Editor: Khả Kỳ
Lão phu nhân mới vừa tỉnh, trong người còn có chút hoảng hốt, nghe thanh âm Bùi Lạc Bạch, lại còn cơn đau nhói từ bắp chân truyền đến khiến bà ta trong nháy mắt tỉnh táo lại, trong mắt bà ta tăng thêm một tầng kinh hoảng.
"Không có, không có gì, ta chỉ là mơ thấy tổ phụ của con, nhất thời có chút bối rối mới làm ngã nến."
Bùi Lạc Bạch căn bản không tin, hắn định thần nhìn lão phu nhân:
"Vậy tổ mẫu vì sao vừa gặp Khiêm ca nhi thì đã bị dọa đến ngất đi? Người nói cho con biết đây rốt cuộc vì sao vậy?"
Trong phòng không có người nào khác, hắn cũng không có nhiều cố kỵ như vậy.
"Người biết rõ Khiêm ca nhi là cốt nhục của con, mà thân thể con đã bị thương, đời này có lẽ chỉ có một đứa con duy nhất là Khiêm ca nhi này, người đang sợ thằng bé cái gì?"
"Ta không có, nó chỉ là đứa bé, ta có cái gì phải sợ."
Lời tuy nói như vậy, nhưng lão phu nhân lại mặt mày cụp xuống, che khuất đáy mắt mịt mờ.
Bà ta đang sợ Khiêm ca nhi cái gì?
Hỏi rất hay.
Đây còn không phải là bởi vì nó vừa về đến, trong phủ liền liên tiếp phát sinh tai họa, vốn dĩ bà ta còn sinh lòng nghi ngờ Giang Lâm Nguyệt, nhưng chuyện hôm đó phát sinh ở từ đường, còn có tất cả chuyện tối hôm qua xảy ra, một Khiêm ca nhi ngồi yên đó lại mới là cái tai họa.
Bà ta cũng không muốn, nhưng bà ta có thể có biện pháp nào sao?
Bà thậm chí còn hoài nghi, trận tai họa sáu năm trước kia, cũng có quan hệ với Khiêm ca nhi, dù sao khi đó nó đã ở trong bụng Giang Lâm Nguyệt rồi.
"Lão phu nhân, thế tử phu nhân mang Khiêm ca nhi đến thỉnh an ngài."
Lão phu nhân vừa nói xong, Tống ma ma đã đẩy rèm ra bước đến.
Khiêm ca nhi tới rồi?
Đôi con ngươi Lão phu nhân co rụt lại, hoảng sợ dưới đáy mắt không khống chế nổi tràn ra bên ngoài.
Bùi Lạc Bạch nhìn chằm chằm bà ta không rời mắt, hắn nhạt tiếng nói:
"Thế tử phu nhân và Khiêm ca nhi tới, còn không nhanh để bọn họ vào."
Lão phu nhân đột nhiên giống như chim sợ cành cong, hoảng hốt không lựa lời nói:
"Không, không cần đâu, đùi ta giờ lại đau dữ dội quá, tinh thần thực sự không tốt, mấy ngày nay cứ miễn cho bọn họ sáng tối thỉnh an."
Tống ma ma quay người ra ngoài truyền lời.
Cố Nam Chi thật sự là đến thỉnh an lão phu nhân sao? Không, nàng là đến nghiệm thu thành quả mấy ngày nay, nhìn xem lão phu nhân đối với Khiêm ca nhi đến cùng chán ghét tới trình độ nào rồi, có thể cần nàng lại thêm chút lửa nha?
Hiện tại xem ra là không cần.
Khiêm ca nhi vẫn không hiểu cái gì cả, thằng bé ngửa đầu hỏi Cố Nam Chi:
"Mẫu thân, tằng tổ mẫu đã tỉnh rồi, bà ấy vì sao không gặp chúng ta vậy? Con có chút nhớ tằng tổ mẫu."
Cố Nam Chi kiên nhẫn dỗ dành thằng bé:
"Tằng tổ mẫu tối hôm qua bị dọa kinh sợ, thân thể không tốt, đợi bà ấy tốt, chúng ta sẽ có thể tới gặp tằng tổ mẫu."
Khiêm ca nhi không hiểu, không có nghĩa là Giang Lâm Nguyệt không hiểu.
Lão bà ngoan độc đáng chết này, chẳng qua là mấy chuyện ngoài ý muốn, bà ta dựa vào cái quái gì lại đổ lên trên đầu Khiêm ca nhi.
Cố Nam Chi không để lại dấu vết nhìn nàng ta một cái, vừa hay nhìn thấy bộ dạng oán độc vặn vẹo kia của nàng ta, nàng bỗng giật giật khóe môi.
Thật tốt, nàng ngược lại muốn xem xem một tổ hợp rắn chuột này của bọn họ, còn có thể như kiếp trước liên thủ đối phó một mình nàng như vậy nữa không.
Nàng thật sự rất muốn xem bọn họ chiến đấu lẫn nhau.
Bọn họ vừa đi, thanh âm Bùi Lạc Bạch bỗng nhiên cất cao lên:
"Tổ mẫu!"
Cố Nam Chi một không cần quản lý nhà, hai không cần sớm tối thỉnh an lão phu nhân, bên ngoài trời đông giá rét, nàng lại cùng chơi với Khiêm ca nhi trong tổ ấm Lãm Nguyệt Các.
Hạ Linh và Thu Từ trông coi ở cửa ra vào.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt đã qua ba ngày.
Giang Lâm Nguyệt thì qua một ngày như bằng một năm, mặc dù cùng ở tại Lãm Nguyệt Các, nhưng nàng ta đã ba ngày rồi không gặp Khiêm ca nhi.
Vào ban ngày, Cố Nam Chi sẽ ở bên cạnh Khiêm ca nhi cùng nhau chơi đùa, đến buổi đêm, Khiêm ca nhi sẽ quấn lấy nàng kể chuyện xưa, thằng bé rốt cuộc vẫn còn nhỏ, cũng không có cái gì mà nam nữ khác biệt, buồn ngủ rồi thì ở lại trong phòng nàng.
Nàng ta hoài nghi Cố Nam Chi là cố ý.
Khó khăn nhất chính là, nàng ta canh giữ ở cửa, chỉ có cách nhau một bức tường với Khiêm ca nhi, bị cóng đến tay chân lạnh băng, lại nghe bên trong truyền ra tiếng nói nói cười cười.
Rõ ràng đã cảm nhận được Khiêm ca nhi càng ngày càng không cần nàng ta, cả trái tim giống như phảng phất bị người ta khăng khăng bóp chặt ở trong tay, khó chịu sắp tắt thở mà chết.
Cố Nam Chi cho người làm món điểm tâm ngọt, nàng cách cánh cửa nhìn thoáng qua thấy thân ảnh Giang Lâm Nguyệt không ngừng đi tới đi lui thì khóe miệng ôm lấy một tia lương bạc cười cười, chỉ thế này, đã không nhịn được rồi sao?
Nàng mới vừa cầm lấy một miếng bánh hạnh nhân còn hơi ấm, vẫn chưa mở lời thì Khiêm ca nhi đã nhào tới, ôm lấy cánh tay của nàng, cười nói mang theo lấy lòng:
"Con thích mẫu thân nhất."
Nói xong câu đó, thằng bé nhìn miếng bánh hạnh nhân trong tay Cố Nam Chi với ánh mắt thèm thuồng:
"Mẫu thân, con bây giờ có thể ăn được chưa?"
"Khiêm ca nhi là ngoan nhất, những cái bánh hạnh nhân này đều là của con, cẩn thận một chút coi chừng nghẹn."
Nàng cười vuốt vuốt đầu Khiêm ca nhi, đem đĩa bánh hạnh nhân đó đẩy đến trước mặt hắn.
Khiêm ca nhi ngấu nghiến bắt đầu ăn.
Thằng bé thích đồ ngọt, lúc này mới mấy ngày mà khuôn mặt nhỏ đã mập một vòng, cho dù ai thấy đều phải khen Cố Nam Chi nuôi tốt.
Đến buổi đêm, Giang Lâm Nguyệt thực sự nhịn không được, nàng ta muốn đi tìm Bùi Lạc Bạch, lại bị tôi tớ thủ vệ Lãm Nguyệt Các ngăn lại.
"Tiểu thư, Nguyệt Nương muốn đi ra ngoài, cho người chặn lại, hay là thả nàng ta đi?"
Hạ Linh đến bẩm với Cố Nam Chi, Cố Nam Chi cười cười cho người thả cho nàng ta qua, nàng ta muốn đi đâu, trong lòng nàng biết rõ.
Rất nhanh, Bùi Lạc Bạch đã cho người tới truyền lời, nói là hắn nhớ Khiêm ca nhi, để Giang Lâm Nguyệt mang Khiêm ca nhi đi một chuyến đến tiền viện.
Cố Nam Chi chỉ phái một nha đầu đi theo bọn họ.
Nha đầu cầm đèn lồng đi ở phía trước, Giang Lâm Nguyệt ôm Khiêm ca nhi theo ở phía sau.
Hôn mấy cái lên mặt thằng bé, ngửi ngửi hương vị trên người con trai, nàng ta hài lòng cười.
Ra khỏi Lãm Nguyệt Các, nàng ta nhỏ giọng hỏi:
"Nói cho mẹ biết, Khiêm ca nhi thích nhất là ai vậy?"