Hy dì liền nở nụ cười trìu mến:
" Dì làm xong rồi! Con mau ăn đi! Để nguội không ngon đâu!"
Dương Hy vừa úp được mấy cái chén.
Nghe dì Thu nói vậy liền tuân theo.
Thật ra cô cũng định làm cho xong nhưng tính dì Thu nếu không nghe lời thì dì sẽ buồn không thèm nói chuyện với cô nữa!
Dương Hy đi đến bàn ăn, định ngồi xuống thì bị ả đàn bà ấy chặn lại:
" Cô là người ở trong nhà này hả? Nếu vậy mau đi cho tôi một ít nước cam.
Cổ họng tôi không khỏe.
Ọe...ọe…"
Dương Hy thấy ả quả nhiên không khỏe liền xoay người vào bếp lấy nước cam cho ả.
Ả được dịp liền vui vẻ ra mặt.
Dù gì Dạ thiếu cũng sẽ cho ả ở lại đây.
Nay mai không chừng còn lên chức Dạ phu nhân.
Xem ai dám không nghe lời chứ!
Nước cam được mang đến.
Ả uống một ngụm thì
" Phụt"
Nước cam bị ả phun ra.
" Chua như vậy sao mà uống? Con của Dạ thiếu mà có mệnh hệ gì cô đền nổi không? Ngoan ngoãn nghe lời mai mốt tôi sẽ suy nghĩ cho cô làm lẻ!"
Nghe những lời này thật tức.
! Dương Hy vẫn im lặng.
Không phải cô đang nhẫn nhịn mà tại vì không muốn phí lời.
Cô ngồi xuống bàn bắt đầu ăn.
Ả nói như tát nước vào mặt:
" Ai cho cô ngồi đây? Thật không biết thân biết phận!"
Từ trên lầu đi xuống, hôm nay Dạ Phong mặc một bộ âu phục màu trắng trông cực kỳ cuồn hút.
Từ trên cầu thang anh đã nghe cuộc trò chuyện.
Hầu không bỏ qua chữ nào.
Giọng nói âm trầm của anh cất lên, khí chất làm con người ta ba phần cảm thấy sợ:
" Là tôi cho phép!"
Ả biết anh bao che cho cô.
Liền nhanh nhẩu tiến lại gần anh, giọng nũng nịu vô cùng.
" Nếu ngài nói vậy thì là vậy!"
Ả ta dìu Dạ Phong đến bàn ăn.
Còn không quên quay qua liếc xéo Dương Hy một cái:
" Còn không mau chuẩn bị đồ ăn cho Dạ thiếu!"
Cũng may, trong nhà còn có một quản gia nên muốn ức hiếp Dương Hy, xem ra là ả không biết tự lượng sức.
Dì Thu đã chuẩn bị sẵn đưa thức ăn đến cho Dạ Phong
" Dạ thiếu của ngài đây! Chúc ngày ngon "miệng"!, chữ " miệng" được kéo dài thêm vài phần chán ghét.
Sau đó dì Thu quay vào bếp tiếp tục công việc.
Nhưng mà tiếng xoong nồi va vào nhau loãng xoảng còn lấn át cả tiếng nói chuyện của ả đàn bà kia.
Còn Dương Hy vẫn cúi gầm mặt chú tâm ăn, tiếng " két" của muỗng và đũa va vào dĩa thức ăn thô bạo như xăng trút giận.
Hôm nay, quản gia và Dương Hy khác này thường.
Hai người ăn trúng cái gì khó chịu hay sao?
Dạ Phong được ả đàn bà kề sát đút từng muỗng ăn.
Thật ra anh nhớ trong một lần công tác.
Anh đã uống rất say.
Người đàn bà này đã ở cạnh anh.
Nhưng anh không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.
Mà chắc chắn việc nam nữ vời cô ta hoàn toàn không xảy ra.
Chẳng qua anh giữ ả lại là để xem ai đứng phía sau.
Nhân cơ hội này thử xem ruốc cuộc Dương Hy đối với anh là trả ơn hay có tình cảm gì khác!
" Tôi ăn xong rồi!", Dương Hy đứng dậy quay vào bếp.
Nảy giờ cô nhìn chướng cả mắt, một miếng cũng nuốt không trôi.
Dạ Phong nhìn Dương Hy tự nhiên lại cười một cái. Mà thật không ngờ ả đàn bà ấy tự luyến tưởng rằng mình hầu hạ Dạ Phong tốt nên anh mới hài lòng cười.
Vừa hay thư ký của anh từ ngoài đi vào.
Dạ Phong nhìn thấy anh liền gật đầu ra hiệu lên phòng sách.
Ả ta cũng theo sau, anh hơi cáu đẩy tay ả ra:
" Ai bảo cô đi theo?"
Ả trề môi, dậm chân một cái rồi về phòng đóng cửa thật mạnh.
Dì Thu thu vào tầm mắt hành động của ả liền lắc đầu:
" Cũng chưa là cái gì trong nhà này mà đã hóng hách như vậy.
Người như ả Dạ thiếu còn...hey!"
....
Dạ Phong vào phòng sách cùng thư ký rất lâu sau đó anh ra ngoài.
Bỏ mặc Dương Hy và " phu nhân hờ" của anh ở nhà.
Dương Hy lòng có chút nôn nóng đợi câu trả lời của anh.
Đồ cô cũng đã dọn sẵn.
Đi hay ở tối nay nếu anh còn không giải thích rõ ràng thì cô sẽ đi!
…
Sau giờ cơm chiều, Dạ Phong người nồng nặc mùi rượu bước loạng choạng vào nhà.
Dương Hy đang dọn dẹp ở sảnh thấy anh như vậy liền ra đỡ tay anh.
Người đàn bà kia cũng tiến lại tranh, hất mạnh tay cô ra.
Cô bị lùi về sau mấy bước.
Thôi thì tranh giành làm gì.
Dù sao cô cũng không ở đây lâu nữa.
Phu nhân hờ đỡ anh về phòng của ả.
Hai người con ôm nhau trước mặt cô như vậy.
Tự thấy gia đình của anh đang hạnh phúc, cô bỏ về phòng đùng đùng thu dọn kéo vali đi thẳng về phía cửa chính.
Cô cũng không thèm chào ai một tiếng cứ thế bỏ đi. Vừa đi nước mắt vừa rơi.
Đi đâu thì Dương Hy chưa định...
Trước giờ anh chưa từng nói thích cô.
Chỉ là cô không muốn thấy anh cùng người con gái khác nên đi!.