Editor: Khả Kỳ
Cố Nam Chi đoán không sai.
Lần này, Bùi Lạc Bạch đang ở Tùng Thọ Đường của lão phu nhân, còn có Triệu thị cũng ở đây.
Mấy người tâm phúc canh giữ ở bên ngoài, trong phòng đốt hương an thần, Bùi Lạc Bạch quỳ gối cùng Triệu thị trước mặt lão phu nhân.
Triệu thị vốn dĩ còn muốn kéo nhi tử đứng lên, mùa đông khắc nghiệt thế này, trên mặt đất rất lạnh, nhưng nghe theo hắn, bà ta lắc tay một cái, lập tức quay đầu nhìn về phía lão phu nhân.
Giọng nói Lão phu nhân bỗng nhiên cất cao: "Lạc Bạch, con nói cái gì?"
Bùi Lạc Bạch hoàn toàn không sợ lão phu nhân tức giận, hắn cười nhạt một tiếng, mang trên mặt một tia oán khí:
"Nếu tổ mẫu đã nghe không rõ, vậy tôn nhi liền lập lại một lần nữa.
Khiêm ca nhi là con của con cùng Nguyệt nhi, nếu như không phải tổ mẫu bức bách, Nguyệt nhi làm sao lại mang cốt nhục của con gả cho đại ca, thành tẩu tẩu của con.
Nửa năm trước đại ca đã tử trận, hiện tại con muốn nhận Khiêm ca nhi về, để nó làm trưởng tử của con, hưởng toàn bộ vinh quang Hầu phủ, đây đều là thứ thằng bé nên có được."
"Con còn muốn đón Nguyệt Nương cùng trở về, một nhà đoàn tụ."
Lão phu nhân triệt để ngây ngẩn cả người.
"Con không phải gửi thư nói, sau khi đại ca con tử trận, Giang Lâm Nguyệt thương tâm muốn chết, cùng đi theo đại ca con sao? Bởi vì như vậy ta còn tìm người chuyên môn, dựng lên cho nàng ta một tọa đền thờ."
Triệu thị không ngừng nháy mắt Bùi Lạc Bạch, để hắn đừng nói nữa.
Bùi Lạc Bạch lại lơ đễnh nói: "Người chết là vợ kết tóc của đại ca, Giang Lâm Nguyệt, bây giờ còn sống là nhũ mẫu Nguyệt nhi của Khiêm ca nhi, con hi vọng tổ mẫu hiểu rõ, giữa hai người này cũng không có bất cứ quan hệ nào.
Ngày mai con sẽ đón nhóm người bọn họ hồi phủ, nếu như tổ mẫu không cho phép, con ngay lập tức sẽ trở lại biên quan, cùng lắm thì giống như phụ thân và đại ca tử trận ở biên quan, cũng coi như chết có ý nghĩa."
Hơi thở Lão phu nhân đều không thông thuận.
Sáu năm trước con của bà tử trận ở biên quan, bởi vì một sai lầm nho nhỏ, suýt nữa bị tịch thu tài sản và giết hết cả nhà, phải thật vất vả mới ngăn cơn sóng dữ bảo trụ Hầu phủ, nửa năm trước tôn nhi thứ xuất của bà cũng chết ở trên chiến trường.
Chiến trường chính là một nơi ăn người, bà phải bỏ ra không ít tâm huyết mới đưa được Lạc Bạch trở lại, tuyệt không cho phép hắn lại đi chiến trường.
Bà hít một hơi thật sâu nói: "Đại ca con đã chết, Khiêm ca nhi lại là cốt nhục của con.
Con nhận nó làm trưởng tử, không những có thể để phụ tử các con đoàn tụ, mà còn có được cái thanh danh tốt.
Chuyện này tổ mẫu đồng ý, Chi Chi là đứa nhỏ hiểu biết đại thể, liệu trước con bé cũng sẽ không nói gì đâu."
"Nhưng mà, con đem Giang Lâm Nguyệt trở về, cái này là chuyện gì đây? Con chuẩn bị an bài nàng ta như thế nào? Con có nghĩ tới không, nếu như sự việc bại lộ, con, con cùng tẩu tẩu mình......!Kêu người đời nhìn con ra cái gì, lại nhìn Thừa Ân Hầu phủ ra cái gì?"
Lão phu nhân chỉ cần tưởng tượng, đã cảm thấy tim căng lên, hận không thể ngất đi.
Triệu thị cũng cảm thấy hắn đây là đang đùa với lửa, chỉ cần không cẩn thận chút sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Bùi Lạc Bạch đã sớm nghĩ kỹ, nói:
"Đại ca chỉ là con thứ xuất không được sủng ái, thời điểm bọn họ thành hôn năm đó, chính là lúc Hầu phủ đang bấp bênh, căn bản không có mấy người tham gia tiệc cưới, càng không có người từng gặp qua Nguyệt nhi.
Tổ mẫu chỉ cần đem những người đã từng gặp Nguyệt nhi trong phủ đều đuổi đi, ngày sau cho dù có người phát hiện hai người có chỗ giống nhau, chỉ cần nói Nguyệt nhi là biểu muội bà con xa của tẩu tẩu, lại có ai sẽ đi chứng thực."
Lão phu nhân nhịn không được cười ra tiếng, có điều nụ cười không chạm đáy mắt:
"Tốt tốt tốt......!Thật sự là tâm tư kín đáo, chính tổ mẫu cũng cảm thấy không bằng.
Con có nghĩ tới Chi Chi hay không? Con bé đợi con sáu năm, thay con tận hiếu, vì con mà chấp chưởng cả nhà, con có phải còn muốn đem một tờ hưu thư đuổi con bé trở về hay không?"
Bùi Lạc Bạch trầm mắt không nói, cưới Cố Nam Chi không phải ý nguyện của hắn, nếu không phải tổ mẫu lấy cái chết bức bách, hắn tuyệt sẽ không lấy nàng làm vợ.
Nếu như có thể, hắn thật muốn bỏ Cố Nam Chi.
"Lạc Bạch con điên rồi, chuyện này con nghĩ cùng đừng nghĩ.
Phụ thân Chi Chi là ngự sử đại phu, chính là đến Hoàng Thượng cũng dám chỉ vào mũi mà mắng, còn có ca ca của con bé đã tiến vào Hình bộ, cũng rất có triển vọng, tất cả bọn họ đều có thể làm trợ lực cho con, trợ lực Hầu phủ trở lại vinh quang ngày xưa, con lập tức bỏ ý niệm này đi cho ta."
Giờ khắc này lão phu nhân đã hối hận, năm đó bà không nên nhân từ nương tay, giữ lại tai hoạ Giang Lâm Nguyệt này, trực tiếp giết nàng ta, làm gì còn có tai hoạ hôm nay.
"Nếu như tổ mẫu đáp ứng hai thỉnh cầu này của tôn nhi, Cố Nam Chi đương nhiên có thể yên ổn sống tốt tại Hầu phủ, làm vật trang trí cả đời.
Tổ mẫu có thể bức tôn nhi cưới nàng ta, nhưng không có biện pháp bức bách tôn nhi làm những chuyện khác." Bùi Lạc Bạch không mặn không nhạt nói.
Lão phu nhân cũng không phải quả hồng mềm, bà nhìn thoáng qua cháu trai tự tay mình dạy dỗ nên, không thể nghi ngờ nói:
"Ta có thể đáp ứng với con, nhưng con cũng phải đáp ứng tổ mẫu một chuyện."
Bùi Lạc Bạch sắc mặt chậm rãi buông lỏng, chắp tay nói: "Tổ mẫu mời nói."
Lão phu nhân nói: "Ta muốn con trong vòng một năm, để Chi Chi sinh hạ con trai trưởng, tổ mẫu sẽ không nhúng tay những chuyện khác."
Sắc mặt Bùi Lạc Bạch đột ngột thay đổi, ngay cả âm thanh cũng đều nhiễm lên mấy phần lạnh lẽo: "Tổ mẫu......"
"Lạc Bạch!" Triệu thị tranh thủ thời gian mở miệng đánh gãy lời của hắn, khóe mắt đồng thời giật giật, không ngừng nháy mắt với hắn, con trước hết cứ đồng ý, chuyện này mẫu thân tự có đối sách.
Nghĩ đến thủ đoạn của tổ mẫu, Bùi Lạc Bạch chỉ có thể không tình nguyện gật đầu đáp ứng.
Hắn vừa đi, lão phu nhân lập tức an bài Tống ma ma, để bà ta tùy tiện tìm cớ đuổi hết những người năm đó đã từng gặp Giang Lâm Nguyệt đi.
Ra khỏi Tùng Thọ Đường.
"Mẫu thân, con tuyệt sẽ không đụng vào Cố Nam Chi." Bùi Lạc Bạch sắc mặt khó coi, chỉ cần vừa nhắc tới nữ nhân kia, hắn liền sinh lòng chán ghét.
Triệu thị lôi kéo cánh tay nhi tử cười nói: "Chuyện này có gì khó chứ? Con chỉ cần làm bộ đến ở cùng với nàng ta mấy ngày, nếu không sinh ra được con trai trưởng là chính nàng ta vô năng, ngày sau người Cố gia ở trước mặt con đều phải cúi thấp đầu."
Bùi Lạc Bạch hai mắt sáng lên: "Vẫn là mẫu thân anh minh!"
Ước chừng qua một canh giờ, Hạ Linh mới trở về.
Nàng cười nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, người thật đúng là liệu sự như thần, lão phu nhân quả nhiên đuổi rất nhiều tỳ nữ, bà tử, nô tỳ đã dựa theo phân phó của người, không làm kinh động bất luận kẻ nào, đem các nàng tất cả đều đưa đến thôn trang ở ngoài thành."
Cố Nam Chi nắm chặt lò sưởi trên tay, nàng đương nhiên biết, đây chính là nàng dùng tính mệnh cùng huyết lệ đổi lấy, xem ra nàng đoán không sai, Bùi Lạc Bạch quả nhiên đã trở về rồi.
Thời gian đã không còn sớm, nàng để Hạ Linh xuống dưới nghỉ ngơi, quay đầu nhìn một nha đầu hồi môn khác của nàng Thu Từ nói: "Bắt đầu từ ngày mai, ngừng huyết yến của lão phu nhân và phu nhân."
Bởi vì bọn họ không xứng.
Nàng dùng đồ cưới của mình nuôi Hầu phủ sáu năm, kể từ hôm nay, nàng muốn đòi lại từng cái từng cái một.
Còn có Bùi Lạc Bạch cùng Giang Lâm Nguyệt, nàng đều có chút chờ không kịp muốn gặp bọn họ.
Tuyết rơi một đêm, vẫn còn đang rơi, trên mặt đất tuyết lấp một lớp dày.
Thế tử trở về là một chuyện đại sự, từ sáng sớm Hầu phủ đã náo nhiệt.
Ở kiếp trước, trong lòng Cố Nam Chi đầy sự vui mừng, đứng đợi hắn trong tuyết trọn vẹn nửa ngày, lạnh cóng đến chân đều cứng lại, về sau còn sinh ra nứt da trên chân.
Lần này, Cố Nam Chi nói thân thể khó chịu, cũng không có đi thỉnh an lão phu nhân và phu nhân.
Vẫn luôn ngủ tới gần giữa trưa nàng mới uể oải thức dậy, Hạ Linh cùng Thu Từ vô cùng lo lắng, nhưng thấy tiểu thư nhà mình ăn được ngủ được, lúc này mới yên lòng lại.
Sau khi dùng xong bữa cơm trưa, Tống ma ma bên người lão phu nhân vô cùng vui vẻ đi tới.
"Thân thể thiếu phu nhân như thế nào rồi? Thế tử đã trở về, giờ này đang ở Tùng Thọ Đường, lão phu nhân phái lão nô mời Thiếu phu nhân qua đó."