Editor: Khả Kỳ
Trong ánh sáng lạnh lẽo của mùa đông, thiếu niên mười lăm tuổi đã cao hơn nàng một cái đầu, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy sự chân thành, mọi điều suy nghĩ đều là đang vì nàng mà trù tính.
Mũi Cố Nam Chi chua chua, ở kiếp trước, nàng một lòng vì Hầu phủ, móc tim móc phổi đối đãi tốt với Bùi Lạc Bạch và Khiêm ca nhi, nhưng bọn họ trước sau đều tính toán nàng.
Triệu thị cũng không phải là hạng người lương thiện gì.
Hầu phủ tổng cộng chỉ có hai người con thứ, bị bà ta chèn ép đến căn bản không có ngày nổi danh, cũng rất ít xuất hiện khắp nơi trước mặt người khác.
Nàng chẳng qua cũng chỉ để thiếu niên ở trước mắt này ăn đủ no, mặc đủ ấm mà thôi, đây thực sự không được tính là gì, thiếu niên ở trước mặt này lại nhớ cả một đời.
Rõ ràng hắn còn không đủ sức để tự vệ, lại nguyện ý vì nàng mà đứng ra.
Quả thật điều hắn nói vẫn có thể xem là một biện pháp, nhưng hắn lại không biết Khiêm ca nhi là cốt nhục của Bùi Lạc Bạch, lão phu nhân bất luận như thế nào cũng sẽ không đồng ý với hắn.
"Tạ ơn tam đệ, việc này trong lòng ta có tính toán, tuyệt đối sẽ không để cho mình ăn thiệt thòi."
Nàng chân thành nói tiếng cám ơn, cự tuyệt hảo ý của hắn.
Thiếu niên thật vất vả mới lấy hết dũng khí nói ra những lời ấy lại thấy nàng cự tuyệt, hắn lui lại một bước, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, gắt gao nắm lấy ống tay áo của mình vuốt vuốt.
Đều do hắn vô năng, trừ cái đó ra cũng nghĩ không ra biện pháp nào khác để giúp nàng.
"Tam đệ, đệ muốn vào Nhạc Lộc thư viện đọc sách không?"
Nàng nhìn thiếu niên trước mắt đang lo lắng bất an, nhẹ giọng hỏi.
Con người Bùi Lạc Bạch này, mơ tưởng xa vời lại tự cho là đúng.
Chỉ vì có được thân phận con trai trưởng, tất cả mọi người mới bưng lấy hắn mà thôi.
Hắn thực sự không phải là người có tài học, có thể nói là văn không thành võ chẳng phải.
Nhưng thiếu niên ở trước mắt không giống, hắn thông minh cực điểm, có điều vẫn luôn bị Triệu thị chèn ép, cũng chưa từng đường đường chính chính đọc qua sách gì.
Thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn nàng, mang theo sự không xác định hỏi:
"Ta, ta có thể sao?"
Chỉ cần có thể đọc sách, hắn liền có cơ hội nhập sĩ, đến lúc đó, hắn liền có thể......
(Nhập sĩ: bước vào con đường làm quan)
Hạ Linh và Thu Từ cũng sửng sốt một chút, tiểu thư đây là rãnh rỗi muốn quản Tam thiếu gia sao?
"Chỉ cần đệ muốn thì có thể."
Cố Nam Chi chính là muốn đối xử với thiếu niên trước mắt tốt một chút, không tại sao cả, chỉ vì một mảnh tấm lòng chân thành này của hắn.
Bùi Chiếu Giang nằm mơ cũng muốn đọc sách, nhưng hắn lại sợ Cố Nam Chi khó xử.
Nàng mặc dù chưởng quản công việc lặt vặt của Hầu phủ, nhưng lại không quản được đến trên đầu của hắn.
Chuyện của hắn tự có đích mẫu quan tâm, Triệu thị có chủ tâm chèn ép hắn, làm sao có thể lại để hắn vào Nhạc Lộc thư viện đọc sách được.
"Tẩu tẩu, không cần đâu, ta hiện tại rất tốt, tẩu, tẩu cứ bận việc của tẩu đi! Ta đi về trước."
Nhìn qua bóng lưng thiếu niên vội vàng đi xa, Cố Nam Chi cười cười.
"Thật là một đứa nhỏ ngốc."
Ngốc đến làm cho người ta đau lòng, rõ ràng khát vọng đọc sách đến như vậy, nhưng lại không muốn nàng khó xử, mới cố ý nói như vậy.
"Tiểu thư, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, người vì sao lại muốn lội vào vũng nước đục này của Tam thiếu gia?"
Trên đường đi Tùng Thọ Đường, Hạ Linh vừa hạ thấp giọng vừa nói.
Nàng ta hiện tại thật sự là càng ngày càng thấy không hiểu tiểu thư, rõ ràng tiểu thư thích thế tử như vậy, tối hôm qua lại cự tuyệt để thế tử ở ngoài cửa.
Thu Từ cũng cảm thấy tiểu thư đã thay đổi, nhưng nàng ta lại cảm thấy tiểu thư như vậy rất tốt, sẽ không còn vì thế tử mà ngày ngày rơi lệ.
Cố Nam Chi tự có tính toán, Bùi Lạc Bạch không tài không đức, Hầu phủ chẳng lẽ không nên giao cho người thích hợp hơn sao?!
Thời điểm dùng điểm tâm, Khiêm ca nhi cùng Giang Lâm Nguyệt đều không có mặt.
Đây chính là chỗ lợi hại của lão phu nhân.
Giống với kiếp trước, mặc dù bà ta coi trọng Khiêm ca nhi, nhưng lại sẽ không để cho nàng và trên dưới Hầu phủ cảm thấy đứa bé này vượt qua đương gia chủ mẫu là nàng.
"Chi Chi, nhớ kỹ về nhà phải thay ta vấn an phụ thân huynh trưởng của con.
Tổ mẫu cam đoan với con, cho dù nhận Khiêm ca nhi làm con thừa tự trên danh nghĩa của con, cũng vĩnh viễn không thể vượt qua hài tử do con sinh ra, chính là cái tước vị này cũng chỉ sẽ để lại cho con của con."
Lão phu nhân một mặt vẽ ra cho nàng một cái bánh nướng, một mặt không để lại dấu vết cho Bùi Lạc Bạch một ánh mắt.
Lời nói này của lão phu nhân khiến Bùi Lạc Bạch có chút không vui.
Không nói trước Cố Nam Chi sẽ có có con hay không, vị trí Thừa Ân Hầu chỉ có thể là Khiêm ca nhi.
Mặc dù biết lời nói này của Tổ mẫu là đang dỗ dành nàng, nhưng hắn nghe thấy vẫn có chút không thoải mái.
Triệu thị cũng liên tục phụ họa theo.
Thấy Bùi Lạc Bạch không có một cái phản ứng nào, lão phu nhân có chút tức giận, lại cho hắn một ánh mắt, lúc này hắn mới không tình nguyện gắp một đũa đồ ăn cho Cố Nam Chi.
"Ta ăn no rồi."
Hắn mới vừa đem đồ ăn để vào trong chén Cố Nam Chi, Cố Nam Chi liền thả đũa trong tay xuống.
Sắc mặt Bùi Lạc Bạch cứng đờ, lập tức lộ vẻ không vui.
Tối hôm qua bị cự tuyệt ở ngoài cửa, trong lòng của hắn đã nhẫn nhịn một hơi, giờ lại thấy khí tức trong lòng càng thêm không thuận.
"Tổ mẫu, mẫu thân, con ăn no rồi, sáng sớm thức dậy Khiêm ca nhi còn có chút không thoải mái, con đi xem thằng bé một chút."
Hắn quẳng đũa xuống liền đi ngay, hắn nguyện ý dỗ dành nàng, tiền đề là nàng phải nghe lời thuận theo.
Lão phu nhân không khỏi nhíu mày, ánh mắt nhìn Cố Nam Chi mang theo trách cứ không che giấu chút nào.
"Chi Chi, người vợ của gia đình náo chút ít tính tình không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng nếu vượt qua đó, thì chính là thành ngang ngược vô lý có sai lầm phụ đức, con nói xem?
Lạc Bạch đã nhận sai, con vì sao còn muốn hùng hổ dọa người, cứ níu lấy chuyện lúc trước không buông như vậy, con như thế này sẽ chỉ đem hắn càng đẩy càng xa.
Tổ mẫu là thật tâm muốn tốt cho các con, một lát con còn phải về nhà, Lạc Bạch thằng nhóc này là ăn mềm không ăn cứng, con dỗ dành nó một chút thì mọi chuyện cũng sẽ tốt thôi."
Cố Nam Chi rũ mắt không nói, bên trong mắt hạnh che giấu hàn băng.
Cho tới bây giờ Bùi Lạc Bạch đối với nàng đều chỉ có chán ghét.
Ở kiếp trước, chính là vì nàng ôn nhu cẩn thận, đủ kiểu năn nỉ, hắn mới nguyện ý theo nàng cùng nhau về nhà, sau đó cũng chỉ ngồi một cái, mở miệng ngậm miệng nói đến thân thể Khiêm ca nhi, rồi vội vàng trở về.
Một đời này, hắn không cùng trở về với nàng mới tốt! Đỡ phải làm ô uế chỗ ngồi của gia đình bọn nàng.
Lão phu nhân thấy bộ dáng này của nàng, chỉ xem như nàng đã nghe lọt tai, bà gọi người sửa soạn hậu lễ.
Cố Nam Chi mới trở lại Lãm Nguyệt Các đã nhận được thư của phụ thân huynh trưởng, phụ thân huynh trưởng đều thúc giục để nàng về nhà một chuyến, có thể thấy đã nghe được chuyện nàng muốn nhận Khiêm ca nhi làm con thừa tự.
Cố Nam Chi thu thập một phen, rồi mang theo Hạ Linh cùng Thu Từ rời khỏi phủ.
Bùi Lạc Bạch còn chưa có sợ, chờ Cố Nam Chi đi cầu xin hắn, tuyệt đối không có đạo lý một mình cô dâu đi về nhà lại mặt.
Hắn với nàng cùng nhau trở về chính đã là cho nàng mặt mũi, nàng chọc hắn không thoải mái, hắn đương nhiên cũng muốn để cho nàng phải khó chịu một phen.
Nhưng hắn ở thư phòng đợi trái đợi phải, đều không đợi được Cố Nam Chi.
Mắt thấy đã sắp đến giữa trưa, hắn trầm mặt nhìn tôi tớ bên cạnh hỏi:
"Thế tử phu nhân đâu?"