Viên Duy quay đầu lại, khàn giọng nói: "Đã không có việc gì rồi."
Tô Hữu Điềm nhẹ nhàng thở ra, cô chậm rãi ngồi ở bên cạnh Viên Duy, cô nhìn gương mặt tái nhợt của Ông Tư Nguyệt, nhỏ giọng hỏi:
"Tại sao đột nhiên lại nằm viện?"
Lồng ngực Viên Duy hơi hơi hạ xuống, anh trầm giọng nói: "Không có gì, chỉ là tụt huyết áp thôi."
Tô Hữu Điềm nhìn môi mỏng mím chặt của anh, cảm thấy anh không muốn nhiều lời, vì thế xấu hổ cười, cô nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là anh vẫn chưa ăn cơm nhỉ, em đi mua cơm cho anh nhá."
Viên Duy lắc lắc đầu, anh nói: "Tôi không đói bụng, em đi về trước đi."
Tô Hữu Điềm nhăn mày lại, sao tự dưng lại đuổi cô đi?
Cô bướng bỉnh nói: "Không, em không đi."
Viên Duy quay đầu, không nói gì.
Tô Hữu Điềm nhìn anh thật sâu một cái, không rõ rốt cuộc là anh bị làm sao, đột nhiên liền lạnh lẽo như vậy, giống như cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh vậy.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi bực mình.
Nhưng là ngại vì đang ở trong phòng bệnh, cô không muốn làm phiền mọi người.
Cô đứng lên: "Em đi mua đồ."
Nói xong, cô xoay người đi.
Sau khi ra ngoài, một mặt cô hờn dỗi, một mặt lại mua đồ ăn Viên Duy thích nhất, cuối cùng vòng qua tiệm trái cây mua chút táo, lúc này mới trở về.
Trên đường trở về, cô càng nghĩ càng giận, thật sự không nghĩ ra vì cái gì đột nhiên Viên Duy lại lạnh mặt.
Cô ở bên Viên Duy từ trước tới nay, tình huống cáu giận với nhau rất ít, càng không cần phải nói đến cái tình trạng chiến tranh lạnh như bây giờ.
Cái này làm cho cô vừa mê mang lại vừa phẫn nộ, theo bản năng mà muốn phát hỏa.
Cô vung đồ trong tay vang lên leng keng, vừa mới đi đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy Viên Duy thì ngẩn ra.
Trong nháy mắt, bao nhiêu tức giận đều tan thành mây khói.
Cô giống như là một quả bóng bị xì hơi, xìiiiii một tiếng liền ỉu xìu.
Cô thấy, Viên Duy hơi hơi cúi đầu, mày nhăn gắt gao, sắc mặt so với Ông Tư Nguyệt còn tái nhợt hơn.
Tựa như đang hãm sâu ở bên trong cảm xúc gì, ánh mắt trống rỗng.
Tô Hữu Điềm mím môi một chút.
Cô rất ít thấy bộ dạng này của Viên Duy, anh ở trong mắt cô luôn là không gì không làm được, bao dung hết thảy.
Tô Hữu Điềm nhìn gương mặt tái nhợt của Viên Duy, thở dài một hơi.
Bất kể là ở tương lai hay là hiện tại, đều là anh bao dung cô, cô coi như là chuyện đương nhiên mà hưởng thụ lấy sự sủng ái của đối phương, mà trước giờ đều không quan tâm đến anh thật tột, cô bị tức giận che mờ mắt, mà trước giờ cũng không nghĩ đến nguyên nhân phía sau.
Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, đặt hộp cơm ở trên bàn, nhẹ giọng nói: "Anh ăn cơm trước đi, em trông dì cho."
Viên Duy không nói lời nào.
Tô Hữu Điềm mím môi một chút, sau đó mở hộp cơm ra gắp lên một miếng đậu phụ, đưa đến bên miệng anh.
Viên Duy rũ mắt, không há miệng.
Tô Hữu Điềm cũng không tức giận, cô buông đũa, đột nhiên nâng lên mặt anh lên.
Viên Duy hơi hơi ngước mắt, ánh sáng trong mắt tựa như nhưng trệ, không có nửa chút sức sống.
Tô Hữu Điềm cong mắt, đột nhiên hôn một cái lên môi anh:
"Hiện tại có thể ăn chưa?"
Hàng mi dài của Viên Duy run lên, anh yên lặng nhìn Tô Hữu Điềm, yết hầu hơi cử động.
Tô Hữu Điềm gắp đồ ăn lên, để bên môi anh: "Há miệng."
Viên Duy há miệng, ngoan ngoãn ăn.
Tô Hữu Điềm cười khẽ: "Giống như đứa bé ý, ăn cơm còn muốn người dỗ."
Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy trên tay nóng lên, cô giương mắt, Viên Duy kéo tay cô xuống, gắt gao mà nắm chặt ở trong lòng bàn tay.
Tô Hữu Điềm không rõ nguyên do mà nhìn anh.
Lồng ngực Viên Duy phập phồng thật sâu, anh thốt ra một hơi từ trong miệng, đột nhiên kéo cô vào trong lồng ngực.
Tô Hữu Điềm hoảng sợ, tai cô dán ở trên ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy?"
Viên Duy không nói gì, chỉ là càng thêm dùng sức ôm chặt cô.
Tô Hữu Điềm hỏi: "Có phải việc dì ngã bệnh đã dọa đến anh hay không? Không có việc gì không có việc gì, có em ở đây rồi.
Em sẽ vẫn luôn ở bên cạnh anh."
Viên Duy rũ tay xuống, đan mười ngón tay với cô.
Buổi tối, hai người ngồi trên ghế dài trong hoa viên ở bệnh viện, Tô Hữu Điềm ôm anh, nhỏ giọng nói: "Về sau nếu anh giận em thì cứ nói thẳng có được không, em sợ anh nãy giờ không nói gì, sau đó đột nhiên rời khỏi em."
Viên Duy đè cằm ở trên đầu cô, khàn giọng nói: "Sẽ không, tôi vĩnh viễn sẽ không buông em ra......"
Tô Hữu Điềm thở dài, dụi dụi ở trong ngực anh.
Sau một lúc lâu, dường như cô đột nhiên nhớ tới cái gì, ngồi thẳng dậy lấy ra một cái hộp từ trong túi.
"Em thiếu chút nữa là quên, hôm nay là sinh nhật anh.
Đây là quà."
Viên Duy sửng sốt, anh tiếp nhận cái hộp.
Sau khi nhẹ nhàng mở ra, anh nheo mắt lại.
Bên trong hộp có một chiếc nhẫn, dưới ánh đèn mộc mạc tự nhiên, lại tỏa sáng rực rỡ lấp lánh ở trong mắt anh.
Hàng mi dài của Viên Duy run lên, anh lấy nhẫn ra, đặt ở trong lòng bàn tay mình.
Trên nhẫn có khắc dòng chữ "V&T" đặc biệt dễ thấy.
Tô Hữu Điềm nhẹ giọng nói: "V tượng trưng cho anh, T tượng trưng cho em."
Nói xong, cô lại trộm cúi đầu: "Nhưng mà T cũng không phải là 'Thịnh'......"
Viên Duy nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn.
Tô Hữu Điềm nhìn bộ dáng cúi đầu nhìn chăm chú của anh, không khỏi có chút đỏ mặt, cô khụ một tiếng: "Anh đừng hiểu lầm nha, em cũng không phải là cầu hôn đâu, chỉ là thấy cái này đẹp....!liền, liền tiện tay mua."
Viên Duy vươn một cái tay khác ra: "Của em đâu?"
"Cái gì của em, em?"
Viên Duy nhíu mắt lại: "Nhẫn nữ."
Tô Hữu Điềm không thể làm gì khác ngoài đỏ mặt lấy nhẫn nữ ra.
Khóe miệng Viên Duy cong lên, sau đó nắm móng vuốt của cô, đeo nhẫn lên ngón trỏ của cô.
Tô Hữu Điềm cảm thấy sự lạnh lẽo trên ngón tay, trong lòng lại là cực nóng.
Viên Duy vươn tay, cô cũng trịnh trọng mà đeo lên cho anh, một bên đắc ý đánh giá ngón tay mảnh dài của anh, một bên tiếc nuối nói:
"Đáng tiếc buổi tối hôm nay không có bánh ngọt cho anh ăn."
Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy hai tay anh luồn xuống dưới nách mình, bản thân đột nhiên bị đối phương nhấc lên đặt lên trên người, Tô Hữu Điềm theo bản năng mà cử động, liền nhìn thấy Viên Duy nhíu mày một chút, gắt gao mà gông cùm xiềng xích giữ cô trên đùi.
Tô Hữu Điềm muốn trèo từ trên đùi anh xuống, Viên Duy lại đột nhiên giơ tay lên, giữ lấy gáy cô.
Trong phút chốc, tràn đầy miệng mũi đều là hơi thở của đối phương, cằm cô bị Viên Duy nắm lấy, bất đắc dĩ hé miệng.
Trong nháy mắt, miệng cô cảm giác giống như là bị kẻ cướp xông vào, mười mấy giây ngắn ngủn đã bị cướp đoạt sạch sẽ tất cả.
Ngực cô phập phồng kịch liệt, bởi vì không thở nổi nên trong mắt sóng sánh nước, sau một lúc lâu, "kẻ cướp" thấy cô cái cô vợ nhỏ này quá đáng thương, cuối cùng đùa giỡn cô một phen, lúc này mới phách lối rời đi.
Viên Duy ôm lấy cô, dán lên môi cô nhẹ giọng nói: "Đã rất ngọt rồi."
Tô Hữu Điềm: "......"
Cô chôn mặt ở trong lồng ngực anh, xấu hổ buồn bực mà đấm anh một cái.
Lồng ngực của Viên Duy rung lên, tựa như đang cười chút.
Tô Hữu Điềm bực mình, sau một lúc lâu mới ngồi dậy.
Cô hít thật sâu mấy hơi, dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, cầm tay Viên Duy, xoay chiếc nhẫn của anh:
"Nhìn thấy dòng chữ này trên mặt nhẫn không?"
Viên Duy cúi đầu, nhìn thấy trên nhẫn, có khắc một chữ "Ngọt" xiêu xiêu vẹo vẹo.
(#linh: 'ngọt' trong Hán Việt còn là 'điềm' nhưng mà tui nghĩ là để 'điềm' thì lộ liễu quá nên để thế, kiểu ám chỉ là bả rất ngọt ngào chứ không phải ám chỉ tên)
Tô Hữu Điềm vuốt vuốt mặt, nhẹ giọng nói: "Về sau anh nhìn thấy nó, cũng giống như nhìn thấy em vậy."
Viên Duy chớp mắt, anh không hỏi vì cái gì, chỉ là đặc biệt trân trọng mà nắm chặt tay của Tô Hữu Điềm.
"Chỉ cần em."
Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, muốn nói cái gì lại nuốt xuống trong họng, cô ôm Viên Duy, nhẹ giọng nói: "Em cũng vậy."
Sau khi về đến nhà, cô phát hiện La Uyển Vân còn ở nhà, ngày thường lúc này bà đều ở bên ngoài, tại sao mấy ngày nay lại về nhà?
Cô không nghĩ ra, nhưng mà mệt mỏi cả đêm, lúc này sắc mặt cô đã tái nhợt, một câu cũng không muốn nói.
La Uyển Vân liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: "Chắc là mệt rồi đi, đi ngủ sớm một chút.....!Có muốn uống một ly sữa bò trước không?"
Tô Hữu Điềm bị bà nhìn đến sởn tóc gáy, La Uyển Vân nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy ngược lại làm cô không thích ứng được.
Cô nhanh chóng lắc đầu, trở về phòng ngủ.
Trải qua sự kiểm tra của bác sĩ, Ông Tư Nguyệt rất nhanh đã xuất viện, nhưng mà lần té xỉu này, hoàn toàn đã làm sức khỏe của bà suy giảm rõ rệt.
Viên Duy và Tô Hữu Điềm bảo bà ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, bà không lay chuyển được, lúc này mới ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
Sau khi trở lại trường học, Tô Hữu Điềm phát hiện, Viên Duy lại đang hút thuốc.
Lúc này đây, cô bắt được anh ở trước cửa sổ tầng năm.
Trong nháy mắt nhìn thấy cô, anh có chút mất tự nhiên mà cười.
Tô Hữu Điềm khoanh hai tay đi tới, hừ một tiếng: "Lại hút thuốc, nói anh bao nhiêu lần rồi?"
Viên Duy dập tắt tàn thuốc, vươn tay kéo cô lại gần, khóa chặt cô ở trong ngực.
Tô Hữu Điềm và anh cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bĩu môi nói:
"Đừng tưởng rằng làm nũng sẽ hữu dụng, em không để mình bị mắc bẫy đâu."
Viên Duy cúi đầu, nhẹ nhàng mà mổ mặt cô một chút: "Vậy như thế này?"
Tô Hữu Điềm ghét bỏ mà dùng tay chặn cằm anh, nói: "Có mùi khói thuốc, không cho hôn."
Viên Duy cười, nói: "Tôi sẽ chú ý."
Tô Hữu Điềm ngợi khen nhẹ hôn cằm anh.
Viên Duy nói: "Sau khi tốt nghiệp, em muốn thi ngành gì?"
Tô Hữu Điềm sửng sốt, ngành gì? Bản thân cô trong cuộc sống hiện thực chính là Ngoại Ngữ, nhưng ở thế giới này trước nay lại không có suy xét qua những thứ này.
Cô biết, duyên phận của cô và Viên Duy cũng chỉ có thể đến cấp ba mà thôi.....
Nghĩ đến đây, trái tim cô ngừng đập.
Nếu, nếu có thể thay đổi tương lai, không cho Viên Duy gặp những tên khốn kiếp kia, có phải vận mệnh Viên Duy có thể thay đổi, anh sẽ có thể an an ổn ổn mà lên đại học hay không?
Thế nhưng nếu Viên Duy không vào tù, thì về sau làm sao sẽ có "Tô Hữu Điềm", nếu không có "Tô Hữu Điềm" tương lai thì làm sao sẽ có Tô Hữu Điềm hiện tại?
Cô hãm sâu ở trong cái vòng tuần hoàn này không cách nào thoát thân.
Sau một lúc lâu không phục hồi lại tinh thần, Viên Duy búng trán cô một cái, nói: "Nghĩ cái gì đấy?"
Tô Hữu Điềm lấy lại tinh thần, cô nói: "Không có gì, em về sau là người phải làm minh tinh, học cái gì không quan trọng."
Viên Duy cười, vuốt đống thịt trên cằm của cô: "Minh tinh?"
Tô Hữu Điềm hừ một tiếng: "Anh không tin? Anh nhìn dáng người này của em, khuôn mặt này của em, về sau trăm phần trăm chính là siêu sao."
Viên Duy nhéo cằm cô, hơi lay lay: "Vậy được, tôi sẽ chờ xem."
Tô Hữu Điềm thấy anh không tin, vì thế nói: "Chờ xem, em sẽ chứng minh cho anh thấy."
Vừa lúc, thời điểm cuối kỳ, trường học có tổ chức một cuộc thi ca hát, Tô Hữu Điềm báo danh.
Thời điểm bắt đầu, Cam Văn Văn và Tiền Lợi Viễn còn không xem trọng, mỗi ngày chế nhạo mà nhìn cô, còn lôi kéo Viên Duy để anh khuyên nhủ Tô Hữu Điềm, Viên Duy không nói lời nào, chỉ khẽ cười cười.
Đến ngày thi đấu kia, Tô Hữu Điềm vượt ngoài dự kiến của tất cả mọi người, đoạt được giải Nhất.
Cam Văn Văn và Tiền Lợi Viễn tức khắc kinh ngạc đến rớt cằm.
Chỉ có Viên Duy, nhìn Tô Hữu Điềm nhận thưởng trên đài, đáy mắt tràn đầy sự kiêu ngạo.
Tô Hữu Điềm ôm cúp, giống như trận gió lốc nhỏ đâm vào trong lồng ngực của Viên Duy, sau đó nâng cúp cho anh xem.
Tô Hữu Điềm nói: "Em có lợi hại hay không? Có xinh đẹp hay không? Có mĩ lệ hay không?"
Viên Duy nói: "Lợi hại, xinh đẹp, mỹ lệ."
Tô Hữu Điềm hừ một tiếng: "Em đã nói rồi mà, em cái ngôi sao tương lai này tuyệt đối sẽ tỏa sáng."
Viên Duy cười.
Buổi tối, trước khi cấm đi lại vào ban đêm, Viên Duy nắm tay cô, chậm rãi đi ở trên sân thể dục.
"Bất kể em muốn làm cái gì, tôi cũng sẽ ủng hộ em."
Tô Hữu Điềm vừa nghe, cười nói: "Thật sự? Vậy em đây làm minh tinh, anh làm ông chủ lớn, sau đó mỗi ngày anh ném tiền, em liền mỗi ngày ca hát......!cho một mình anh nghe?"
Viên Duy ôm cô ở trong ngực, nhẹ nhàng búng cái trán của cô một chút.
Tô Hữu Điềm che cái trán lại liếc mắt trừng anh một cái.
Viên Duy cười, tựa như bồi thường mà hôn hôn.
Lúc này Tô Hữu Điềm mới thỏa mãn mà cong mắt lên..