Editor: Khả Kỳ
Lão phu nhân và Triệu thị trong mắt sáng lên, xem ra trong phủ sắp có thêm một vị di nương, hai người nghĩ đến cái gì, mở to mắt giữ im lặng hướng Cố Nam Chi nhìn lại, chỉ sợ nàng không đồng ý.
Trong lòng Lão phu nhân đã định, dưới mắt chính là thời khắc mấu chốt mời Chu đại nho, vì tiền đồ Khiêm ca nhi, không thiếu được còn phải dỗ dành nàng.
Bùi Lạc Bạch cũng giương mắt âm thầm quan sát đến Cố Nam Chi, hắn vốn cho là nàng tất nhiên sẽ nổi giận, không ngờ thần sắc nàng nhàn nhạt, khóe miệng lại giữ một tia cười nhẹ, phảng phất dáng vẻ không để ý đến.
Thế này lại khiến hắn có chút khó chịu không hiểu được.
"Gặp qua lão phu nhân, phu nhân, thế tử phu nhân!"
Nghênh tiếp ánh mắt của các nàng , Uyển Hề có chút co rúm, hai gò má của nàng hiện lên hai rặng mây hồng, dùng sức muốn rút tay mình về.
Nhưng mà Bùi Lạc Bạch lại không đồng ý, hắn nắm thật chặt tay của nàng, một bộ dáng vẻ tư thái người bảo vệ, nặng nề lớn tiếng nói:
"Tổ mẫu, mẫu thân, Chi Chi, ta muốn nạp Uyển Hề làm thiếp!"
Quả nhiên!
Lão phu nhân sợ Cố Nam Chi mở miệng phản bác, bà ta chen lên trước một bước mở miệng, mặt mỉm cười không thể nghi ngờ nói:
"Đây là chuyện tốt, nhiều năm như vậy bên cạnh ngươi cũng không có thiếp thất, cũng nên thêm người, tổ mẫu cho phép."
Bà ta nói rồi dừng lại nhìn về phía Cố Nam Chi:
"Có điều còn phải hỏi ý kiến Chi Chi một chút."
Lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên ngườiCố Nam Chi.
Không đợi nàng mở miệng, Triệu thị ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Cái này công tử nhà ai còn không có thiếp thất, Chi Chi hiểu biết đại thể, hiểu rõ lí lẽ, cũng không phải loại đàn bà đanh đá làm người khinh thường kia, như thế nào không cho phép Lạc Bạch nạp thiếp chứ!"
Nói rồi bà ta sửa sang tóc mai một bên:
"Chi Chi, con nói có đúng không!"
"Mẫu thân nói chí phải."
Hai người bọn họ một kẻ so với một kẻ còn xảo trá hơn, lão phu nhân đều đã đáp ứng, nếu như nàng phản bác, chẳng lẽ không phải bất hiếu.
Còn có Triệu thị, cũng không cần không kịp chờ đợi tâng bốc nàng lên đến đỉnh như thế, bọn họ làm sao biết nàng không muốn chứ?
Đáy mắt Cố Nam Chi cất giấu từng tia từng tia cười lạnh, nói không chừng đây chính là điều nàng còn mong nữa là!
Nàng không để lại dấu vết cho Uyển Hề một ánh mắt tán thưởng.
Thấy nàng đồng ý dễ như trở bàn tay, vô cùng vui vẻ, Bùi Lạc Bạch lại có chút mất mác không nói được.
Chẳng qua hắn cũng không có để ở trong lòng, giống như sợ Cố Nam Chi đổi ý, hắn có chút vội vàng nói:
"Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi, chỉ có một điều, mặc dù Uyển Hề một thân một mình, nhưng cũng không thể để nàng ấm ức, chi phí ăn mặc còn có sinh hoạt thường ngày, tất cả đều phải dựa theo quy củ."
Cố Nam Chi nghe ra ý ở ngoài lời của hắn, đây là sợ nàng khắt khe, chèn ép Uyển Hề nha!
Cũng không cần thiết, dù sao hiện tại xuất tiền ra cũng không phải là nàng, chỉ cho Uyển Hề làm một thiếp thất làm sao đủ chứ!
"Thế tử nói rất đúng, ta ngược lại thật ra có một ý tưởng."
Nàng chỉ mới nói nửa câu, cố ý treo lửng bọn họ.
Bùi Lạc Bạch còn tưởng rằng nàng nổi lên tâm tư gì khác, ánh mắt nhìn nàng thêm bức người, âm thanh đều lạnh mấy phần:
"Cái gì?"
Cố Nam Chi mỉm cười nhìn Uyển Hề, chậm rãi nói:
"Ta cùng Uyển Hề muội muội cũng mười phần hợp ý, lấy tài tình dung mạo của nàng, làm thiếp thì thấy thực sự quá ấm ức nàng, đừng nói đến thế tử đau lòng, ta cũng đau lòng gấp bội, không bằng để Uyển Hề muội muội làm quý thiếp đi!"
"Chỉ là việc này còn phải tổ mẫu cùng mẫu thân gật đầu mới phải."
Của người phúc ta, nàng cũng sẽ như vậy, chi phí ăn mặc của quý thiếp có thể so sánh với thiếp thất cao hơn nhiều, bây giờ Triệu thị quản lý nhà, cũng nên để bà ta thịt đau một lần.
Càng quan trọng hơn là, một cái thiếp thất còn chưa đủ khiến Giang Lâm Nguyệt mất đi lý trí.
Nhưng quý thiếp thì không giống như vậy.
Bùi Lạc Bạch đều bị lời nói này của nàng cảm động đến, hắn muốn nói lại thôi nhìn nàng:
"Chi Chi......"
Lão phu nhân làm gì còn có không nên:
"Tốt, tốt! Ta biết ngay Chi Chi là đứa bé hiểu biết đại thể."
Có ngự y trong cung điều trị thân thể cho Lạc Bạch, hắn nhất định có thể khỏi.
Hắn không thích Chi Chi, bà ta cũng không miễn cưỡng, nạp Uyển Hề lại là chính hắn nói ra.
Có thiếp thất động lòng người như thế ở bên cạnh, cái tai họa Giang Lâm Nguyệt kia thì tính là thứ gì? Không bao lâu nữa, Lạc Bạch chắc chắn sẽ đem nàng ta ném sau đầu.
Đến lúc đó......
Tâm tình Triệu thị cũng vô cùng tốt, đại khái là người gặp việc vui tinh thần thoải mái.
Bà ta cười tủm tỉm, đang chuẩn bị khen Cố Nam Chi vài câu, ngay tại khi đó lão phu nhân hướng bà ta nhìn qua:
"Chuyện này liền giao cho ngươi đến an bài, nhất định phải an bài thỏa đáng, ngàn vạn lần đừng có để Uyển Hề ấm ức mới phải."
Triệu thị lúc này mới nhớ tới trong sổ sách đã không còn bạc, mới còn cười đến tươi như hoa trong nháy mắt thành mặt khổ qua:
"Mẫu thân......"
Đáy mắt Cố Nam Chi che giấu một nụ cười, tiền cho Bùi Lạc Bạch nạp thiếp cũng không đến mức để nàng xuất tiền đi! Lường trước bọn họ cũng không có cái mặt dày này.
Đám người trong phủ còn chưa biết đã có thêm một di nương.
Lãm Nguyệt Các.
Cố Nam Chi vừa về đến, liền cầm tay Thu Từ vừa cười vừa nói:
"Đi đem cái tin tức này nói cho người nên biết nhất đi."
"Vâng tiểu thư."
Thu Từ ngầm hiểu, quay người liền đi.
Hạ Linh kinh ngạc đứng ở đó, muốn nói lại thôi nhìn Cố Nam Chi.
Cố Nam Chi quét một ánh mắt tới:
"Có lời gì cứ nói."
Hạ Linh khó hiểu nói:
"Tiểu thư xem như thật sự không thích thế tử sao?"
Cố Nam Chi híp mắt cười một tiếng:
"Hắn không đáng, được rồi, về sau đừng ở trước mặt ta nhắc đến hắn."
Giang Lâm Nguyệt không yên lòng vẫy vẫy cây chổi trong tay, cặp mắt không an phận nhìn ngó chung quanh, trên mặt mang theo ý cười sáng loáng, trong lòng âm thầm nghĩ, giờ này Bùi Lạc Bạch đã trở lại đi!
Đợi hắn biết được chuyện củaUyển Hề, khẳng định sẽ đi tìm Cố Nam Chi, đến lúc đó nàng ta chỉ cần một mực chắc chắn, Cố Nam Chi dùng Khiêm ca nhi ép bức nàng ta, để nàng ta đuổi Uyển Hề đi, nàng ta cũng là bị ép bất đắc dĩ.
Ánh mắt Bùi Lạc Bạch nhìn Uyển Hề thực sự không tính là trong sạch được.
Hắn chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó có Cố Nam Chi chịu thay rồi.
Nàng ta suy nghĩ xuất thần, hoàn toàn không có chú ý tới, bên cạnh đã thiếu đi một bà tử.
Không đợi nàng phát hiện, bà tử kia đã trở về.
Bà ta nhẹ nhàng đụng đụng khuỷu tay một bà tử khác, thần thần bí bí nói:
"Ngươi nghe nói gì không? Trong phủ chúng ta có thêm một di nương, còn là quý thiếp nữa đó!"