Dương Hy đi vào nhà vệ sinh.
Cô lấy nước rửa mặt mình cho tỉnh táo.
Dương Hy không muốn khóc nữa.
Vì bây giờ dù có khóc đến cạn nước mắt cũng chẳng giải quyết được gì.
Đôi tay cô bóp chặt lại.
Gương mặt nhợt nhạt tiều tụy nở nụ cười chua xót.
Cuộc đời mà! Cho dù có nghiệt ngã đến đâu thì cũng không quật ngã được ý chí của con người .
Dương Hy lấy tay sờ bụng.
Gương mặt trở nên đầy quyết tâm.
….
Tiểu Thất đi qua đi lại vẫn chưa thấy Dương Hy ra.
Cô sợ Dương Hy ngất xỉu liền gõ của liên tục:
" Hy? Cậu sao rồi?"
Vẫn không có tiến trả lời.
Tiểu Thất đập cửa:
" Rầm...rầm…"
"Hy? Mau trả lời tớ!"
" Ầm...!ầm…"
" Hy cậu có sao không? Mau trả lời tớ đi!"
Tiểu Thất hoảng hốt khi không nhận được câu trả lời.
Cô dùng hết sức tông cửa vào:
" Rầm!"
Vừa tông vào cũng là lúc Dương Hy mở cửa ra:
" Tiểu Thất! Tớ không sao!"
Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm.
Dương Hy kéo tay Tiểu Thất, ánh mắt thành khẩn cầu xin:
" Tiểu Thất! Cậu phải giúp tớ việc này!"
Sau đó Dương Hy nói nhỏ với Tiểu Thất.
Tiểu Thất nghe xong liền lập tức phản đối:
" Không được! Quá nguy hiểm! Cậu nghe tớ nói.
Chỉ cần ở đây tịnh dưỡng.
Mọi việc còn lại đừng quá lo!"
Dương Hy nắm chặt tay Tiểu Thất, lần này cô đã hạ quyết tâm:
" Tiểu Thất! Cậu phải tin tớ! Tớ sẽ không sao đâu!"
"Tiểu Thất! Tớ không muốn cả đời này phải sống trong hối hận.
Tớ van xin cậu!"
Lần này Dương Hy quỳ xuống.
Cô chỉ muốn dứt khoát một lần.
Tiểu Thất rối bời.
Nếu giúp Dương Hy thì không được, không giúp cũng không xong.
Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Dương Hy sẽ như thế nào?
Tiểu Thất ngồi bẹp xuống.
Với cô bây giờ là tiến thoái lưỡng nan.
Giúp hay không giúp?
Dương Hy một lần nữa nhìn Tiểu Thất.
Ánh mắt cô chứa đựng một sự cố chấp quyết đoán:
" Thất Thất! Tin tớ!"
Lần này cho dù Tiểu Thất có muốn ngăn cản cũng không được.
Làm gì khi lòng người đã quyết?
Tiểu Thất ôm chầm lấy Dương Hy:
" Hy! Hãy bình an trở về!"
Nói rồi Tiểu Thất chạy về phía cửa la lớn lên:
" Ây da! Tay của tôi! Đau quá! Mau cứu tôi!"
Tiểu Thất la rất lớn sau đó cô nằm ngã ra đất.
Nhân viên y tế và Hoài Nam nghe tiếng lớn như vậy hoảng hốt chạy đến xem xét tính hình.
Tiểu Thất lăn qua lăn lại tạo nên tình cảnh hỗn loạn.
Dương Hy nhân cơ hội này chạy ra ngoài.
Cũng may không ai để ý nên cô có thể dễ dàng chạy đi.
Đến khi ra khỏi bệnh viện.
Dương Hy lấy điện thoại, cô ấn dãy số quen thuộc.
Cho dù cô muốn quên nhưng dãy số này cô đã học thuộc lòng từ lâu.
Muốn quên ư? Trừ khi cô bị mất trí.
Cô hít thở thật sâu ấn nút gọi.
Không đợi lâu đầu giây bên kia liền lên tiếng:
" Nghe!"
" Trịnh Minh Minh! Tôi làm xong rồi!"
" Được! Mau đến nhà tang lễ!"
…
Dương Hy cất thoại vào túi.
Cô bắt taxi đến nơi cần đến.
Ngồi trong xe, điều hòa điều chỉnh vừa phải.
Lúc này trời đã về chiều, đường phố cũng trở nên đông đúc nhộn nhịp.
Dòng người hối hả bon chen trong cái thời tiết oi bức.
Sau giờ tan ca cũng là lúc họ trở về bên gia đình của mình.
Ánh hoàng hôn xuyên qua lớp kính làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cô lấy tay che đi ánh nắng cuối ngày.
Đôi mắt sưng đỏ khẽ chớp.
Thật ra trong lòng Dương Hy lúc này rất ganh tỵ với dòng người ngoài kia.
Dù có bon chen hối hả nhưng họ vẫn có nhà để về, có người thân chờ đợi.
Hạnh phúc với cô không phải là giàu sang phú quý.
Hạnh phúc của cô rất đơn giản đó là có người thân bên cạnh.
Có chỗ để dựa vào mỗi khi mệt mỏi.
Hạnh phúc tưởng chừng rất đơn giản nhưng sao nó quá xa vời.
Mọi người sáng dậy hối hả ăn cho kịp giờ để đi làm cũng chỉ vì "cơm- áo -gạo- tiền".
Ai cũng mong muốn ông trời ban cho " kỳ tích".
Kỳ tích đó là một tấm vé trúng độc đắc.
Như vậy, chúng ta sẽ sống trong giàu sang sung sướng.
Khỏi phải nhìn mặt người khác để sống.
Khỏi phải nở nụ cười giả tạo.
Cũng khỏi phải làm lụng vất vả.
Nhưng mà mọi người lại quên rằng cuộc sống vốn dĩ rất công bằng.
Không theo cách này cũng theo cách khác.
Người giàu đôi khi lại mong muốn một cuộc sống đơn giản.
Nhưng với họ mà nói " đơn giản" là một hỗn hợp " phức tạp" cấu tạo thành.
Dương Hy cũng vậy.
Cô ao ước một hạnh phúc đơn giản.
Nhưng sao thật khó!
Len qua dòng người, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa Dạ gia.
Cô lấy tay sờ vào túi áo của mình.
Vật mà Trịnh Minh Minh đưa đang nằm gọn trong tay cô.
Vật đó chính là một chiếc USB nhỏ.
Chiếc USB này là "chìa khóa" giúp cô và cha đoàn tụ.
Nhưng cũng chính chiếc "chìa khóa" này lại là một vũ khí cắt đứt mối quan hệ của cô và Dạ Phong.
Dương Hy không hề do dự.
Cô đi thẳng về phía cửa chính của nhà họ Dạ...