Cha cô vẫn an ổn.
Cô ngồi lại với cha thêm một chút.
Lúc này điện thoại Dương Hy reo lên.
Là Tiểu Thất.
Tiểu Thất đã về rồi…
….
Tiểu Thất nhanh chóng di chuyển đến bệnh viện.
Vừa đáp chuyến bay về là cô trực tiếp tìm Dương Hy.
Tiểu Thất hớt hải:
" Dương Hy bé bỏng của tớ.
Tớ xin lỗi tớ đã về với cậu rồi đây.
Chú Thiên không sao chứ?"
Tiểu Thất ôm Dương Hy khóc.
Dương Hy lúc này ngược lại phải an ủi Tiểu Thất:
" Tớ không sao.
Cha của tớ vẫn ổn.
Có điều có tỉnh lại hay không còn phải chờ…"
Tiểu Thất chơi với Dương Hy từ nhỏ đến lớn.
Hai người rất thân với nhau.
Tiểu Thất lần này ra nước ngoài tưởng cô không quay về nữa.
Cũng may, Dương Hy còn có một Tiểu Thất.
Chú Hàn ngỏ ý trông chừng Dương Thiên cho hai người họ nói chuyện.
Dương Hy từ tốn:
" Cảm ơn chú Hàn!"
Dương Hy và Tiểu Thất về nhà của Tiểu Thất.
Có lẽ bây giờ nơi này là an toàn nhất.
Cô chỉ dám kể sơ qua vì không có nhiều thời gian.
Tiểu Thất lòng như lửa đốt, nắm tay Dương Hy:
" Đi.
Dọn về nhà tớ mà ở.
Mau, thoát khỏi địa ngục ấy đi!"
Dương Hy bình tĩnh đến lạ, gương mặt sắc sảo của cô nhìn Tiểu Thất:
" Như vậy cũng không phải cách!"
Như có một tia sáng lóe lên trong đầu Tiểu Thất:
" Cậu biết tập đoàn YeFeng không? Công ty tập đoàn này vô cùng lớn mạnh và luôn là đối thủ trên thị trường của nhà họ Trịnh.
Biết đâu?"
Dương Hy búng lên trán của Tiểu Thất:
" Cậu nghĩ thực tế chút đi.
Nhà họ Dương của tới dựa vào cái gì mà tập đoàn YeFeng nói giúp là giúp?"
Tiểu Thất nhanh nhẩu không suy nghĩ trả lời:
" Dựa vào cậu, Dương Hy!"
" Nghe nói chủ tịch tập đoàn YeFeng này là một ông già sát gái háo sắc.
Chỉ cần là người phụ nữ của lão.
Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa!"
Dương Hy gạt ngang:
" Tỉnh táo lại đi Tiểu Thất, ở đây là đời thật.
Không phải tiểu thuyết.
Với lại, nếu là thật thì tiếp cận ông ta quả thật không đơn giản...huống hồ… "
Dương Hy buông lửng câu nói.
Nhìn đồng hồ cũng không nán lại đây lâu được.
Dương Hy nhanh chóng rời khỏi.
Trước khi đi, Tiểu Thất căn dặn cô phải cẩn thận.
Chuyện còn lại để Tiểu Thất giúp cô.
Dương Hy bước vội trong lòng chứa đựng nhiều suy nghĩ.
\[Về đến nhà họ Trịnh\]
Mệt mỏi, Dương Hy lại tiếp tục lao vào dọn dẹp.
Hôm nay, Trương Huyền cũng không làm khó dễ cô nữa.
Dương Hy an ổn cho đến tối.
Cô về phòng, vừa thay quần áo xong thì Trịnh Minh Minh xong vào, người nồng nặc mùi rượu.
Dương Hy có hoảng hốt lên tiếng:
" Trịnh Minh Minh, anh say rồi đúng không? "
" Trịnh Minh Minh anh đừng có qua đây nha! Nếu không...nếu không…"
Minh Minh bước đi loạng choạng xong tới ôm lấy Dương Hy:
" Nếu không thì sao? Chúng ta là vợ chồng mà Hy?"
"Vợ chồng" thật không dám nhận.
Dương Hy còn thấy rõ vết son trên áo của Trịnh Minh Minh, còn cả mùi nước hoa xen lẫn.
Rõ ràng hắn ta vừa ở cùng với Hằng tiểu thư.
Giờ này, hắn lại về đây đòi hỏi ở cô? Thật đáng khinh bỉ!
Dương Hy dùng sức đẩy Trịnh Minh Minh ra.
Nhưng với chút sức lực bé nhỏ của cô quả thật đẩy không nổi.
Hắn tiến lại gần hơn, mạnh bạo hôn vào môi của cô.
Mùi rượu nồng nặc từ hơi thở của hắn phả vào gương mặt xinh xắn của Dương Hy.
Hắn dùng đôi tay thô bạo của mình nắm chặt lấy tay Dương Hy rồi nhanh chóng di chuyển đến ngực cô .
Dương Hy sợ quá bền hét lớn:
" Thả tôi ra, anh thả tôi ra Trịnh Minh Minh!"
Cô lấy tay cào vào cổ của hắn.
Vệt đỏ dài in hằn trên cổ.
Hắn bị đau lập tức nới lỏng tay.
Hắn bực dọc tát Dương Hy một cái.
Dương Hy đau điếng nhưng cô nhân cơ hội này bắt đầu hít thở.
Cô nói với hắn:
" Không được! Hôm nay bà dì của tôi ghé thăm.
Không được…"
Trịnh Minh Minh như con hổ đói hung hãn quật ngã cô xuống giường.
" Có thật bà dì đến hay không kiểm chứng rồi sẽ biết!"
Cô nhanh chóng cho tay xuống dưới thân.
Quẹt một đường rồi chìa ra cho hắn xem.
Trịnh Minh Minh từ nhỏ tới lớn rất sợ thấy máu, chỉ cần nhìn thấy máu là ngất xỉu.
Bàn tay Dương Hy dính đầy máu đưa sát lại gần mặt của hắn.
Trịnh Minh Minh đầu óc choáng váng, ngã người về phía Dương Hy, bất tỉnh.
Dương Hy bị thân hình lực lưỡng của hắn đè lên.
Khó khăn lắm cô mới đẩy hắn ra khỏi người.
Cô ngồi bẹp xuống giường, nước mắt cứ thế tuông ra.
Cô cố kiềm lại nhưng những giọt nước mắt đáng ghét lại tuông trào càng lúc càng nhiều.
Dương Hy lúc này co gối, ôm chặt lấy bản thân mình.
Suýt nữa...cô thật không dám nghĩ...cũng may.
Một lát sau, khi Dương Hy lấy lại bình tĩnh.
Trong đầu nảy ra một dự định.
Có lẽ, dự định này có thể khiến cô dễ dàng về Dương gia ở tạm một thời gian.
Như vậy, cô có thể tránh sự kiểm soát của nhà họ Trịnh.