Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa


Editor: Khả Kỳ
Dưới tình thế cấp bách, Lỗ ma ma và Tống ma ma cuống quít đi đỡ lão phu nhân lên, hai người không ngờ lại bị bước hụt một bước té xuống bậc thang.
Mắt thấy lão phu nhân sắp ngã chỏng vó xuống đất, tiểu nha đầu đang cầm đèn lồng ở phía trước ngược lại là người nhanh trí, nàng ta quăng bỏ chiếc đèn lồng trong tay sau đó bổ nhào qua phía lão phu nhân.

Lão phu nhân sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy, dưỡng ra một thân thể da thịt béo tốt, làm sao mà một tiểu nha đầu gầy yếu như nàng ta có thể đỡ được.
"Ai u! Thật sự là đau chết mất."
Nàng ta ngăn lấy một cái, nửa thân thể lão phu nhân đã nằm ở trên người nàng ta, gương mặt lại đập vào trên tảng đá, nóng bỏng một mảng, đau đến mức bà nhịn không được kêu rên lên.
"Tổ mẫu, mẫu thân......"
Thấy lão phu nhân đã bị té từ trên bậc thang xuống, Bùi Lạc Bạch và Triệu thị đều bị dọa sợ, vội vàng chạy tới dìu bà.
Giang Lâm Nguyệt nghe tiếng vang thì chạy ra xem xét, thấy lão phu nhân vậy mà đã bị thương, còn bị tổn thương ở trên mặt, một mảng máu trên mặt kia nhìn đã thấy đau, trong nội tâm nàng ta lộp bộp một tiếng.

Nàng ta và Khiêm ca nhi mới trở về ngày đầu tiên, lão phu nhân đã xảy ra chuyện như vậy, cái này làm cho người bên ngoài nghĩ nàng ta như thế nào, lại nghĩ Khiêm ca nhi thế nào?

Cuối cùng là ngoài ý muốn hay lại do người làm?
Lúc tin tức được truyền đến Lãm Nguyệt Các, Cố Nam Chi còn chưa ngủ, nàng đang lúc điều chế hương.
Đêm nay Bùi Lạc Bạch bởi vì Khiêm ca nhi đã bỏ lại nàng rồi rời đi, Hạ Linh và Thu Từ đã nhẫn nhịn một bụng lửa.

Cái này rốt cuộc là phu nhân mình cưới hỏi đàng hoàng quan trọng, hay là một đứa con nuôi quan trọng hơn, thế tử có thể nào lại không rõ ràng như vậy!
"Tiểu thư, đứa con nuôi kia vừa trở về, lão phu nhân liền bị thương, theo như nô tỳ thấy, bát tự của nó rõ ràng không hợp với lão phu nhân, người vừa vặn có thể mượn lý do này để lão phu nhân cắt đứt tâm tư nhận tên nhóc đó làm con thừa tự.

Người cũng không phải là không thể sinh con, vì sao phải nhận một đứa bé làm con thừa tự."
Hạ Linh một bên giúp nàng mặc quần áo, một bên nhỏ giọng nói ra ý nghĩ linh tinh.

Nàng và Thu Từ thực sự không tiếp nhận được chuyện Cố Nam Chi muốn nhận Khiêm ca nhi làm con thừa tự.
Vẻ mặt Cố Nam Chi căng thẳng, hạ giọng nói: "Hạ Linh, coi chừng họa từ miệng mà ra, loại lời này vạn vạn không thể nói lại lần nữa."
Cho dù ngày sau có thật sự truyền ra lời ra tiếng gió nào, cũng tuyệt đối không thể là từ Lãm Nguyệt Các truyền đi.
Hạ Linh lập tức im lặng, hoạt bát hướng về phía Cố Nam Chi thè lưỡi:
"Vâng, tiểu thư, nô tỳ biết rồi."
Lão phu nhân bị thương, Cố Nam Chi thân là cháu dâu, khẳng định phải đi, dù cho nàng có đang mang bệnh trên người đi nữa, nếu như không đi, người khác sẽ chỉ nói là nàng bất hiếu.

Để đề phòng nàng đổi ý, Bùi Lạc Bạch và lão phu nhân đã sai người đem chuyện nàng muốn nhận Khiêm ca nhi làm trưởng tử truyền ra ngoài.
Phụ thân và huynh trưởng mặc dù giận nàng, nhưng lại thương nhất chính là nàng, chậm nhất là ngày mai trong nhà nhất định sẽ có động tĩnh.
Thời điểm nàng đến Tùng Thọ Đường, phủ y đã băng bó kỹ cho lão phu nhân, trên đầu bà đội lên mạc ngạch tử sắc tường vân, ở giữa còn có một khối dương chi bạch ngọc, nếu chỉ nhìn cũng nhìn không ra đã bị thương như thế nào, chỉ là trong miệng của bà không ngừng kêu đau.
Cố Nam Chi thầm nghĩ, nên đau, đây đều là báo ứng của bọn họ.
Đều không cần người khác nói, lão phu nhân đã bắt được tay của nàng, vốn dĩ chỉ muốn than phiền với nàng:
"Chi Chi, con nói xem ta đang yên đang lành làm sao lại từ trên bậc thang ngã xuống như thế? Rõ ràng tuyết trên bậc thang đã được quét dọn sạch sẽ, cái này chẳng lẽ ta phạm vào cái gì kiêng kị, hay là bị thứ gì đó đụng phải?"

Nhưng mà bà càng nói càng hãi hùng khiếp vía, cẩn thận nhớ nhớ lại tình hình lúc đó, chỉ nhớ rõ lúc bước xuống bậc thang, không hiểu sao bà lại hết hồn một cái, sau đó mắt tối sầm lại, liền từ trên bậc thang ngã lăn vèo xuống đất.
Từ trước đến giờ chưa từng trải qua tình huống như vậy.
Bà suy nghĩ tỉ mỉ lại vô cùng hoảng sợ, trong phòng kia chính là ai ở?
Là mẹ con Khiêm ca nhi!
Khiêm ca nhi là cốt nhục của Bùi gia bọn họ, đương nhiên sẽ không có gì va chạm với bà, nhất định là cái sao chổi Giang Lâm Nguyệt kia, bà biết ngay là con tiểu tiện tì kia không phải thứ tốt đẹp gì.
Mới trở về có một ngày đầu tiên, thiếu chút nữa khắc chết bà rồi.
Sắc mặt Lão phu nhân càng ngày càng âm trầm, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ của bà, Cố Nam Chi liền biết trong nội tâm bà đang suy nghĩ cái gì, lão phu nhân tin nhất là những lời nói quỷ thần.

Dư quang nàng liếc qua huân hương buổi chiều mới cho người đưa tới, nắm chặt tay lão phu nhân trong tay, vừa định chuẩn bị mở miệng trấn an lão phu nhân vài câu.
"Tổ mẫu, người suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn thôi, sao liền kéo lên tới trên những vấn đề vô lý kia rồi."
Bùi Lạc Bạch chặn ngang cướp lời nói trước nàng, vẫn không quên cho nàng một ánh mắt cảnh cáo.
Cố Nam Chi hơi cụp mắt xuống, đè xuống nụ cười lạnh nơi đáy mắt.

Nhìn xem, đã bắt đầu bảo hộ rồi, Giang Lâm Nguyệt thật đúng là người đã được hắn đặt trên đầu quả tim mà.
"Tổ mẫu, thế tử nói đúng, chẳng qua là ngoài ý muốn thôi, mặc dù tuyết trên bậc thang đã được quét sạch, nhưng vẫn còn phủ một tầng băng hơi mỏng, nếu không nhìn kỹ căn bản là không phát hiện được."
Thanh âm của nàng nhu hòa, nói rồi ngước mắt nhìn về phía Bùi Lạc Bạch:

"Hôm nay lại là thời gian tốt đẹp thế tử trở về nhà, người không nên suy nghĩ nhiều."
Tính tình Lão phu nhân là thế nào?
Cùng một dòng họ Bùi gia y chang nhau, đa nghi, lạnh lùng, thích nghi kỵ, ngươi càng là khuyên bà ta không nên suy nghĩ nhiều, bà ta càng suy nghĩ nhiều.
Đón lấy ánh mắt Cố Nam Chi, Bùi Lạc Bạch ra vẻ cao lãnh, hắn thoảng dời ánh mắt qua, trong lòng rất đắc ý, hắn đã nói mà! Những lời nói ở Lãm Nguyệt Các kia, nhất định là lời nói lúc nàng tức giận, nàng yêu hắn nhiều năm như vậy, cả trái tim đều dâng tặng cho hắn, cho dù hắn đáp lại chỉ có lạnh lùng, nhiệt tình của nàng cũng không giảm chút nào.
Một người như vậy, yêu hắn đã thành bản năng, tuyệt đối sẽ không thay đổi tâm ý.
Nàng vẫn như vậy, Cố Nam Chi kêu là lập tức đến, đuổi lập tức đi.
Hắn biết ngày đó thành thân, bỏ lại một mình nàng, trong nội tâm nàng có tức giận, nhưng đây là nàng cầu được, muốn để hắn cúi đầu dỗ dành nàng, tuyệt đối không có khả năng.
Giày vò lâu như vậy, đêm đã rất sâu.
Trên người lão phu nhân mang theo tổn thương, lại bị dọa cho kinh sợ, không có giữ lại bọn họ lâu thêm.
Hạ Linh vừa đỡ Cố Nam Chi đi đến cửa, bên trong đột nhiên truyền đến giọng nói lão phu nhân, trong lòng bà còn sợ hãi, gắt gao nắm lấy tay Lỗ ma ma, âm thanh run run hỏi:
"Đã gửi thiếp mời cho mạc vấn đại sư chưa? Cho dù như thế nào ngày mai cũng phải mời ông ấy qua phủ một chuyến."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận