Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?


Chân Viên Duy dài nên bước một bước, duỗi tay ra là giữ được cô lại.

Tô Hữu Điềm buồn bực mà quay đầu lại, Viên Duy nói: "Tôi không nói."
Tô Hữu Điềm ném cánh tay anh ra, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa giảm xuống, ngoài miệng cố ý hừ lạnh một tiếng: "Cậu không cần tự mình đa tình, tớ chỉ là, tớ chỉ là cãi nhau với người trong nhà, rời nhà trốn đi mà thôi, không liên quan đến cậu!"
Viên Duy nhìn cô một cái: "Đúng vậy."
Đúng vậy?
Tô Hữu Điềm một đấm giống như đánh vào bông, hận không thể nhảy dựng lên cắn chết anh.
Khóe miệng của Viên Duy hơi hơi nhếch lên, ở trong bóng đêm nhìn không rõ.

Anh túm chặt tay áo cô, mang theo cô đi về phía trước:
"Đi thôi."
Tô Hữu Điềm ai thán một tiếng, bị anh lôi kéo, một đường lẩm bẩm, cô là thật sự rời nhà trốn đi, để Viên Duy đừng nghĩ nhiều.
Viên Duy lôi kéo cô, ngẫu nhiên đáp lại một câu: "Đúng vậy."
Viên Duy mang theo cô đi đến trước một căn nhà có cửa sắt, Viên Duy đẩy cửa ra.

Sau đó đẩy Tô Hữu Điềm tiến về phía trước.
Tô Hữu Điềm mới vừa đi vào, liền phát hiện từ trong cửa sổ lộ ra ánh sáng, ôn nhu mà chiếu vào trên sân.
Sau đó, Ông Tư Nguyệt tựa hồ đã sớm chờ ở cửa, nghe thấy thanh âm liền từ bên trong đi ra.
Tô Hữu Điềm nhìn gương mặt đã khôi phục vẻ hồng hào của Ông Tư Nguyệt, nhẹ nhàng thở ra, không có việc gì là tốt rồi.
Ông Tư Nguyệt thấy Tô Hữu Điềm, không hề kinh ngạc, trực tiếp bước tới nắm chặt tay cô, ý cười ở khóe miệng tựa hồ còn mềm nhẹ hơn so với ánh đèn: "Chắc cháu mệt mỏi rồi, mau vào phòng đi."
Tô Hữu Điềm bị bà lôi kéo, cảm nhận được lòng bàn tay so với Viên Duy còn thô ráp hơn nhưng ấm áp của bà, vừa mới có chút bất an, cũng biến mất.
Trước kia thời điểm cô là Quả Quýt, sẽ ghé đầu, nằm lên trên đùi Ông Tư Nguyệt, nhưng mặt đối mặt mà nói chuyện cùng bà như vậy, vẫn là lần đầu, không khỏi có chút mới lạ.
Ông Tư Nguyệt mang cô đi vào trong phòng, sau đó rót một ly nước ấm cho cô, nói: "Cháu chắc là Tiểu Hạ đi."
Tô Hữu Điềm gật đầu, tiếp nhận ly nước.
Ông Tư Nguyệt nói: "Trước kia đã nghe Tiểu Duy nhắc qua cháu.

Buổi tối một mình đến đây, chắc rất sợ hãi đi."
Tô Hữu Điềm nhìn về phía Viên Duy, Viên Duy ngồi ở trên sô pha, rũ con ngươi không nói lời nào, dưới ánh đèn, sắc mặt của anh nhu hòa, hơi hơi hiện ra vẻ mặt thích ý.
Tô Hữu Điềm lấy lại tinh thần, nói: "Không có ạ, có người dẫn nên cháu không sợ.

Buổi tối hôm nay cháu đã quấy rầy dì rồi."
Ông Tư Nguyệt cười nói: "Nói gì vậy, từ lúc Viên Duy lên cấp 3, trong nhà này chưa từng có bạn học nào tới, bất kể cháu tới vào lúc nào thì dì đều hoan nghênh."
Tô Hữu Điềm không biết liệu có phải bà đang nói lời khách khí hay không, chỉ cười cười.
Viên Duy hơi khom lưng, như là có chút khốn đốn mà chớp chớp mắt.
Ông Tư Nguyệt nhanh chóng nói: "Hôm nay cũng quá muộn rồi, nếu cháu muốn về cũng không có phương tiện, đêm nay liền ngủ ở trong phòng Tiểu Duy đi."
Tô Hữu Điềm kinh ngạc hỏi: "Dì không hỏi xem vì sao cháu tối muộn rồi còn đến đây sao? Liền dễ dàng như vậy để một người xa lạ ngủ lại?"
Ông Tư Nguyệt hơi hơi mỉm cười: "Cháu cũng không phải là người xa lạ gì cả, vừa rồi Tiểu Duy đã nói, có một bạn học muốn tới đây.

Dì hỏi nó là ai, nó nói chính là cô gái đã cứu mạng dì.

Nếu cháu đã tới nhà của chúng ta, kể cả ở lại cả đời dì cũng nguyện ý.

Mấy ngày nay dì nằm viện, còn chưa kịp tới cảm ơn cháu thật tốt đâu.

Vừa lúc, cháu ở nhà dì đi, dì sẽ chiêu đãi cháu thật tốt."
Tô Hữu Điềm nhanh chóng nói: "Không có gì, cháu chính là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Dì mới ra viện không lâu, không cần làm lụng vất vả."
Ông Tư Nguyệt cười, không hề biện giải cái gì, chỉ là nói: "Được rồi, không nói nữa, dì thấy hai đứa cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Nghỉ ngơi? Cô nghỉ ngơi ở nơi nào?
Tô Hữu Điềm không khỏi nhìn về phía Viên Duy.
Viên Duy đã đem chăn của mình ôm ra khỏi phòng ngủ, sau đó ôm chăn mới vào.
Tô Hữu Điềm còn muốn nói chuyện, Ông Tư Nguyệt liền mang theo nàng đi về hướng phòng ngủ: "Có nói cái gì ngày mai rồi nói sau, cháu ở phòng ngủ của Tiểu Duy, nó một thằng con trai, da dày thịt béo, nằm ở trên sô pha là được."
Tô Hữu Điềm nói: "Cháu như thế nào có thể chiếm phòng ngủ của chủ nhân?"
Ông Tư Nguyệt nói: "Nó thì tính là chủ nhân cái gì, chủ nhân nơi này là dì, dì bảo nó làm gì là nó phải làm nấy.

Cháu cứ đi ngủ đi.

Buổi sáng ngày mai dì gọi cháu dậy."
Nội tâm của Tô Hữu Điềm mềm nhũn, cô biết Ông Tư Nguyệt luôn luôn như thế, tri kỷ, ôn nhu.

Viên Duy ngoài lạnh trong nóng, chắc cũng là di truyền từ bà đi......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui