Editor: Khả Kỳ
Lúc Cố Nam Chi chạy tới Tùng Thọ Đường, lão phu nhân đã được cứu ra.
"Tổ mẫu người không có sao chứ?"
Đáy mắt của nàng đè ép ý cười, vội vàng đi ra phía trước, trên mặt lo lắng không mảy may có chút nào giả dối.
Tỳ nữ gác đêm liều chết mới đưa được lão phu nhân cứu ra.
Trên thân lão phu nhân bọc áo lông chồn, thần sắc hoảng loạn tựa vào người Lỗ ma ma, giống như đã mất đi hồn vía, trên mặt tối đen như mực, cũng là nhìn không ra chỗ nào đã bị thương.
Lửa vẫn chưa được dập tắt.
Bùi Lạc Bạch, Triệu thị tất cả đều đã tới.
Triệu thị chèn ép con thứ trong phủ, cho tới bây giờ đều không cho Bùi Chiếu Giang tùy ý đi lại, dù là trong phủ phát sinh loại chuyện lớn như thế này, hắn cũng không thể lộ diện.
Lão phu nhân giống như là không nghe thấy nàng nói, một bộ dáng chưa tỉnh hồn, bên trong miệng cũng không biết lẩm bẩm cái gì, chỉ thấy cánh môi có chút động đậy.
"Khiêm ca nhi đâu? Khiêm ca nhi không có sao chứ!"
Đột nhiên Cố Nam Chi cả mặt kinh hoảng, nhìn Bùi Lạc Bạch hỏi.
Bùi Lạc Bạch nói: "Khiêm ca nhi không có việc gì."
"Mẫu thân, con ở đây."
Giang Lâm Nguyệt ôm Khiêm ca nhi đứng sau người Bùi Lạc Bạch, nghe giọng nói Cố Nam Chi, Khiêm ca nhi thăm dò nhìn nàng ta.
Cố Nam Chi một bộ dáng tỏ vẻ lòng vẫn còn sợ hãi, lẩm bẩm nói:
"May mắn Khiêm ca nhi không có việc gì."
Tùng Thọ Đường tất nhiên là không thể ở lại.
Bùi Lạc Bạch làm chủ để lão phu nhân chuyển đến Hạc Minh Viện ở bên cạnh.
Chờ phủ y tới, mọi người mới phát hiện lão phu nhân bị bỏng chân, bong bóng trên bắp chân bên phải đều đã bị vỡ ra, một mảng máu me, nhìn đều thấy đau.
Nếu như đổi lại dĩ vãng, lão phu nhân khẳng định đã sớm kêu đau, nhưng hôm nay vẻ mặt bà ta vô cùng hốt hoảng, giống như là trúng tà vậy.
Bùi Lạc Bạch thấy bà ta có chút không đúng, cau mày:
"Tổ mẫu, tổ mẫu người thế nào rồi? Làm sao lại ngã đổ nến trên bàn?"
Nghe được thanh âm của hắn, lão phu nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.
"Tằng tổ mẫu người thế nào rồi ạ?"
Đúng tại khi đó, Khiêm ca nhi lộ cái đầu ra, ngây thơ vô tri nhìn lão phu nhân.
"A......!Ngươi không được qua đây......"
Lão phu nhân nhìn thằng bé, giống như đã nhận phải kinh hãi cực lớn, hai mắt bà ta mở to, tê tâm liệt phế kêu một tiếng trong cuống họng, bị đứt hơi thở không lên, thẳng tắp ngã xuống.
"Khiêm ca nhi."
Cố Nam Chi bước một bước lớn xông tới, đem Khiêm ca nhi ôm vào trong ngực, hai tay che lấy lỗ tai của thằng bé, ôn nhu nói:
"Khiêm ca nhi đừng sợ, tằng tổ mẫu là đang đùa giỡn với con thôi!"
Nàng so tất cả mọi người đều phản ứng nhanh hơn một bước.
"Khiêm ca nhi!"
Tay Giang Lâm Nguyệt cứ như vậy cứng tại không trung.
"Tổ mẫu, mẫu thân......"
Trong phòng nháy mắt loạn thành một nùi, ánh mắt Bùi Lạc Bạch phức tạp nhìn lão phu nhân, tổ mẫu đây là......
Thẳng đến khi giọng nói phủ y vang lên:
"Phu nhân, thế tử không cần lo lắng, lão phu nhân chỉ là kinh hãi quá độ mới bất tỉnh đi, rất nhanh sẽ tỉnh táo lại."
Kinh hãi quá độ?
Bùi Lạc Bạch vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm lão phu nhân không dời mắt.
Lúc tổ mẫu hôn mê kêu to tên Khiêm ca nhi, bà ấy là đang sợ Khiêm ca nhi sao?
Đêm nay đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Triệu thị cũng giật nảy cả mình, chỉ có ánh mắt Giang Lâm Nguyệt yếu ớt rơi vào trên người Cố Nam Chi.
Thời điểm Khiêm ca nhi mới vừa vào phủ, lão phu nhân còn đau lòng cho thằng bé đau đến ghê gớm, lúc này mới qua bao lâu, bà ta lại bị Khiêm ca nhi dọa đến ngất đi.
Còn có bộ dáng mới vừa rồi của bà ta, rõ ràng đã dọa đến Khiêm ca nhi.
Lần này Khiêm ca nhi lại rụt rè trong ngực Cố Nam Chi, trong mắt đã ngậm lấy nước mắt, thân thể nho nhỏ còn đang run rẩy, rõ ràng đã nhận lấy kinh hãi.
Giang Lâm Nguyệt đau lòng muốn chết, Khiêm ca nhi của nàng ta đã làm gì sai lại bị cái bà già ngoan độc này đối xử như thế? Nàng ta oán độc nhìn lão phu nhân một cái rồi đè xuống tia âm độc nơi đáy mắt.
Tiếp theo ánh mắt quét qua rơi vào trên người Cố Nam Chi, ánh mắt cũng âm tàn giống như vậy, còn có nàng!
Khiêm ca nhi khóc một hồi, ngủ thiếp đi trong ngực Cố Nam Chi.
Lão phu nhân không chỉ bị dọa kinh sợ, còn bị thương, đêm nay trước mắt khẳng định không rời người được, bà ta có chút khó khăn nói với Bùi Lạc Bạch:
"Thế tử con nhìn xem, cái Hạc Minh Viện này chỉ qua loa gấp gáp dọn dẹp được một gian phòng ốc, những phòng khác khẳng định là người không thể ở, Khiêm ca nhi......"
Không đợi bà ta nói xong, Bùi Lạc Bạch nhân tiện nói:
"Mấy ngày nay vất vả cho người rồi, để Khiêm ca nhi trước tiên đến Lãm Nguyệt Các ở đi."
Cố Nam Chi gật đầu đáp ứng, cái này chính là ý muốn của nàng.
Ở kiếp trước, Giang Lâm Nguyệt mượn Khiêm ca nhi làm cớ, ở tại tiền viện cùng Bùi Lạc Bạch cấu kết làm bậy, một đời này, nàng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ toại nguyện.
Giang Lâm Nguyệt nhìn Bùi Lạc Bạch một chút muốn nói lại thôi, trước khi vào Hầu phủ hắn đã an bài tốt hết thảy, đợi nàng ta theo Khiêm ca nhi cùng nhau đến tiền viện ở, bọn họ liền có thể ngày ngày gần nhau, trước mắt chính là cái cơ hội tuyệt hảo.
Nàng ta không hiểu tại sao phải để Khiêm ca nhi đến ở Lãm Nguyệt Các của Cố Nam Chi?
Cố Nam Chi nói với Triệu thị nói một tiếng, trước tiên đem Khiêm ca nhi đưa trở về, ngủ ở chỗ này không an ổn, chỉ sợ còn sẽ cảm lạnh.
Triệu thị làm gì còn nói không nên.
Cố Nam Chi ôm Khiêm ca nhi quay người chuẩn bị rời đi, không ngờ Bùi Lạc Bạch từ trong tay nàng tiếp nhận Khiêm ca nhi.
Nàng ngẩn người, liền nghe Bùi Lạc Bạch nói:
"Khiêm ca nhi đã lớn, nàng ôm sẽ phí sức, vẫn là để ta ôm đi!"
Cố Nam Chi nhẹ gật đầu.
Bùi Lạc Bạch ôm Khiêm ca nhi, đi bên cạnh nàng.
Giang Lâm Nguyệt theo ở phía sau, nàng ta ngẩng đầu một cái liền có thể nhìn thấy hai người bọn họ sóng vai mà đi, trong ngực còn ôm đứa bé, thấy thế nào cũng đều là một nhà ba người, ấm áp cực kỳ.
Nàng ta ngược lại trở thành người ngoài, nhưng rõ ràng đó là con của nàng ta, còn có nam nhân của nàng ta.
Nàng ta dùng sức vặn vẹo chiếc khăn trong tay, ghen ghét đến đỏ mắt, bộ dáng âm u đi bộ theo sau, làm cho Thu Từ không khỏi ghé mắt nhìn nàng ta.
Đón lấy ánh mắt của Thu Từ nàng ta mới vội vàng cúi đầu xuống.
Đến Lãm Nguyệt Các, Thu Từ đem nàng ta ngăn lại.
"Ngươi lui xuống trước đi!"
Nàng ta ngẩng đầu muốn nói cái gì, Bùi Lạc Bạch từ trong nhà đi ra, hắn vuốt vuốt huyệt Thái Dương, một mặt mỏi mệt nhìn nàng ta:
"Nguyệt Nương, thế tử phu nhân chăm sóc Khiêm ca nhi rất tốt, ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi!"
Giang Lâm Nguyệt u oán nhìn hắn, vừa định mở miệng, Bùi Lạc Bạch đã trực tiếp đi qua trước mặt nàng ta, chỉ để lại nàng ta cả mặt đều kinh ngạc.
Đó là con của nàng ta, so ra ai có thể vượt qua người mẹ ruột như nàng ta, Cố Nam Chi đây là muốn cướp đi con của nàng ta......
Nàng ta có chút điên cuồng, không, nàng ta tuyệt sẽ không để Cố Nam Chi đạt được.
Lúc lão phu nhân tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.
Triệu thị cũng ở đây trông cả một đêm.
Cố Nam Chi an bài tốt cho Khiêm ca nhi, cũng ở đó đến khoảng nửa đêm, Bùi Lạc Bạch vì lo lắng cho Khiêm ca nhi nên đã bảo nàng trở về.
Lão phu nhân vừa tỉnh lại, Bùi Lạc Bạch đã kêu Triệu thị cũng trở về nghỉ ngơi.
Kỳ thật hắn chính là muốn đẩy Triệu thị ra, ở lại một mình hỏi lão phu nhân vài chuyện.
"Tổ mẫu, người nói cho con, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"