Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa


Editor: Khả Kỳ
Cố Nam Chi có chút lo lắng, nếu thật sự là như thế, nên ứng phó như thế nào?
Bùi Lạc Bạch tất nhiên là chết không có gì đáng tiếc, còn để trên dưới Hầu phủ tất cả mọi người chôn cùng hắn, hắn còn chưa xứng!
Tống Lương chậm rãi lườm Bùi Lạc Bạch một cái, trong lòng chậc chậc thở dài, 'Ai có thể nghĩ tới Thừa Ân Hầu thế tử này, đúng là tên ngoài mạnh trong yếu, tuổi còn trẻ đã bị thuốc hổ lang đả thương thân thể, nội lực vô cùng hư ảo.

Hắn nói lời kia thật cũng không nói sai, cho dù còn có thể dùng, nhưng lại vô vọng ở chuyện nối dòng nối dõi, chỉ có điều không phải bị thương thân thể trên chiến trường.'
Cũng không biết sau khi vị kia biết được, có hài lòng hay không?
"Ngự y thế nào rồi? Thân thể tôn nhi ta còn có thể trị liệu không?"
Lão phu nhân vội vã không nhịn nổi hỏi.
Tống Lương thu tay lại, người khác khẳng định là không chữa khỏi, về phần hắn ngược lại là có mấy phần hi vọng, chỉ là hắn có thể chữa được hay không phải xem ý tứ vị kia.
Thời điểm hắn đến, vị kia nói như thế nào?
Giống y chang như một vị nhân vật có tấm lòng rộng mở, vuốt vuốt cằm, gương mặt cười giả tạo từ trước đến nay khi gặp người khác, giờ lại nhiều hơn mấy phần cười chân thật:
"Hắn bệnh này, rất được ý ta!"
Sau đó cho hắn một ánh mắt tự mình lĩnh hội.
Rất được ý ta là có ý tứ gì?
Không phải chính là đang nói hắn bệnh thì tốt!

Phàm là hắn bệnh thì tốt, há lại có lý sẽ khỏi bệnh.
Dưới ống tay áo rộng , Bùi Lạc Bạch nắm chặt tay đến khớp xương nổi lên trắng bệch, ngưng thần nhìn Tống Lương, giống như sinh tử của hắn toàn bộ đều nằm ở một câu nói của Tống Lương.
Tống Lương thoáng trầm ngâm:
"Ta trước tiên kê cho thế tử một ít thuốc, vài ngày nữa lại đến xem xem."
Hắn nói lời này cũng giống như không nói, lão phu nhân không khỏi nhíu mày.

Nếu là đổi lại là một vị đại phu khác, bà ta đã sớm phát cáu, nhưng đây lại là ngự y trong cung, bà ta cũng không dám làm càn, chỉ nói câu ‘đã vất vả rồi’.
Mặt mày Bùi Lạc Bạch khẽ động, đây là, hắn ta không có xem ra bệnh? Chợt đáy mắt của hắn nhiều thêm một tia khinh thường.

Ngự y trong cung chẳng qua cũng chỉ như thế, nhìn hắn ta tuổi còn trẻ, cũng không giống dáng vẻ như thật sự có tài học.
Cố Nam Chi lại không nghĩ như vậy.

Tống Lương là ai? Hắn thế nhưng trước đây là cháu trai viện sứ Thái y viện Tống Nguy, về sau Tống gia bị xử tội chém đầu cả nhà, chỉ có một mình hắn sống tiếp được, y thuật của hắn đã hơn xa đám người Thái y viện.
Nếu một ngự y khác còn có lẽ khám không ra.
Nhưng Tống Lương......
Hắn đã nói như vậy, đột nhiên trong đầu Cố Nam Chi thoáng qua một ý niệm.

Kiếp trước, Bùi Lạc Bạch chỉ có một đứa con trai là Khiêm ca nhi như thế, dù cho hắn và Giang Lâm Nguyệt ngày ngày gian díu dính lấy bên nhau, về sau lão phu nhân còn cho hắn thêm mấy cái nha đầu trong phòng, các nàng một điểm động tĩnh đều không có.
Có thể hay không?
Hắn tùy ý nói ra để lừa gạt nàng, một câu thành sấm.
Bùi Lạc Bạch im lặng không nói thở dài một hơi, hắn căn bản không có suy nghĩ nhiều.

Hắn chính là nghĩ cuối cùng cũng đã lừa dối mà qua được, trong lòng ẩn ẩn có thêm một sự chờ mong.

Đã có ân thưởng xuống tới, Thánh thượng có thể nể tình phân thượng hắn vì nước tổn thương thân thể, để hắn kế tục tước vị Hầu phủ hay không?
Hắn tự mình tiễn công công tuyên chỉ và Tống Lương ra ngoài.
Thánh chỉ vừa hạ xuống, Hầu phủ toàn cảnh vui mừng hớn hở, vẻ lo lắng mấy ngày trước đây trên mặt lão phu nhân như đã bị quét sạch, nhìn lại Khiêm ca nhi đều có chút thuận mắt, cả người đều thấy mở mày mở mặt.
Cố Nam Chi nhìn vào trong mắt, đến cũng không sợ, chẳng qua lại tốn công khiến trong lòng nàng thêm chút phiền, trong nội tâm nàng lại nhớ đến một chuyện khác.

Trở lại Lãm Nguyệt Các, nàng để Thu Từ đem Khiêm ca nhi ôm đi, để Hạ Linh lại đem Giang Lâm Nguyệt tiến đến, chuyện tiếp chỉ lớn như vậy, nàng ta tự nhiên không có tư cách lộ mặt.
Hạ nhân Lãm Nguyệt Các rất kín miệng, Giang Lâm Nguyệt chỉ biết là trong cung người đến, nhưng lại không biết đến cùng chuyện gì đã xảy ra, điều này lại khiến nàng ta một bộ dáng lo lắng.
Để nàng ta hành lễ xong xuôi, Cố Nam Chi mới mở miệng:
"Nguyệt Nương, bây giờ ngươi cũng là một phần tử của Hầu phủ, ta chưa hề đem ngươi xem như người ngoài, thánh chỉ trong cung là chuyện tốt, Thánh thượng thưởng thế tử hoàng kim ngàn lượng."
Giang Lâm Nguyệt hai mắt sáng lên, hoàng kim ngàn lượng?!
Vậy đó phải là bao nhiêu bạc, hết thảy Hầu phủ đều là của con trai của nàng ta, của con trai của nàng ta cũng chính là của nàng ta, nghĩ tới đây, khóe miệng nàng ta vểnh lên.
Cố Nam Chi đem sự tham lam trên mặt nàng ta thu hết vào trong mắt, nàng dừng lại một chút rồi lại nói:
"Thánh thượng nhân từ, còn cố ý có ý chỉ phái ngự y có y thuật tốt nhất Thái y viện, chẩn trị cho thế tử, xem ra nhất định có thể điều trị tốt ẩn tật thế tử."
Nàng định thần nhìn Giang Lâm Nguyệt, chỉ thấy trên mặt nàng ta hiện lên một vẻ bối rối.
Ầm!
Trong đầu Giang Lâm Nguyệt thoáng chốc trống rỗng, ngự y cung trong, vậy có phải là?
Hẳn là sẽ không, nếu Bùi Lạc Bạch là đã hiểu, lại há có thể nhẹ nhàng lượn quanh nàng ta, nàng ta tròn mắt nói nhỏ:
"Đây là chuyện tốt, chúc mừng thế tử phu nhân."
Thấy dáng vẻ này nàng, Cố Nam Chi còn có cái gì không hiểu, nàng đột nhiên rất muốn cười.
Bùi Lạc Bạch tính kế nàng cả một đời, nhưng cũng bị lòng ích kỷ của người khác mưu hại thương tích đầy mình.
Thật sự là báo ứng xác đáng, người người đều là muốn xem người khác thành quân cờ, lại cũng là quân cờ trên bàn cờ của người khác.
Cố Nam Chi vẫn không cho Giang Lâm Nguyệt gặp Khiêm ca nhi.

Nàng ta gấp đến độ ngoài miệng đều bốc hỏa.


Mà nàng ta lại dần dần phát hiện một chuyện, Bùi Lạc Bạch cũng không đáng tin như trong tưởng tượng vậy.
Nàng ta nhất định phải đem theo Khiêm ca nhi mau chóng chuyển ra khỏi Lãm Nguyệt Các.

Mới vừa trở về được bao lâu đâu mà Bùi Lạc Bạch đã không còn để ý tới nàng ta và Khiêm ca nhi như vậy.

Chờ một thời gian nữa, bên cạnh hắn nếu như lại có thêm người mới, nàng ta quả thực không dám tưởng tượng.
Ra khỏi Lãm Nguyệt Các, nàng ta thẳng đến chỗ của Triệu thị.
Bùi Lạc Bạch trốn qua được một kiếp, còn được ban thưởng, Triệu thị rất vui vẻ, cho người hâm nóng một bầu rượu, một lần uống này đã uống đến nửa tỉnh nửa say, lười biếng nằm lê lếch trên chiếc giường êm ái.

Lúc biết được Giang Lâm Nguyệt đến tìm bà ta, bà ta nhíu mày, vẫn bảo người để nàng ta tiến đến.
"Cầu xin phu nhân làm chủ cho ta."
Giang Lâm Nguyệt bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Triệu thị, thút thít ĩ ôi bắt đầu kể ra ấm ức của bản thân những ngày này.

Cuối cùng, mắt nàng ta đỏ hoe cầu khẩn:
"Tuổi tác Khiêm ca nhi cũng không tính là nhỏ, nếu cứ luôn ở tại hậu viện thì phải làm sao, cầu xin phu nhân làm chủ để Khiêm ca nhi đến tiền viện ở đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận