Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa


Editor: Khả Kỳ
Thấy lão phu nhân im lặng không có hành động nào, Khiêm ca nhi níu lấy ống tay áo lão phu nhân, lung lay mấy lần:
"Tằng tổ mẫu, Tằng tổ mẫu người làm sao lại không để ý tới Khiêm ca nhi?"
Đúng lúc đó Giang Lâm Nguyệt đưa chén canh tới.
Tạch!!
Khiêm ca nhi níu ống tay áo lão phu nhân, tay lão phu nhân run một cái.
"A......"
Chén canh dê nóng hôi hổi kia toàn bộ đều vẩy vào trên mu bàn tay lão phu nhân.

Tay lão phu nhân thoáng chốc đỏ bừng một mảng, bà nhịn đau không được kêu lên một tiếng.
"Xoảng......"
Chiếc bát tráng men trắng tinh xảo bị quẳng xuống đất, chia năm xẻ bảy vỡ ra.
"Lão phu nhân! Mẫu thân! Tằng tổ mẫu......"
Tất cả mọi người đều bị sợ hết hồn, Giang Lâm Nguyệt càng bị dọa đến lục thần vô chủ, Khiêm ca nhi trực tiếp sợ quá khóc ầm lên.
(Lục thần vô chủ: hoang mang lo sợ; mất bình tĩnh; không làm chủ được tinh thần, theo Đạo gia, lục thần của cơ thể người gồm tim, gan, phổi, thận, tỳ, mật)

Lỗ ma ma tối hôm qua bị trật chân, Tống ma ma tranh thủ thời gian mang tới khối băng đắp lên cho lão phu nhân.
"Tổ mẫu, đây là làm sao vậy?"
Ngay lúc đó Bùi Lạc Bạch sải bước tiến đến, sắc mặt hắn vốn cũng không tốt, gặp cảnh hò hét ầm ĩ trong phòng, Khiêm ca nhi còn đang khóc náo, sắc mặt hắn càng lộ vẻ khó coi.
"Lạc Bạch con làm sao lại trở về một mình rồi?"
Thấy hắn trở về, lão phu nhân cũng không buồn rên rỉ kêu đau, rướn cổ lên hướng phía sau hắn nhìn quanh một cái:
"Chi Chi đâu? Con bé không có trở về chung với con sao?"
Triệu thị cũng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, bọn họ đều ở hậu viện, buổi sáng lại vội vàng chiêu đãi mạc vấn đại sư, cũng không có quan tâm đến chuyện tình ở tiền viện.
Giang Lâm Nguyệt chính là muốn quan tâm, nàng ta hiện tại cũng không vươn tay tới tiền viện được.

Nàng ta cũng dùng ánh mắt hỏi thăm Bùi Lạc Bạch, chẳng lẽ chàng không cùng trở về lại mặt với Cố Nam Chi?
Bùi Lạc Bạch trước tiên nhìn qua Khiêm ca nhi, thấy thằng bé chỉ là bị dọa sợ, mới đen mặt trầm giọng nói:
"Nàng ta không có chờ ta, tự mình trở về."
Triệu thị bối rối hỏi: "Cái gì?"
Sau đó thì lớn tiếng phàn nàn:
"Chi Chi hiện tại thật sự là càng ngày càng không hiểu nổi, tối hôm qua thì gan to bằng trời dám cự tuyệt Lạc Bạch ở ngoài cửa.

Chẳng lẽ nàng ta đã quên nơi này là Thừa Ân Hầu phủ, không phải là Cố gia của nàng ta? Hôm nay nàng ta dám bỏ lại Lạc Bạch một mình trở về, đây không phải khiến Lạc Bạch bị chỉ trích sao?"
Mu bàn tay lão phu nhân nóng bỏng một mảng, bà trầm mặt không mở miệng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ một chuyện khác, ánh mắt không tự giác nhìn ngắm trên người Khiêm ca nhi.
Tối hôm qua bà đang yên đang lành lại bị ngã xuống bậc thang, hôm nay lại bị bỏng tay, chẳng lẽ......
Ý nghĩ này vừa sinh ra, bà lập tức ép xuống.
Khiêm ca nhi là cốt nhục của Lạc Bạch, sẽ không, sẽ không......
"Lão phu nhân, Khiêm ca nhi thằng bé không phải cố ý!"
Giang Lâm Nguyệt có chút sợ hãi, nàng ta tranh thủ vừa dỗ dành Khiêm ca nhi vừa xin lỗi lão phu nhân.
"Thật xin lỗi Tằng tổ mẫu, con không phải cố ý."
Khiêm ca nhi vành mắt đỏ đỏ, rụt rè nhìn nhìn lão phu nhân, lão phu nhân dù có tức giận tận trời cũng tiêu tan đi bớt.
Vẻ mặt bà ôn hoà ôm lấy Khiêm ca nhi: "Đừng sợ, Tằng tổ mẫu không có việc gì!"
Ngay sau đó nói đến Cố Nam Chi:

"Chi Chi thật sự là càng ngày càng tùy ý làm bậy, có phải là nàng ta cảm thấy Hầu phủ không ai quản được nàng ta không! Lạc Bạch mới là nhất gia chi chủ, nàng ta sao có thể lại bất kính với phu quân như vậy, cũng không biết phụ đức đã học được đều bỏ ở chỗ nào rồi."
Tối hôm qua lão phu nhân đã sinh lòng bất mãn đối với nàng, đã vào Hầu phủ thì tự nhiên mọi chuyện phải lấy Hầu phủ làm đầu.
Giang Lâm Nguyệt mừng thầm ở một bên, Cố Nam Chi càng lộ nhiều sai sót càng tốt.

Chỉ có điều nàng ta cũng không dám ở thời điểm này bỏ đá xuống giếng, tránh cho việc khiến cho lão phu nhân phiền chán.
"Lạc Bạch con dự định như thế nào?"
Lão phu nhân cũng không cảm thấy đây là một chuyện gì lớn, nhận con thừa tự dòng dõi nói cho cùng là chuyện của Bùi gia bọn họ, ngay cả phụ thân huynh trưởng của Chi Chi có phản đối, bọn họ cũng không có tư cách nhúng tay vào.

Nếu Chi Chi còn muốn làm tông phụ ở Bùi gia bọn họ, Khiêm ca nhi nàng nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận.
Bà trước kia vẫn cho rằng Chi Chi là người hiểu biết đại thể, hiện tại xem ra cũng không hẳn vậy, cũng nên đánh tiếng đàng hoàng với nàng một phen.
Bùi Lạc Bạch còn chưa mở lời, Triệu thị đã nói:
"Hay là để Lạc Bạch đi đón Chi Chi trở lại, ba ngày sau chính là ngày lành nhận Khiêm ca nhi làm con thừa tự, còn có rất nhiều chuyện cần phải lo liệu."
Bùi Lạc Bạch trầm mặc không đáp lời, hắn lại không sai, dựa vào cái gì hắn phải cúi đầu?
Ngay từ lúc đầu chính là Cố Nam Chi không biết dè dặt bám dính lấy hắn, hiện tại nàng ta lại muốn ở trước mặt hắn lên cao giọng, để hắn dỗ dành, thuận theo à? Cũng không xem lại một chút nàng ta có xứng hay không!
Vừa so sánh như vậy, vẫn thấy Nguyệt nhi ôn nhu hiểu biết đại thể, bảo hắn làm sao không yêu cho được!
"Không cần, nàng ta đều đã không bận tâm đến mặt mũi Lạc Bạch, chúng ta hà cớ gì phải bận tâm đến mặt mũi của nàng ta.

Nàng ta đã gả vào Bùi gia chúng ta, thì sống là người Bùi gia chúng ta, chết là ma Bùi gia chúng ta, nàng ta còn có thể không trở lại à? Để nàng ta tự mình trở về."
Lão phu nhân trầm mặt nói.
Bùi Lạc Bạch cũng cảm thấy đúng là nên như thế, nếu nàng ta đã nhất định phải gả vào Hầu phủ, thì dù có nhận lấy ủy khuất cũng là đáng, bởi vì đây là nàng ta tự tìm tới.

Tất cả bọn họ đều chắc chắn, cho dù Bùi Lạc Bạch không đi đón, đến buổi trưa, Cố Nam Chi cũng sẽ tự trở về một mình.
Không ngờ rằng, mãi cho đến dùng lúc ăn cơm tối, Cố Nam Chi vẫn chưa có trở về.
"Chi Chi thật sự là quá không ra gì rồi."
Lão phu nhân nổi giận, đem đũa vỗ mạnh trên mặt bàn, không cẩn thận khẽ động vào mu bàn tay bị bỏng, đau đến mức bà mém chút kêu lên thành tiếng.

Triệu thị cũng cúi mặt:
"Làm gì có đạo lý đến buổi chiều tông phụ không về, suy cho cùng là từ nhỏ không có mẫu thân giáo dưỡng, đến ngay cả một chút đạo lý này cũng không hiểu."
Bùi Lạc Bạch cũng không nghĩ tới, Cố Nam Chi cũng dám không trở lại, nàng đây là chờ hắn đi đón sao! Nếu hắn không đi thì sao? Nàng còn dám một mực không về à.
Giang Lâm Nguyệt ở một bên chăm sóc Khiêm ca nhi, đáy mắt nàng ta cất giấu ý cười, trên mặt lại là một bộ dáng ôn nhu vừa vặn.
"Lão phu nhân, phu nhân, ngàn vạn lần đừng có tức giận, nếu tức giận đến mức ảnh hưởng thân thể làm sao sinh ra cái tốt được.

Thế tử phu nhân có lẽ chỉ là quá nhớ nhà, không cẩn thận quên đi quy củ trong phủ, ngày mai chờ ngài ấy trở lại, khẳng định sẽ đến thỉnh tội với lão phu nhân và phu nhân."
Nàng ta không nói thì còn tốt, nàng ta càng nói lão phu nhân càng tức giận.
"Lạc Bạch, không cho phép con đi đón nàng ta có nghe rõ không, ta ngược lại muốn xem xem nàng ta chuẩn bị đến khi nào mới trở về, ta cũng không tin nàng ta còn dám không trở lại."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận