Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?


Viên Duy nhìn cô sững sờ thì mày chợt nhíu, dùng sức một ít liền đem cô nhấc lên.
Tô Hữu Điềm nhanh chóng cầm cánh tay anh: "Nhẹ tay nhẹ tay, tư thế này của cậu là muốn tìm tớ tính sổ sao?"
Viên Duy nói: "Lỗ mãng."
Mông của Tô Hữu Điềm đau, bụng cũng đau, cô muốn xoa mông, lại không dám làm càn như vậy trước mặt Viên Duy, đành phải nói:
"Cậu không tạo ra động tĩnh gì liền đột ngột xuất hiện làm tớ hoảng sợ."
Viên Duy nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, mím môi một chút, từ trên bàn lấy ra một cái túi chườm nóng, ném vào trong lòng cô.
"Không thoải mái thì nói, đừng lộn xộn."
Tô Hữu Điềm đem túi chườm nóng ôm ở trong ngực, khuôn mặt tựa hồ cũng bị hơi nóng làm cho đỏ lên, cô nhỏ giọng nói: "Cậu lấy ở đâu ra thế? Giống mẹ tớ, thật chu đáo."

Viên Duy tựa như là liếc mắt trừng cô một cái, sau đó xoay người ngồi xuống, vừa mở sách ra, vừa tùy ý hỏi: "Cậu tính mời gia sư về nhà dạy?"
Tô Hữu Điềm sửng sốt một chút, nói tiếp: "A? Cái đó.....!Tớ cảm thấy thành tích của tớ không cải thiện thì không được....."
Viên Duy không nói gì, anh lật một tờ, dùng trang sách chặn mặt.
Tô Hữu Điềm thấy anh không nói, những lời vốn dĩ tính nói liền nuốt tất cả trở về trong bụng, cô nói thầm: " Cậu như thế nào lại chợt lạnh chợt nóng....."
Buổi tối, trong phòng ngủ thảo luận vấn đề trong lớp ai thích ai.

Mã Tuệ hỏi Cam Văn Văn, tại sao vẫn chưa làm rõ ràng với lớp trưởng.
Cam Văn Văn đắc ý nói: "Cậu không hiểu gì cả, khi yêu đương, thời kỳ ái muội mới là quan trọng nhất, hiện tại tớ đang hưởng thụ cái thời kỳ này."
Mã Tuệ 'Ồ' một tiếng, nói: "Cậu cứ để hắn như thế, không cẩn thận có ngày người khác cướp mất đấy."
Cam Văn Văn nói: "Đừng nói tớ nữa, Thịnh Hạ, cậu và Viên Duy đã tiến thêm một bước nữa hay chưa? Tớ nghe nói gần đây một đứa con gái lớp khác điên cuồng mà xin tên trên Q.Q của hắn, mà mấy ngày nay cậu cứ mơ mơ màng màng, chú ý một chút đi."
Mã Tuệ nói: "Người ta không cần những cái hão huyền đó, mỗi ngày đều thấy người trong mộng, còn cần tên trên Q.Q làm gì? Lại nói, cậu nhìn bộ dáng mắt đi mày lại kia của nó với Viên Duy đi, chắc là mỗi ngày đều nói chuyện với hắn đấy! Đúng không, Thịnh Hạ?"
Tô Hữu Điềm khép sách lại, cô có thể nói là đến cả tên trên Q.Q của Viên Duy là gì cô cũng không biết không?
Tô Hữu Điềm nhụt chí mà nghĩ, anh không nói số điện thoại cho mình thì khẳng định cũng sẽ không nói cho cô gái khác!
Mã Tuệ nhìn cái biểu tình kia của cô, không dám tin mà nói: "Cậu đừng nói với tớ là.....!Cậu không có số điện thoại của hắn?"
Cam Văn Văn nói: "Tớ có, nhưng mà Viên Duy không chấp nhận kết bạn......!Chắc là hắn chú trọng riêng tư đi....."
Tô Hữu Điềm ngửa đầu về phía sau, thở dài.

Buổi tối thứ sáu sau khi về nhà, cô đem cửa phòng ngủ khoá lại, sau đó đếm tiền tiêu vặt của mình, nghĩ xem bao nhiêu tiền mới có thể mời một gia sư về......!
Thật ra tiền của Thịnh Hạ cũng không ít, trừ bỏ La Uyển Vân cho, còn có cả tiền mừng tuổi, La Uyển Vân biết không ít người thành đạt, họ chính là nể mặt La Uyển Vân nên ra tay cũng hào phóng.
Tô Hữu Điềm rối rắm mà cầm đống lớn tiền mặt, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là cất đi.
Hiện tại cô đang trâu già gặm cỏ non, còn gặm cả tiền của nguyên thân, quá mức thẹn.
Cầu người không bằng cầu mình, Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, sau đó lấy ra một xấp bài thi, mở ra đề Toán, vừa nhìn mấy dòng đầu của đề, chỉ cảm thấy mình như bị bệnh, trước mắt mờ mịt.
Thật ra, kiến thức cấp 3 có liên quan đến nhau, nếu cô muốn giải được một đề, nhất định phải nắm vững kiến thức trước kia.

Hiện tại chương trình học khẩn trương như vậy, còn muốn ôn tập, kể cả Tô Hữu Điềm chịu nổi, cũng rất khó trong vòng nửa năm đem thành tích kéo lên được, thậm chí là được phân đến cùng lớp với Viên Duy.
Cô đôi khi thật sự cảm thấy, cái chỉ số thông minh này của chính mình, có thể vào cùng lớp với Viên Duy, chắc chắn chính là một kỳ tích.
Tô Hữu Điềm xoa xoa đôi mắt, cô hung hăng mà nắm tóc một chút, nghĩ, Viên Duy có thể vừa tự lực cánh sinh chiếu cố sinh hoạt trong nhà, vừa còn có thể là học bá, hiện tại sinh hoạt của cô được nuông chiều mà sách cũng không nhìn được, cũng quá phế vật đi.
Cô đem đầu đập đến vang loảng xoảng loảng xoảng, lại không thu hoạch được gì.

Sau một lúc lâu, cô rốt cuộc thừa nhận, mình chính là cái phế sài.
(#thgnao: Phế sài - Đứa vô dụng, không làm được gì)
Cô từ bỏ chống cự, sau đó nhắn cái Q.Q cho Mã Tuệ hỏi nàng xem đề Toán Học nên làm như thế nào.
Mã Tuệ nhắn lại "OK", sau đó nói: "Chờ ít, tớ lập tức giải quyết cho cậu."
Tô Hữu Điềm chà xát tay, cảm thấy học bá chính là học bá.
Chỉ trong chốc lát, di động của cô vang lên, cô click mở, phát hiện là một người hoàn toàn xa lạ.
Không có ảnh chân dung, tên Q.Q chỉ có một chữ: Viên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận