Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa


Editor: Khả Kỳ
Người lớn sẽ cân nhắc lợi hại, biết diễn kịch, nhưng hài tử thì không.
Trong nháy mắt kia, Bùi Lạc Bạch, lão phu nhân, còn có Giang Lâm Nguyệt tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Triệu thị xưa nay là người nhạy bén, bà ta không để lại dấu vết chọt Giang Lâm Nguyệt một cái, từ trong ngực lão phu nhân đón nhận Khiêm ca nhi, một mặt dỗ dành đứa nhỏ trong ngực, một mặt đối với Cố Nam Chi nói:
"Chi Chi con đừng nghĩ nhiều, Khiêm ca nhi tuổi còn nhỏ, lại mất đi phụ mẫu, trong lòng sợ hãi, bên người chỉ có một người thân cận là Nguyệt Nương như thế, khó tránh khỏi xem nàng ta như mẫu thân mà đối đãi."
Lão phu nhân cũng phụ họa ở một bên.
Bùi Lạc Bạch không nhìn nàng một cái, không mặn không nhạt nói:
"Chỉ cần nàng thật tình đối tốt với Khiêm ca nhi, ngày sau thằng bé tự nhiên sẽ xem nàng trở thành mẫu thân."
Giang Lâm Nguyệt tựa hồ như đang làm sai chuyện gì đó, vội vội vàng vàng hạ tay xuống.
"Lại đây, Khiêm ca nhi, con nhớ mẫu thân sao?"
Phản ứng của Cố Nam Chi nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người.

Nàng chậm rãi bước lên phía trước, cười nhẹ nhàng ôm Khiêm ca nhi qua, cầm khăn dịu dàng thay hắn lau đi lệ trên mặt.

Khiêm ca nhi gật đầu, ánh mắt nhịn không được hướng đến trên người Giang Lâm Nguyệt nhìn ngắm.


Cố Nam Chi vô cùng có kiên nhẫn nói:
"Con có thể xem ta như mẫu thân của con, chẳng còn qua mấy ngày nữa, con chính là con của ta, mẫu thân nhất định sẽ vô cùng yêu thương con."
Có cái cơ hội sẵn bày ra ở ngay trước mặt nàng, nàng đương nhiên là muốn cho Giang Lâm Nguyệt thêm chút phiền phức, thế là, nàng nhíu mày nhìn Giang Lâm Nguyệt một cái.
"Đây là Nguyệt Nương, sau này phải gọi nhũ mẫu, biết không?"
Thấy nàng kiên nhẫn tỉ mỉ dỗ dành Khiêm ca nhi như vậy, lão phu nhân cùng Triệu thị trong lòng cao hứng.
Bùi Lạc Bạch không nói gì, nhìn Cố Nam Chi đang dỗ hài tử ở đó, mặt mày ôn nhu như nước, cả người đều bao phủ một tầng ánh sáng nhu hòa, không biết tại sao hắn lại cảm giác được, nàng hình không đáng ghét như trong tưởng tượng.
Chỉ có Giang Lâm Nguyệt thân thể cương cứng đang đứng ở nơi đó, nhìn đứa con nàng ta mười tháng hoài thai mới sinh ra, lại bị nữ nhân khác ôm vào trong ngực, sau này trước mặt người khác lại không thể gọi nàng ta là mẫu thân, chỉ có thể gọi nàng ta một tiếng nhũ mẫu, nàng ta gắt gao nắm chặt bàn tay, móng tay đâm vào da thịt đau nhói một trận, lại không đau bằng nỗi đau trong nội tâm nàng ta.
Nàng ta hạ thấp lông mi rũ con ngươi xuống, bởi vì ghen ghét mà cả khuôn mặt đều bị méo mó.
Rõ ràng Khiêm ca nhi, Bùi Lạc Bạch, còn có vị trí chủ mẫu của Hầu phủ, tất cả đều là của nàng ta.
Là Cố Nam Chi cướp đi tất cả những thứ thuộc về nàng ta!
Cứ chờ mà xem! Nàng ta sớm muộn cũng sẽ đoạt lại.
Khiêm ca nhi rốt cục vẫn còn nhỏ, nhìn thấy Giang Lâm Nguyệt cụp mắt không nói gì, nó nhất thời không biết nói sao, dứt khoát ai cũng không dám gọi, chỉ nhỏ giọng thút tha thút thít.

Cố Nam Chi nhớ rõ, thằng bé rất thích đồ ngọt, ở kiếp trước, vì để cho thằng bé có một thân thể khỏe mạnh, nàng vắt hết óc khống chế thằng bé, trong lòng của thằng bé sợ là đã hận nàng muốn chết, một đời này, nàng tuyệt đối sẽ không.
Nàng sẽ đem đồ vật thằng bé thích đều đưa đến trước mặt nó, đánh chửi quản giáo không nhất định là ghét, tâng bốc sủng ái cũng không nhất định chính là yêu.

Thế là nàng gọi người lấy ra mấy thứ điểm tâm.
Quả nhiên, khi ăn cái bánh quế ngọt ngào trong tay, thằng bé đến cả khóc đều quên mất.
"Nguyệt Nương, lúc trước là như thế nào ta không xen vào, cũng không muốn quản, nhưng ngươi đã vào Hầu phủ, thì phải xem lại quy củ của phủ.

Ta hi vọng ngươi nhớ kỹ thân phận của mình, đừng lại có những hành động vượt qua bổn phận, nể tình ngươi mới vào Hầu phủ, lần này coi như xong."
Cố Nam Chi mặt mày mỉm cười, tiếng nói nàng ôn nhu mềm mại, nghe vào không giống giáo huấn, càng là giống khuyên nhủ.
Nhưng từng từ từng chữ của nàng như đâm thẳng vào tim gan, mỗi đao đều thấy máu, tất cả đều như đâm vào trên vết thương của Giang Lâm Nguyệt.
Giang Lâm Nguyệt cúi đầu xuống càng cúi càng thấp, trong nội tâm nàng ngóng trông Bùi Lạc Bạch có thể đứng ra nói thay nàng một câu, lại không thể đợi được, chỉ có thể thấp giọng nói:
"Thế tử phu nhân dạy phải, ta đã nhớ kỹ."
Cố Nam Chi cảm thấy thừa cơ hội này, nàng còn có thể lại làm thêm chút gì đó, thế là nàng đề nghị:
"Tổ mẫu, mẫu thân, Khiêm ca nhi vừa đổi chỗ ở, trong lòng tất nhiên là sợ hãi.

Con đã quyết định đem thằng bé nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của con, không bằng để cho con trông thằng bé hai ngày, thứ nhất là bồi dưỡng tình cảm mẹ con thêm một chút, thứ hai là cũng dễ dạy thằng bé làm quen hoàn cảnh trong phủ."
Nàng nói hợp tình hợp lý.
Lão phu nhân không cần nghĩ ngợi liền nhưng đáp ứng: "Được."

Giang Lâm Nguyệt bỗng nhiên ngước mắt, cơ hồ vô ý thức liền muốn nói không, nhưng thấy lão phu nhân đã đáp ứng, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Bùi Lạc Bạch.
Bùi Lạc Bạch không nhẫn tâm nhìn nàng ta thương tâm, mở miệng nói ra:
"Tổ mẫu, Khiêm ca nhi sợ người lạ, con sợ thằng bé giữa đêm sẽ náo khóc, lại nói nàng ấy còn đang mang bệnh, chờ Khiêm ca nhi quen thuộc mấy ngày, nàng ấy khỏi bệnh rồi, lại cho đi qua cũng không muộn."
Lão phu nhân còn chưa mở lời, Cố Nam Chi lập tức buông Khiêm ca nhi ra, nàng lấy khăn gấm che mặt, đầy vẻ áy náy:
"Tổ mẫu, mẫu thân, thế tử nói đúng, là ta sơ sót."
"Còn có một chuyện, chuyện tình nhận con thừa tự tuyệt đối không được qua loa.

Vì tốt cho Khiêm ca nhi, không bằng mời mạc vấn đại sư đến một chuyến, một là chọn ra ngày hoàng đạo, hai là đem tất cả hạ nhân hầu hạ trong phủ đều đến xem qua một lượt, miễn cho là bát tự hay là cầm tinh đối với Khiêm ca nhi có chỗ nào va chạm, chướng ngại với tiền đồ của thằng bé."
"Được, ngày mai ta liền sai người đi mời mạc vấn đại sư đến một chuyến."
Lão phu nhân nghe xong lời này, trong lòng càng sinh ra thân thiết, việc này ngay chính bà cũng không nghĩ tới, Chi Chi lại nghĩ ra.

Điều này nói rõ cái gì?
Nàng là thật tâm yêu thương Khiêm ca nhi.
Triệu thị nhìn Cố Nam Chi ánh mắt cũng càng phát ra từ ái, chính ngay cả Bùi Lạc Bạch cũng cảm thấy, dù nàng có đủ loại không đúng, nhưng lại vẫn có thể xem là một người mẫu thân hợp cách, với điều kiện tiên quyết là không phụ Nguyệt nhi, hắn nguyện ý cho Cố Nam Chi một chút thể diện chính thất nên có.
Cố Nam Chi bất động thanh sắc, đem phản ứng mỗi người bọn họ thu hết vào mắt.

Một đời trước, nàng mong có con hơn ai hết, đối với Khiêm ca nhi thì quản giáo nghiêm ngặt, để bọn họ sinh ra rất nhiều bất mãn, hiểu lầm nàng không thích Khiêm ca nhi.
Một đời này, nàng chắc chắn phải yêu thương Khiêm ca nhi ‘thật tốt’!

Sợ lây bệnh cho Khiêm ca nhi, nàng cũng không ở lại Tùng Thọ Đường quá lâu.
"Tiểu thư có phải người hồ đồ rồi không, sao người có thể đáp ứng yêu cầu của lão phu nhân cùng thế tử, đem Khiêm ca nhi nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của mình vậy.

Kể từ đây, nó không chỉ chiếm vị trí đích tử, còn chiếm vị trí trưởng tử, ca nhi của chúng ta sau này thì làm sao?"
"Tiểu thư, dù cho người chính là thích thế tử, cũng không thể đối với chuyện này phạm vào hồ đồ a!"
Vừa về tới Lãm Nguyệt Các, Hạ Linh cùng Thu Từ cũng không nhịn được nữa, trời rất lạnh, mà hai người lại gấp đến độ chóp mũi đều toát ra mồ hôi.
Cố Nam Chi đang điều chế hương, nàng đương nhiên biết các nàng là vì tốt cho mình.

Nhận con thừa tự dòng dõi là đại sự, nàng nếu như muốn ngăn cản, cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp, nhưng nàng vì sao phải ngăn cản?
Thật sự bọn họ không hề biết đây là đang tự đưa đằng chuôi vào trong tay nàng.
Nàng ước gì bọn họ càng hoang đường càng tốt, sau này, thời điểm nàng muốn hòa ly, ai có thể ngăn lại?!
"Các ngươi đừng vì những người không liên quan kia mà nóng lòng sốt ruột, trong lòng ta có tính toán."
Nàng cũng không có nhiều lời, trên tay vẫn đang điều chế hương, trong lòng lại đang tính toán chuyện khác.

Ở kiếp trước, lão phu nhân cùng Triệu thị đối với Khiêm ca nhi vô cùng yêu thương, những ngày hắn trôi qua ở tại Hầu phủ như cá gặp nước, nếu như hắn mất những sủng ái này thì sao!
Còn có một việc, nàng hoài nghi cái chết của Bùi Trường Khanh có điều kỳ lạ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận