Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?


Gió đêm nhẹ thổi, hai người một đường đi đến nhà của Viên Duy, vẫn là đi trên con ngõ nhỏ quen thuộc kia, Tô Hữu Điềm cúi đầu, nhìn bóng dáng hai người hòa vào thành một, như là quái vật nhỏ đang cong eo trong đêm khuya, nhịn không được cười lên một tiếng.

Viên Duy nói: "Cười cái gì?"
Tô Hữu Điềm nhìn côn trùng đang bay quanh đèn đường, nói: "Không có gì, em chỉ là đang nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên tới nhà anh thôi, khi ấy bị dọa đến suýt nữa són ra quần.

"
Viên Duy không nói gì, Tô Hữu Điềm thấy các bắp thịt trên mặt anh có hơi hơi nâng lên, tựa như đang cười.

Cô nghĩ đến lần đó đi đến nhà Viên Duy, thật sự bị dọa quá thảm, lúc ấy Viên Duy lạnh mặt lại vụng về mà an ủi mình, mà hiện tại, cô có thể quang minh chính đại mà ghé vào trên lưng anh, để anh cõng cô về nhà, Tô Hữu Điềm nhịn không nhịn được nhếch miệng, hì hì mà cười ra tiếng.

Viên Duy không biết cô suy nghĩ cái gì, nhưng khẳng định cũng không phải là chuyện gì tốt, anh lắc lắc đầu, đi đến trước cửa nhà mình, dừng bước.

Tô Hữu Điềm quơ quơ chân: "Tại sao lại không đi nữa?"
Viên Duy nói: "Em mở cửa đi.

"
Tô Hữu Điềm nói: "Anh có tay, vì sao lại muốn em mở cửa?"
Viên Duy nói: "Muốn tôi mở cửa, vậy thì em xuống dưới.

"
Nói xong, anh làm bộ muốn buông tay ra.

Tô Hữu Điềm hoảng sợ, hai chân cô vòng quanh, gắt gao mà quắp lấy eo anh: "Em không xuống em không xuống!"
Viên Duy khẽ cười một tiếng: "Mở cửa.

"
Tô Hữu Điềm véo lỗ tai anh: "Anh chính là cố ý!"
Nói xong, tay cô vòng qua đỉnh đầu của Viên Duy, đè lại cái cửa, xúc cảm lạnh lẽo trực tiếp truyền vào trong óc, Tô Hữu Điềm giật mình.

Viên Duy bước về phía trước một bước, cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra.

Tô Hữu Điềm rút tay về, nhịn không được muốn luồn vào Viên Duy trong cổ, móng vuốt vừa luồn vào được một đầu ngón tay, cô giống như là hóa đá, ngây ngẩn cả người.

Viên Duy chậm rãi buông Tô Hữu Điềm xuống, nhìn phía trước: "Mẹ.

"
Tô Hữu Điềm trượt xuống theo lưng của Viên Duy, nhìn Ông Tư Nguyệt đang đứng ở cửa, chỉ cảm thấy đầu nổ vang một tiếng, thân thể cô lung lay, cả người như là con tôm chín, tất cả đều đỏ.

Ông Tư Nguyệt khoác áo khoác, cười liếc mắt nhìn hai người một cái: "Tại sao bây giờ mới trở về, mau đi vào.

"
Tô Hữu Điềm ấp úng không dám nói lời nào, hận không thể tìm cái khe đất chui xuống.

Vì sao! Vì sao ngay lúc này lại gặp được Ông Tư Nguyệt, vì sao thời điểm hai người đang thân mật lại gặp được Ông Tư Nguyệt!
Lần này thật sự là quá mất mặt rồi!
Tô Hữu Điềm giơ móng vuốt lên, đột nhiên nhớ tới cái gì bỗng dưng che mặt lại.

Vừa rồi liệu cô có cười quá phóng đãng hay không? Móng vuốt còn luồn vào trong áo của Viên Duy!.

.

Tô Hữu Điềm càng nghĩ càng cảm thấy thẹn, nhịn không được ở sau lưng Viên Duy vỗ vào lòng bàn tay anh, nào biết ngón tay của Viên Duy khẽ cong, gắt gao mà nắm lấy tay cô.

Tô Hữu Điềm làm như thế nào cũng không rút ra được.

Thấy Ông Tư Nguyệt vào nhà, Tô Hữu Điềm nhanh chóng đi đến bên cạnh Viên Duy, không tiếng động mà mở miệng: "Sao — lại— thế?"
Khóe miệng của Viên Duy hơi hơi cử động, tay dùng một chút lực liền gắt gao mà kéo cô lại gần mình hơn.

Tô Hữu Điềm bị anh nắm chặt, bất đắc dĩ mà theo vào nhà.

Ông Tư Nguyệt cười nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, hai đứa làm nóng chút cơm, ăn xong rồi ngủ đi.

"
Tô Hữu Điềm ngơ ngác gật đầu, không khỏi cảm thấy có chút không thích hợp.

Ông Tư Nguyệt cười một chút đối với hai người bọn họ, sau đó xoay người về phòng.

Tô Hữu Điềm rốt cuộc vẫn không hiểu rõ vì sao, thái độ của Ông Tư Nguyệt cũng quá tự nhiên rồi, bà không hỏi xem rốt cuộc cô và Viên Duy là chuyện như thế nào sao?
Cô không khỏi nhìn về phía Viên Duy, Viên Duy đi vào phòng bếp, nói: "Ăn mì hay là ăn cháo?"
Tô Hữu Điềm hô một tiếng: "Mì!" Sau đó huỳnh huỵch huỳnh huỵch mà chạy vào phòng bếp: "Dì thế mà không hỏi xem hai người chúng ta!.

.

"
Viên Duy đổ nước vào trong nồi, nói: "Bà ấy biết.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui