Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa


Editor: Khả Kỳ
"Tổ mẫu, Chi Chi đã biết sai rồi, tôn nhi trên đường đã nói với nàng, nàng cam đoan sẽ không lại phạm phải, thỉnh tổ mẫu tha cho nàng lần này."
Bùi Lạc Bạch giả mù sa mưa ngăn tại trước người nàng, đưa cho lão phu nhân một ánh mắt.
Trước kia là hắn không nhìn rõ thế cục, ngốc đến mức coi là mọi chuyện đều đã qua rồi, hiện tại hắn nguyện ý dỗ dành Cố Nam Chi.
Lão phu nhân kinh ngạc nhìn hắn một cái, nghĩ thầm hắn hôm nay làm sao lại đổi tính rồi! Nhìn thấy tổn thương trên mặt tôn nhi bảo bối của mình, lửa giận trong nội tâm bà ta từ từ vọt lên.
"Lạc Bạch, nhanh để nương xem xem, con đã bị thương ở đâu rồi?"
Triệu thị hung dữ trừng Cố Nam Chi một cái, khóc lóc xông lên lôi kéo Bùi Lạc Bạch, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, hai tròng mắt như hận không thể trừng lọt luôn ra ngoài.
Giang Lâm Nguyệt ôm Khiêm ca nhi đứng một bên, nước mắt đầm đìa nhìn hắn, có điều chỉ nhìn một chút rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Cố Nam Chi vào Hầu phủ sáu năm, đây là lần đầu tiên lão phu nhân nổi giận với nàng.

Nếu đổi lại trước kia, nàng chắc chắn sẽ vì vậy mà thương tâm, nhưng hiện tại, nàng không có chút nào bận tâm tới.

Nàng sụp mi rũ mắt khiến cho người khác không thấy rõ biểu lộ trên mặt nàng, nhẹ nhàng nói nhỏ:
"Tổ mẫu, tôn tức biết sai rồi, là tôn tức tùy hứng làm bậy, tâm tính như thế này thực sự không nên lại chưởng quản việc bếp núc, mong tổ mẫu thành toàn."
Lão phu nhân và Triệu thị đều sững sờ, cái gì? Nàng lại muốn giao ra quyền quản lý nhà!
Nhớ lại ngày đó Lạc Bạch ở trên tiệc cưới làm ầm ĩ đến tình cảnh như vậy, bà chỉ có thể dùng quyền quản lý nhà để xoa dịu lửa giận của Cố Nam Chi và Cố gia.


Nếu không phải như vậy ai lại nguyện ý đem quyền quản lý nhà giao cho một cô dâu mới qua cửa.
Trước mắt nàng nguyện ý giao ra, tự nhiên không thể tốt hơn.
Cố Nam Chi cứ như vậy giao ra quyền quản lý nhà.
Trở lại Lãm Nguyệt Các, Hạ Linh gấp đến độ dữ dội.
"Tiểu thư, người sao có thể giao ra quyền quản lý nhà vậy? Thế tử vừa quay lại đã thấy lão phu nhân đối với tiểu thư ngày càng trở nên tồi tệ hơn, chờ đến ngày thế tử nếu có thiếp thất, lại có nhất nhi bán nữ, cái Hầu phủ này chỉ còn cho tiểu thư mảnh đất cắm dùi."
Cố Nam Chi không có chút nào sốt ruột, nàng cười yếu ớt nhẹ nhàng nhìn qua Thu Từ:
"Ngươi cho rằng như thế nào?"
Thu Từ cười nói:
"Nô tỳ cho là, tiểu thư đã sớm nên đem cái này cục diện rối rắm này giao ra"
Cố Nam Chi trên tay đang điều chế hương, nàng cúi mắt cười một tiếng, đúng vậy a! Nàng đã sớm nên đem cái này cục diện rối rắm này vứt đi, không chỉ như vậy, nàng còn hẳn là phải đàng hoàng thanh toán với bọn họ một chút.
Không có ai rõ ràng tình huống Hầu phủ như thế nào hơn so với nàng, nhìn bên ngoài thì sắc màu rực rỡ, phong quang năm đó không giảm, kì thực bên trong đã sớm thủng trăm ngàn lỗ.

Từ lúc nàng gả vào Hầu phủ năm thứ hai, đã khó có thể duy trì nổi.

Những năm này là nàng dùng đồ cưới của mình trợ cấp, nghĩ hết tất cả biện pháp kiếm tiền mới có thể duy trì phong quang ở mặt ngoài.
Cũng nên để bọn họ biết được khó khăn rồi.

Cố Nam Chi vừa đi, lão phu nhân và Triệu thị đã ngay lập tức nắm lấy Bùi Lạc Bạch, hỏi thăm chuyện thân thể của hắn, sau khi biết được đó chẳng qua là ngộ biến tùng quyền mới yên lòng.
(Ngộ biến tùng quyền: hay ngộ biến tòng quyền, có nghĩa là gặp cảnh biến phải theo đạo "quyền" (không thể giữ nguyên đạo "kinh" như lúc bình thường được); ý nói phải tuỳ theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp)
Triệu thị lập tức cho người gọi phủ y, thăm khám cả người đang bị thương bầm dập của hắn.

Bà ta quả thực hận chết Cố Nam Chi, ngay cả thể diện cơ bản nhất cũng không cần, há mồm liền mắng:
"Ai u, cái tiểu xướng phụ trời đánh kia, lòng dạ của nàng ta cũng quá ác độc, nàng ta đây là muốn mệnh của con ta mà!"
Lão phu nhân trầm mặt không nói một lời, chỉ là trong đôi mắt đục ngầu tỏa ra lửa giận cuồn cuộn, giống như mây đen mù mịt.

Nhi tử đã không còn, cháu trai là hi vọng duy nhất của bà ta, nếu không phải Cố gia bức bách, hắn làm sao lại ở trước mặt mọi người nói ra lời nói nguyền rủa kia, bọn họ làm sao dám tổn thương hắn đến nông nỗi như vầy.

Những tổn thương hắn phải gánh chịu này bà ta nhất định phải đòi lại từng cái một từ trên người Cố Nam Chi, không, là đòi lại gấp bội lần.
Không ngờ đến Khiêm ca nhi lại bị sợ hãi, Giang Lâm Nguyệt cho người đem Khiêm ca nhi ôm đi.

Nàng ta yên lặng rơi lệ canh giữ ở bên cạnh Bùi Lạc Bạch.


Đợi phủ y vừa đi, nàng ta như lung lay sắp đổ, mặt mũi tràn đầy đau lòng lấy tay mình đưa tới:
"Thế tử, nếu như chàng thấy đau thì cắn cổ tay của ta, ta chỉ hận không thể thay chàng nhận những nỗi đau này, còn có những lời khinh mạn kia của người khác nữa."
Nàng ta rất ít khi gọi Bùi Lạc Bạch như vậy, thấy lão phu nhân và Triệu thị nghe vậy thì lửa giận trên mặt càng sâu, nàng ta giấu đi ý cười đáy mắt.

Không sai, nàng ta chính là đang cố ý nhắc nhở hai người này thân phận của Bùi Lạc Bạch.
Hắn nhưng là Hầu phủ thế tử nha! Lại gặp cảnh bị người khi nhục như thế, còn nói ra chuyện bản thân bị tổn hại như thế, khiến người người chế nhạo, hai người này có thể nào không hận Cố Nam Chi?
Lão phu nhân ngước mắt nhìn nàng ta:
"Nàng ta nếu như đối tốt với Lạc Bạch được một nửa như ngươi, ta cũng thỏa mãn."
Có Cố Nam Chi những năm này khổ tâm chống chọi, nhất thời nửa khắc cũng nhìn không ra được cái gì.
Đảo mắt đã đến ngày khai tông từ.
Lão phu nhân ngược lại là cho người xử lý không nhỏ, trên dưới Hầu phủ vô cùng náo nhiệt.

Chỉ tiếc người bọn họ muốn mời một người đều không có tới, người đến tất cả đều là dòng họ Bùi thị, chỉ vì những người này muốn dựa hơi của bọn họ để sống qua ngày.
Lão phu nhân và Triệu thị đều trang điểm trịnh trọng có mặt, nhìn thấy tất cả đều là những gương mặt thân quen trong tộc, hai người đều có chút không vui.
Bùi Lạc Bạch càng sâu sắc cảm nhận được gian nan của Hầu phủ.
Giang Lâm Nguyệt cũng không nghĩ tới Hầu phủ vậy mà nghèo túng đến loại tình trạng này.

Khiêm ca nhi mặc đồ thập phần tươi vui, bên trong mặc áo tơ màu đỏ, bên ngoài khoác lông hồ ly màu trắng chế thành so giáp, nhìn vui mắt giống như trẻ con trong tranh tết.
Người trong tông tộc Bùi thị thấy thằng bé đều tán dương, lão phu nhân và Triệu thị rất đắc chí.

Cố Nam Chi không đến mức ở loại chuyện nhỏ nhặt này chạm vào vận rủi của bọn họ, nàng trước sau luôn ăn mặc tương đối mộc mạc.

Hôm nay nàng mặc vào một thân váy áo màu hồng là chính, trên người khoác áo lông chồn màu trắng, trang dung tinh xảo, nhiều hơn là một mặt lãnh đạm khí chất cao quý làm cho không người nào có thể coi nhẹ.
Nàng đứng ở bên cạnh Bùi Lạc Bạch, quang minh chính đại cùng hắn đứng chung một chỗ.

Giang Lâm Nguyệt giương mắt nhìn bọn họ một cái, mấp máy cánh môi, chờ xem! Không bao lâu nữa người đứng ở bên cạnh Bùi Lạc Bạch sẽ biến thành nàng ta.
Đến giờ lành, thời điểm khai tông từ chỉ có Cố Nam Sơn tới.
Lão phu nhân và Triệu thị dù là trong lòng không vui, cũng phải mang khuôn mặt tươi cười tiếp đón.
Khiêm ca nhi trước tiên làm cái lễ quỳ lạy Cố Nam Chi và Bùi Lạc Bạch, trước mặt mọi người gọi phụ thân và mẫu thân.

Bùi Lạc Bạch đặt tên cho thằng bé là Bùi Chi Khiêm, đồng thời đưa thằng bé một con dấu riêng làm lễ gặp mặt.
Còn Cố Nam Chi thì đưa thằng bé một thanh ngọc như ý, đồng thời nói mấy câu lời nói cát tường:
"Nguyện Khiêm ca nhi về sau, vạn sự trôi chảy, mọi chuyện như ý."
Lão phu nhân và Triệu thị nghe được liên tục gật đầu, cái ngụ ý này ngược lại là vô cùng tốt, có thể thấy được nàng cũng đã dụng tâm.
Duy nhất không cao hứng đại khái chỉ có Giang Lâm Nguyệt, nghe con của mình kêu người khác là mẫu thân, trong lòng của nàng ta giống như có kim đâm.
Tiếp đến nên bái kiến chư vị tiên tổ Bùi thị, Bùi Lạc Bạch ở một bên dẫn dắt Khiêm ca nhi lại, Khiêm ca nhi làm ra dáng, hơi vén áo bào lên quỳ gối trên bồ đoàn, dùng giọng trẻ con non nớt thành kính nói:
"Tử tôn đời thứ chín Bùi Chi Khiêm, bái kiến chư vị tiên tổ."
Răng rắc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận