Editor: Khả Kỳ
Giang Lâm Nguyệt vô cùng chột dạ, nàng ta gần như không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lão phu nhân, đôi mắt lập tức rủ xuống, trong lòng lại không ngừng tự an ủi bản thân rằng việc này nàng ta bí mật làm, sẽ không có ai phát hiện ra được, cho dù bọn họ coi như thật sự tra ra được cái gì, Giang Lâm Nguyệt cũng có thể nói nàng ta thân là mẫu thân Khiêm ca nhi, chẳng lẽ sẽ hại thằng bé sao!
Hôm nay vừa có được cháu trai mũm mĩm, trong lòng Triệu thị rất cao hứng, trước khi ngủ còn cho người hâm nóng một bình Nữ Nhi Hồng rồi uống hết, cho nên bà ta đến trễ nhất, trên mặt còn mang theo hai gò má ửng đỏ, trên thân còn mang mấy phần mùi rượu.
"Mẫu thân nói đúng, phải điều tra đến cùng, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua được.
"
Nghe xong lời này của bà ta, tim Giang Lâm Nguyệt như rơi thẳng rồi chìm xuống.
Thấy Cố Nam Chi và Bùi Lạc Bạch tất cả đều ở đây, trong lòng lão phu nhân đã sáng tỏ hết mọi thứ.
"Chi Chi à! Thân thể con không tốt, đi về trước nghỉ ngơi đi! Nơi này có ta và mẫu thân con là đủ rồi, đều không đáng ở lại đây chịu đựng.
"
Trên mặt Cố Nam Chi còn treo giọt nước mắt, nàng không ngừng lo lắng nhìn Khiêm ca nhi một chút, liên tục dặn dò nếu có chuyện gì nhất định phải ngay lập tức thông báo cho nàng.
Lão phu nhân gật đầu đáp ứng, trong lòng đối với cháu dâu này càng tăng thêm sự hài lòng.
Vừa ra khỏi Tùng Thọ Đường, gương mặt Cố Nam Chi liền nghiêm túc, lão phu nhân đây là muốn đẩy nàng ra ngoài à! Cũng tốt, mục đích của nàng đã được, cũng chẳng thèm cùng bọn họ ở đây hao hơi tổn sức.
Trở lại Lãm Nguyệt Các, nàng ngay lập tức gỡ xuống túi thơm bên hông ném vào bên trong chậu than, túi thơm thêu hình con công tinh xảo đã lập tức bị ngon lửa cắn nuốt hết.
Ngọn lửa cháy bập bùng làm cho cả người nàng tăng thêm mấy phần xa hoa kinh tâm động phách.
Bên trong túi thơm nàng đã tăng thêm phấn đậu phộng đã được mài nhuyễn tinh tế, lúc nàng điều phối hương liệu đã tỉ mỉ che giấu để vào, trước sau toàn bộ đều không có dấu vết để tìm kiếm.
Đây là nàng đều học theo Giang Lâm Nguyệt, ở kiếp trước nàng ta chính là dùng biện pháp giống y như vậy để đối phó với nàng.
Cứ chờ mà xem! Đêm nay còn có trò vui náo động ồn ào!
"Có ai không! Đem con tiểu tiện tì này bắt lại cho ta.
"
Sau khi đẩy Cố Nam Chi ra, đưa tiễn phủ y trở về, lão phu nhân lập tức liền phát tác.
Hay lắm! Bà đang lo không bắt được điểm yếu của Giang Lâm Nguyệt, nàng ta lại tự mình đưa đến cửa, thật sự là vừa ngu xuẩn lại vừa độc.
Lỗ ma ma cùng Tống ma ma tiến lên, đem Giang Lâm Nguyệt nhấn trên mặt đất, những bà tử còn lại lục lọi tra xét khắp nơi trong phòng.
Hai mắt Giang Lâm Nguyệt mơ hồ đẫm lệ, bộ dáng vô tội.
"Lão phu nhân, phu nhân, oan uổng cho con quá! Con cũng không biết Khiêm ca nhi sao lại bị như vậy, con là thằng bé! ! Trên đời này ai cũng có khả năng hại nó, chỉ có con tuyệt đối sẽ không bao giờ có ý nghĩ này! ! "
"Tổ mẫu, người làm cái gì vậy? Sao có thể hoài nghi Nguyệt nhi, con dám dùng tính mệnh cam đoan, việc này tuyệt đối không liên quan đến Nguyệt nhi.
"
Gương mặt Bùi Lạc Bạch âm trầm ngăn trước mặt Giang Lâm Nguyệt, đá văng Lỗ ma ma và Tống ma ma ra ngoài rồi đỡ nàng ta đứng dậy.
Triệu thị cũng ở một bên hát đệm:
"Mẫu thân, này có phải là có hiểu lầm gì đó hay không, con cũng cảm thấy Nguyệt Nương không thể lại hại Khiêm ca nhi được.
"
Đây chính là nàng con ruột của nàng ta, là đứa con nàng ta mười tháng hoài thai sinh ra.
Lão phu nhân tức đến cả mặt mày xanh mét, giỏi cho một đôi mẹ con ngu ngốc, một đứa thì thấy sắc liền mờ mắt, một đứa xuẩn phụ đầu óc không dài, bà vân vê chuỗi phật châu trên tay, lạnh lùng liếc bọn họ một cái.
Nếu không có bà trấn giữ, sợ là Hầu phủ sẽ bị con tiểu tiện tì này quấy cho long trời lở đất.
Mấy bà tử rất nhanh đã lật tung cả phòng lên nhưng lại không điều tra ra được cái gì, cũng không có ai chú ý tới, trên bàn đang bày ra hai đĩa đồ ăn nhẹ, một đĩa bánh mây, một đĩa còn lại là đậu phộng bọc đường.
Giang Lâm Nguyệt âm thầm thở dài một hơi, Bùi Lạc Bạch đem nàng ta ra sau lưng bảo hộ.
"Tổ mẫu, người đã thấy rồi chứ? Nguyệt nhi tuyệt đối sẽ không hại Khiêm ca nhi, người vô duyên vô cớ oan uổng nàng, con muốn người nói xin lỗi với nàng.
"
Thật đúng là bảo vệ nàng ta thật chặt chẽ, Giang Lâm Nguyệt trầm thấp cúi thấp đầu, mặt mày giãn ra, chỉ cần Bùi Lạc Bạch chịu che chở nàng ta, nàng ta sẽ có thể đứng vững chân tại Hầu phủ này.
Lão phu nhân cười lạnh một tiếng: "Hiện tại kết luận, con không cảm thấy có hơi sớm sao?"
Khiêm ca nhi đã không sao, thằng bé mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lão phu nhân kéo thằng bé lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé.
"Tằng tổ mẫu!"
Khiêm ca nhi mơ màng từ từ mở to mắt ra, hướng về phía lão phu nhân nhoẻn miệng cười một tiếng, lão phu nhân cũng rất thích.
"Khiêm ca nhi vừa rồi bị khó chịu phải không? Thật sự là khiến tằng tổ mẫu đau lòng muốn chết, Khiêm ca nhi cũng không muốn sau này lại tiếp tục khó chịu đúng không?"
Khiêm ca nhi nhu thuận nhẹ gật đầu.
Giang Lâm Nguyệt nhìn chằm chằm mũi chân của mình, cả trái tim đều treo lên, trong lòng bàn tay đã ra một lớp mồ hôi mỏng.
Lão phu nhân hướng dẫn từng bước: "Vậy Khiêm ca nhi có thể nói cho tằng tổ mẫu biết trước khi ngủ con đã ăn cái gì hay không?"
Tấm lưng Giang Lâm Nguyệt vô cùng căng thẳng, vừa rồi Khiêm ca nhi ngủ mơ mơ màng màng, tiểu hài tử lại bệnh hay quên, thằng bé khẳng định không thể nhớ ra được.
"Là cái kia, mẫu thân, à, không, là nhũ mẫu đút cho con ăn một viên kẹo đậu phộng rất ngọt, ăn rất ngon ạ.
"
Khiêm ca nhi rất là thèm ăn, hắn chỉ vào kẹo đậu phộng bọc đường ở trên bàn, không ngừng nuốt nước miếng.
Ánh mắt lão phu nhân bén nhọn như dao, xuyên thằng vào người Giang Lâm Nguyệt, mặt nàng ta lộ vẻ bối rối.
"Lão phu nhân, ta, ta cũng không biết.
"
"Hiển ca ca chàng tin ta! ! "
Một bộ dạng yếu đuối cùng gương mặt vô tội đến cực điểm, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, cả người như lung lay sắp đổ, Bùi Lạc Bạch nhìn thấy vậy tim đập chậm đi mấy nhịp.
"Tổ mẫu, ta tin tưởng Nguyệt Nương, hại Khiêm ca nhi đối với nàng có chỗ nào tốt?"
Lão phu nhân cho Lỗ ma ma một ánh mắt, Lỗ ma ma lập tức đem đĩa đậu phộng bọc đường ở trên bàn bưng đến trước mặt Khiêm ca nhi, lão phu nhân cười vô cùng từ ái:
"Khiêm ca nhi thích ăn không?"
Thấy Khiêm ca nhi gật đầu, bà nói:
"Vậy cái đĩa đậu phộng bọc đường này đều là của Khiêm ca nhi, Khiêm ca nhi muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
"
"Đa tạ tằng tổ mẫu.
"
Nghe vậy Khiêm ca nhi mừng như điên, thằng bé đưa tay nắm một nắm đậu phộng bọc đường lớn nhét vào miệng ăn.